Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 833: Hai vợ chồng già đòi ly hôn



Chu Dĩnh vội vàng đỡ Lý Quốc Lâm ngã dưới đất ngồi lại lên xe lăn.

Vừa rồi khi Lý Quốc Lâm ngã, xe lăn đè lên vết thương trên đùi của ông, khiến vết thương ở chân tái phát, cơn đau khiến Lý Quốc Lâm toát mồ hôi nhưng ông vẫn cắn chặt răng kiên trì.

Chu Dĩnh lại giúp đỡ Lưu Mỹ Lan bị Đào Yên Hoa đá ngã, thấy trán bà ấy đang chảy máu. Cô ta kinh hãi kêu: “Dì Lưu, dì bị chảy máu rồi, cháu đi lấy cho dì miếng dán khử trùng và cầm máu.” Nói xong liền vội vàng đi lấy thuốc.

Lưu Mỹ Lan dù sao cũng lớn tuổi cũng cẩn thận hơn. Thấy Lý Quốc Lâm đổ mồ hôi lạnh vì đau đớn, hai tay ôm lấy vết thương. Bà ấy đến gần Lý Quốc Lâm và quan tâm hỏi: “Ông Lý, ông bị sao vậy? Có phải đã đụng tới vết thương ở chân không?”

Lý Quốc Lâm đau đến mức không nói thành lời, mồ hôi lạnh to như hạt đậu nhỏ xuống, gật gật đầu.

Sau khi Chu Dĩnh quay lại, Lưu Mỹ Lan chỉ băng bó, bỏ qua việc khử trùng liền nói với Chu Dĩnh: “Bé Dĩnh, nhanh nhanh đi gọi người. Ông Lý bị thương ở chân, phải lập tức đưa đến bệnh viện.”

Chu Dĩnh nghe vậy thì “Á!” một tiếng, rồi cuống quýt chạy ra ngoài.

Trước khi Lý Thanh Tịnh ra khỏi nhà, cô có dặn Chu Dĩnh rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì đi tìm người của đội bảo vệ Ngã Nguyệt Đàm.

Đội bảo vệ của Ngã Nguyệt Đàm đổi thành người của “Cửu Đường”, đội trưởng phụ trách đội bảo vệ tên là “Hùng Huy Khang”.

Sau khi nghe đội bảo vệ báo cáo, Hùng Huy Khang cùng với bốn nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới. Hùng Huy Khang cõng Lý Quốc Lâm trên lưng, vội vã đến phòng khám của Hoa Di.

Hoa Di kiểm tra cận thận cho Lý Quốc Lâm, bôi thuốc cho ông rồi đeo nẹp lại. Sau đó cô ấy hỏi Chu Dĩnh: “Bé Dĩnh, sao ông Lý lại thành ra như vậy?”

Chu Dĩnh liền nói cho Hoa Di biết mọi chuyện xảy ra.

Hoa Di nghe xong không khỏi nhíu mày. Không nghĩ tới chuyện lớn như vậy lại xảy ra trong khoảng thời gian Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh không ở nhà này.

Cô ấy lại rửa sạch vết thương cho Lưu Mỹ Lan, sau đó mới nói với Lý Quốc Lâm: “Chú Lý, xảy ra chuyện lớn như vậy thì vẫn nên nói cho Thanh Tịnh cùng Triệu Hùng biết!”

Lý Quốc Lâm lắc đầu nói: “Bác sĩ Hoa, cô ngàn vạn lần đừng nói cho Triệu Hùng với Thanh Tịnh. Rất hiếm khi Thanh Tịnh cho mình được nghỉ ngơi. Tôi không muốn gây rắc rối cho cuộc sống của bọn nó vì những chuyện cũ của chúng tôi.”

Hoa Di thở dài nói: “Nhưng dù sao giấy cũng không thể gói được lửa. Nếu chuyện này không được giải quyết, vợ chú vẫn sẽ gây phiền toái cho dì Lưu.”

Lý Quốc Lâm nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ ly hôn với Đào Yên Hoa!”

“Ly hôn?” Hoa Di kinh ngạc nói: “Chú Lý, chú đừng quá xúc động. Chúng ta vẫn nên chờ Thanh Tịnh với Diệu Linh trở lại rồi nói sau.”

Lưu Mỹ Lan cũng khuyên nhủ Lý Quốc Lâm: “Ông Lý, tất cả đều là tôi không tốt. Ông không bao giờ được ly hôn, nếu không chính là lỗi của tôi!”

Lý Quốc Lâm tức giận đập bàn, nói: “Tôi đã dung túng cho Đào Yên Hoa hơn hai mươi năm rồi. Công việc kinh doanh của nhà họ Lý sa sút, bà ta đổ lỗi cho tôi. Mắng tôi là đồ bỏ đi, Lý Quốc Lâm tôi cũng là một người đàn ông, cũng có lòng tự trọng. Nhưng bà ta ở ngoài, chưa bao giờ cho tôi thể diện. Cả đời này tôi vô dụng rồi, nay nhất định phải ly hôn!”

“Chú Lý, chú đừng quá vội vàng! Hay là để cháu gọi điện cho Thanh Tịnh bàn bạc cái đã.” Hoa Di lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

“Bác sĩ Hoa, cảm ơn lòng tốt của cô. Nhưng đây là chuyện của gia đình tôi, cô vẫn đừng nên tham dự. Thanh Tịnh không dễ dàng gì mới được đi chơi một chuyến, đừng quấy rầy bọn nó.”

Trong lòng Hoa Di rất mâu thuẫn, cô không biết có nên gọi cho Lý Thanh Tịnh hay không.

Sau khi Lý Quốc Lâm quay lại nhà họ Lý, ông lấy điện thoại di động ra gọi cho Đào Yên Hoa, nói: “Đào Yên Hoa, sáng mai gặp tôi ở ủy ban nhân dân! Ai không ly hôn, người đó là con rùa đen khốn nạn.”

“Được! Ly hôn thì ly hôn, nhưng ông đừng mơ tưởng đến một phân tiền. Nhà cửa, xe đều là của tôi. Ông cứ trắng tay vậy mà biến khỏi nhà.”

“Cho dù trắng tay, tôi cũng sẽ ly hôn với bà!”

Nghe vậy, Đào Yên Hoa không nhịn được rít gào mắng Lý Quốc Lâm qua điện thoại: “Lý Quốc Lâm, cái đồ hèn hạ vô liêm sỉ! Tôi đã nói rồi, ông cùng người đàn bà Lưu Mỹ Lan kia quả nhiên có vấn đề, lần này bị tôi đúng lúc bắt được. Để xem ông còn lời gì để nói? Tôi sẽ nói cho Thanh Tịnh cùng Diệu Linh biết những chuyện vô liêm sỉ ông đã làm, còn nói cho cả hàng xóm biết ông là cái đồ lão già vô liêm sỉ!” Đào Yên Hoa càng nói càng tức giận, nói với Lý Quốc Lâm: “Cho dù chúng ta ly hôn, ông cũng đừng hòng cưới cái đồ gái đã lấy chồng Lưu Mỹ Lan kia!”. Nói xong liền cúp điện thoại.

Lý Quốc Lâm cầm điện thoại trong tay, im lặng hồi lâu, những ngày như vậy đã quá đủ rồi.

Đời người không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu cầu được một người vợ hiểu nhân tình, biết quan tâm. Sau khi tan sở, làm một bữa cơm đầm ấm, uống một chút rượu, cùng với gia đình và con cái, thế là đủ cả đời! Nhưng sau bao nhiêu năm ở bên Đào Yên Hoa, Lý Quốc Lâm chưa bao giờ có được một ngày hạnh phúc. May mắn duy nhất, là có hai cô con gái xinh đẹp như hoa.

Con gái lớn thông minh, lanh lợi, hiếu thảo và rất có chí tiến thủ. Mặc dù con gái út làm ông lo lắng nhiều, nhưng tính tình cũng không xấu. Thế nhưng cuộc đời của chính mình chẳng lẽ cứ như vậy mãi?

Nghĩ đến điều này, Lý Quốc Lâm hạ quyết tâm. Ông gọi bảo mẫu Chu Dĩnh tới, nói: “Bé Dĩnh, cô không được nói cho Triệu Hùng với Thanh Tịnh biết chuyện xảy ra ngày hôm nay!”

“Nhưng, ông Lý, chị Thanh Tịnh đã dặn nếu trong nhà có chuyện, trước tiên phải báo lại cho cô ấy.”

“Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở nhà, tôi nói mới tính. Cô không nghe lời tôi nói sao?” Lý Quốc Lâm cố ý nhăn mặt, hù dọa Chu Dĩnh sợ hãi.

Bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh rơi vào bối rối, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt. Miễn cưỡng gật đầu đồng ý, nói: “Vâng, ông Lý!”

“Ừ! Cô lên lầu, lấy chứng minh thư của tôi xuống đây, ngày mai gọi Hùng Huy Khang cử người đưa tôi tới cục ủy ban nhân dân.”

“Ủy ban nhân dân?” Bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh nghe vậy liền sửng sốt, lo lắng hỏi Lý Quốc Lâm: “Ông Lý, ông thực sự muốn ly hôn với bà Lý sao?

“Đương nhiên phải ly hôn!” Lý Quốc Lâm lớn tiếng nói.

“Nhưng chị Thanh Tịnh và Diệu Linh đều không có ở nhà. Nếu hai người ly hôn, tôi mà không thông báo cho họ. Chị Thanh Tịnh chắc chắn sẽ trách tội tôi.”

“Sẽ không đâu, tôi là bố của họ. Xét đến cùng, cả Thanh Tịnh và Diệu Linh đều phải nghe lời tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình giải thích cho họ. Cô ngàn vạn lần đừng lỡ miệng nói ra.”

Cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh do dự, không biết nên làm gì.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh cùng Triệu Hùng đã kết thúc chuyến tham quan Hồ Bán Nguyệt. Vì lo lắng chuyện nhà, cô gọi điện thoại cho bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh.

Chu Dĩnh không khỏi hoảng sợ khi thấy Lý Thanh Tịnh gọi video tới. Nói với Lý Quốc Lâm: “Ông Lý, chị Thanh Tịnh gọi điện tới.”

“Cô trả lời trước đi, sau đó đem điện thoại cho tôi.” Lý Quốc Lâm nói với bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh.

Ông lo rằng Chu Dĩnh còn nhỏ, không biết nói dối, bị con gái Lý Thanh Tịnh nhìn ra sơ hở.

Cô con gái lớn Lý Thanh Tịnh là người nhanh trí, không dễ mắc lừa. Đối với một đứa trẻ có đầu óc đơn giản như Chu Dĩnh, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể bị Lý Thanh Tịnh phát hiện ra ngay.

Sau khi video được kết nối, Lý Thanh Tịnh hỏi Chu Dĩnh: “Bé Dĩnh, chúng tôi vừa đi thăm Hồ Bán Nguyệt, còn mua cho cô rất nhiều quà.”

“Cảm ơn chị Thanh Tịnh!”

“Bé ngốc, khách sáo với tôi làm gì. Đúng rồi, tình trạng hồi phục của bố tôi sau vết thương ở chân như thế nào?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Lý Quốc Lâm nháy mắt với bảo mẫu nhỏ, Chu Dĩnh lập tức đưa điện thoại cho Lý Quốc Lâm.

Lý Quốc Lâm nhìn điện thoại cười nói: “Thanh Tịnh, vết thương ở chân của bố đang hồi phục rất tốt. Thế nào, lần này con đi chơi có vui không?”

“Vâng! Vui lắm ạ. Bố, chúng con mua rất nhiều đặc sản, còn mua cho bố với mẹ rất nhiều quà nữa.”

“Hiếm khi được thả lỏng một lần, không cần lo lắng chuyện nhà, vui vẻ chơi nhé!”

Lý Quốc Lâm trò chuyện vài câu với con gái lớn, liền ngắt cuộc gọi điện video.

Lý Thanh Tịnh không ngờ ông bố Lý Quốc Lâm lại cúp máy nhanh như vậy, cô lẩm bẩm nói: “Ông bố này, tính tình càng ngày càng nóng nảy!”

Triệu Hùng buột miệng hỏi: “Thanh Tịnh, trong nhà vẫn ổn chứ?”

“Ừm, vẫn ổn!” Lý Thanh Tịnh đáp.

Lúc này, cửa phòng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bị gõ ầm ầm.

Người gõ cửa như vậy không có ai khác ngoài Nông Tuyền.

Triệu Hùng đi tới, mở cửa ra hỏi: “Nông Tuyền, cậu gõ cửa làm gì vậy?”

“Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi!”

“Làm sao vậy?” Triệu Hùng cau mày hỏi Nông Tuyền.

“Khi chúng ta đi thăm Hồ Bán Nguyệt, không phải Ngô Thừa Cảnh ở lại khách sạn sao? Hóa ra tên này nghiện cờ bạc, lén lút chạy đi đánh bạc. Hình như cậu ta còn nợ rất nhiều tiền, người của sòng bạc gọi cho tôi. Bảo chúng ta mang tiền đến chuộc người, nếu không sẽ ném Ngô Thừa Cảnh xuống Hồ Bán Nguyệt cho cá ăn!”

Nghe xong, vẻ mặt Triệu Hùng thay đổi rõ rệt, không ngờ tên Ngô Thừa Cảnh này lại chứng nào tật nấy, lại đi đánh bạc.

Nếu không dạy dỗ tốt tên Ngô Thừa Cảnh này, căn bản đánh chết cũng không chừa.

“Anh ta thua bao nhiêu tiền?” Triệu Hùng hỏi Nông Tuyền.

“Bên kia nói hai tỷ tám!”

“Cái gì?”

Triệu Hùng thực sự bị Ngô Thừa Cảnh chọc tức rồi, liền nói với Nông Tuyền: “Mau gọi Văn Sơn cùng bốn anh em nhà họ Mã đến, chúng ta đi đổi người.”