Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 846: Tình cờ gặp Phan Ngọc Anh



Sau khi Triệu Hùng trở về, anh nhìn thấy có hai người quen thuộc đang đứng ở giữa sân, đó là Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo. Anh không khỏi cau mày khi nhìn thấy Lưu Hải Yến, vợ mình Lý Thanh Tịnh và cô em dâu Lý Diệu Linh đang cười nói chuyện gì đó. Người phụ nữ này thật đúng là âm hồn không tan, bất kể đi đâu cũng có thể đụng phải cô ta.

Triệu Hùng trực tiếp đi tới bên cạnh vợ mình Lý Thanh Tịnh, Lưu Hải Yến chủ động tươi cười chào hỏi Triệu Hùng: "Anh Triệu, chúng ta lại gặp nhau rồi." Sau đó cô ta đưa ra một tấm thiệp mời và nói: "Trước hết là tôi phải giải thích rõ ràng nha. Lần này tôi không có bám theo các người, gặp nhau chỉ là một sự trùng hợp thôi."

Vẻ mặt Triệu Hùng lãnh đạm nói với Lưu Hải Yến: "Lần này cô không bám theo chúng tôi? Tức là những lần trước đó cô bám theo chúng tôi?"

Lý Thanh Tịnh nháy mắt ra hiệu với Triệu Hùng, cô nắm lấy tay Lưu Hải Yến và nói: "Hải Yến, cô đừng nghe Triệu Hùng nói bậy."

Tô Hữu Hiệu kéo Triệu Hùng sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Triệu Hùng, vừa rồi Mã Thời Sinh tìm anh làm cái gì?"

"Ờ, không có gì. Không phải ông ta có quen biết với bố tôi là Triệu Khải Thời sao? Ông ta hỏi tôi về tình hình của bố tôi. Anh cũng biết tôi đã rời khỏi nhà họ Triệu từ lâu rồi, làm sao tôi biết tình hình của ông ta được chứ." Triệu Hùng biết được Tô Hữu Hiệu sẽ hỏi nên anh đã sớm suy nghĩ cách trả lời hợp lý nhất rồi.

"Chỉ có vậy?" Tô Hữu Hiệu nhíu mày hỏi.

Triệu Hùng nói đùa: "Nếu không, anh nghĩ Mã Thời Sinh lại nhìn trúng một kẻ tầm thường như tôi."

Hai người đồng thời cười rộ lên.

Đúng lúc này, một đám cậu ấm nhà giàu trẻ tuổi vây quanh Lưu Vũ Tiến đi tới bên này. Ở bên cạnh Lưu Vũ Tiến là Lục Tiểu Xuyên cùng với hai anh em nhà họ Ngũ. Nhìn thấy Lưu Vũ Tiến xuất hiện ở đây, Triệu Hùng vô cùng sửng sốt.

Tô Hữu Hiệu nói nhỏ với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh nhất định không được gây chuyện với người này. Anh ta tên là Lưu Vũ Tiến, là người nhà họ Lưu giàu có hàng đầu ở đây."

Triệu Hùng dở khóc dở cười nói: "Tôi chỉ sợ anh ta tới đây là vì tôi."

Tô Hữu Hiệu sửng sốt, anh ta không ngờ rằng Triệu Hùng sẽ gặp phải Lưu Vũ Tiến ngay khi vừa đến đây. Sự tồn tại của thế lực nhà họ Lưu vô cùng lớn, cho dù là nhà họ Tô cũng không dám khiêu khích bọn họ.

Lưu Vũ Tiến dẫn theo đám người đi đến trước mặt Triệu Hùng, anh ta bày ra vẻ mặt trơ tráo, nói: "Chào họ Triệu, chúng ta lại gặp nhau."

"Là sao, hai người quen nhau?" Tô Hữu Hiệu kinh ngạc nói.

Triệu Hùng chế nhạo nói: "Chẳng qua là quen biết. Địa vị nhà họ Lưu các người thay đổi không tệ đó. Thế mà lại có thể trở thành một dòng họ giàu có ở cái đất này."

"Cho nên, đất này là địa bàn của tôi. Anh đã đến địa bàn của tôi, là rồng thì phải lượn quanh tôi, là hổ thì phải nằm xuống chân tôi." Lưu Vũ Tiến mạnh miệng nói.

Tô Hữu Hiệu ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc xung quanh Lưu Vũ Tiến và Triệu Hùng thì nhanh chóng đi tới, lên tiếng thuyết phục: "Cậu Lưu, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"

Lưu Vũ Tiến trừng mắt nhìn Tô Hữu Hiệu nói: "Tô Hữu Hiệu, anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của tôi. Bằng không, đừng nói là anh, ngay cả nhà họ Tô của anh cũng không có khả năng bảo vệ anh."

"Anh..." Tô Hữu Hiệu bị Lưu Vũ Tiến làm cho bẽ mặt nhưng anh ta cũng không dám cứng rắn đáp trả Lưu Vũ Tiến, anh ta biết nhà họ Lưu có thực lực làm như thế.

Bất chợt mọi người nghe thấy giọng nói của Mã Bá Lộc từ xa truyền đến: "Cậu Lưu, hôm nay những người đến đây đều là khách quý mà Mã Bá Lộc tôi đã mời đến. Nếu cậu muốn gây rắc rối, hãy cút khỏi đây cho tôi."

Lưu Vũ Tiến nhìn thấy Mã Bá Lộc đi tới, lập tức trừng mắt nhìn Triệu Hùng và Tô Hữu Hiệu, sau đó khịt mũi, xoay người rời đi. Triệu Hùng có chút không thể hiểu được, rõ ràng Mã Bá Lộc chỉ là một nho thương, cũng không biết một chút võ thuật nào, làm sao Lưu Vũ Tiến lại có thể sợ Mã Bá Lộc như vậy?

Mã Bá Lộc bước đến bên cạnh Triệu Hùng và Tô Hữu Hiệu, anh ta hỏi hai người: "Các anh không sao chứ?"

"Không sao."

Triệu Hùng và Tô Hữu Hiệu đồng loạt lắc đầu.

Mã Bá Lộc nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Giữa anh và Lưu Vũ Tiến có hiềm khích gì sao?"

"Có thể xem như vậy." Triệu Hùng gật đầu.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Mã Bá Lộc hỏi.

Đương nhiên, Triệu Hùng không thể nói ra mối ân oán giữa năm dòng họ lớn và đám chó săn trước mặt mọi người, anh nói: "Chuyện này dài lắm."

Mã Bá Lộc là người khôn ngoan, biết Triệu Hùng không muốn nói nguyên nhân nên cũng không hỏi thêm, anh ta vỗ bả vai Triệu Hùng nói: "Yên tâm ở đây chơi đùa, nếu có ai dám gây phiền toái cho anh, nhớ nói cho tôi biết." Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Mã Bá Lộc, Tô Hữu Hiệu chống cằm, tự suy nghĩ nói: "Hôm nay Mã Bá Lộc có chút kỳ quái. Tại sao anh ta đối xử với anh tốt như vậy?"

Triệu Hùng nhún vai, cười nói: "Tôi cũng không biết!"

Triệu Hùng cầm hai ly rượu, đưa cho Tô Hữu Hiệu một ly. Hai người nhẹ nhàng chạm ly rồi cùng uống cạn ly rượu.

"Anh Tô, lai lịch của cậu Lưu đó là gì?" Triệu Hùng hỏi Tô Hữu Hiệu.

Tô Hữu Hiệu kinh ngạc nói: "Đừng nói là anh chưa từng nghe thấy tập đoàn Hoàng Bình đấy chứ?"

"Ý anh là anh ta đến từ tập đoàn Hoàng Bình?" Triệu Hùng kinh ngạc khi nghe điều này.

"Tập đoàn Hoàng Bình" là một trong năm mươi doanh nghiệp lớn hàng đầu cả nước. Các công ty con của nó bao gồm bất động sản, ô tô, sản xuất, ngoại thương, cửa hàng bách hóa, giải trí và các ngành công nghiệp khác, có thể so sánh với các đế quốc thương mại.

Triệu Hùng không ngờ rằng Tây Giao đã sớm từ bóng tối biến thành ánh sáng. Ngày nay, "Tập đoàn Hoàng Bình" chiếm vị trí thương mại trọng yếu ở khu vực phía Nam, quả thực muốn đối phó không dễ chút nào. Lúc này, ánh mắt của Triệu Hùng rơi vào Lưu Hải Yến. Trước đó, anh đánh giá Lưu Hải Yến là người Tây Giao nhưng Lưu Hải Yến và Lưu Vũ Tiến không có một chút nào tương đồng.

Lưu Hải Yến là cháu gái của Lưu Hoàng Khánh, ông chủ của "Tập đoàn Hoàng Khánh".

Vì tò mò, Triệu Hùng hỏi Tô Hữu Hiệu: "Tập đoàn Hoàng Bình và tập đoàn Hoàng Khánh có quan hệ gì không?"

"Không có quan hệ. Lưu này không phải Lưu đó, ha ha!" Tô Hữu Hiệu cười.

Triệu Hùng có chút khó hiểu và càng ngày anh càng tò mò về lai lịch của Lưu Hải Yến. Sau màn trình diễn khởi đầu là phần trình diễn người mẫu, một số người đẹp dáng người cao ráo trong bộ bikini tự tin bước trên sân khấu T được dựng tạm thời với động tác chân thanh lịch.

Đây là lần đầu tiên Lý Diệu Linh được xem một buổi trình diễn người mẫu catwalk gần như vậy, cô ấy nói với chị gái Lý Thanh Tịnh: "Chị, những người phụ nữ này không biết xấu hổ sao? Mọi người còn nói rằng hành động của người mẫu là một loại nghệ thuật. Tại sao em không thấy nó nghệ thuật ở đâu chứ? Mặc ít như vậy em còn thấy xấu hổ thay."

"Đó là do em không biết thưởng thức nghệ thuật."

Lý Diệu Linh bĩu môi nói: "Chị, chị nhìn mấy người con trai kia đi, người nào cũng nhìn chằm chằm vào người mẫu trên sàn diễn. Nếu nói là do họ hiểu nghệ thuật thì em tuyệt đối không phục. Còn anh rể nữa, anh ấy cũng nhìn chằm chằm vào người đẹp đấy."

Lý Thanh Tịnh nghe xong, ánh mắt sắc bén liếc xéo Triệu Hùng. Triệu Hùng đang say sưa nhìn các người đẹp trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng lướt tới. Anh nhìn lên phát hiện đó là ánh mắt của vợ mình Lý Thanh Tịnh thì lập tức sợ tới mức mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, quy củ nhìn lên.

Lý Diệu Linh cười khúc khích khi nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Hùng, cô ấy nói: "Chị à, chị thật lợi hại. Một ánh mắt đã khiến anh rể em sợ hãi như vậy."

"Đó là do có tật giật mình."

Sau phần catwalk của người mẫu, một số ngôi sao nổi tiếng đã lên sân khấu và biểu diễn một vài bài hát. Trước sự ngạc nhiên của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, Phan Ngọc Anh bất ngờ xuất hiện trên sân khấu.

Cô bé Dao Châu chỉ vào Phan Ngọc Anh trên sân khấu và nói với Lý Thanh Tịnh: "Mẹ, đó không phải là cô giáo Ngọc Anh sao?"

"Ừ, là cô Ngọc Anh."

Triệu Hùng nhíu mày, sau đó anh lấy điện thoại di động tránh sang một góc, gọi điện cho Hoàng Nguyệt Ánh, tổng giám đốc "Công ty giải trí Húc Nhật Đông Thăng".

"Chị Ánh, tại sao Ngọc Anh có thể biểu diễn ở Nha Trang?" Triệu Hùng hỏi Hoàng Nguyệt Ánh.

"Ồ! Ngọc Anh đến một tỉnh để tham gia lễ trao giải phim truyền hình, mới vừa trở về với giải thưởng người tài năng mới xuất sắc nhất. Ban đầu, định trực tiếp quay về Hải Phòng. Nhưng giữa đường, cô ấy đã được tập đoàn Mã Phong đưa ra mức giá cao để mời đến biểu diễn hai ca khúc đứng đầu. Tập đoàn Mã Phong đưa ra giá rất cao nên tôi đồng ý."

"Chị Ánh, chị đang ở Nha Trang sao?"

"Tôi không ở đó, tôi sẽ để Long Thất đi cùng cô ấy. Cậu Triệu, cậu chạm mặt Ngọc Anh sao?" Hoàng Nguyệt Ánh rất thông minh, lập tức cô ta đoán được nguyên nhân.

Triệu Hùng "ừ" một tiếng và nói: "Tôi đang dự tiệc ở nhà họ Mã và tôi nhìn thấy Ngọc Anh. Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến gặp Ngọc Anh sau."

Sau khi cúp máy, Triệu Hùng chuẩn bị đi tìm Phan Ngọc Anh. Không ngờ, ngay khi Phan Ngọc Anh mới vừa bước xuống sân khấu, cô ấy đã bị một cậu ấm nhà giàu tên "Tống Quế Luân" trong tập đoàn của Lưu Vũ Tiến nhắm trúng.

"Cô Ngọc Anh, xin hãy dừng bước." Tống Quế Luân đến gần Phan Ngọc Anh và nói.

Phan Ngọc Anh mặc một chiếc váy thấp ngực, để lộ mảng lớn vùng da thịt đầy đặn và trắng ngần.

Cặp mắt của Tống Quế Luân nhìn chằm chằm vào ngực Phan Ngọc Anh mà không kiêng nể gì. Phan Ngọc Anh nhìn thấy ánh mắt của Tống Quế Luân, cô ấy sợ tới mức vội vàng lấy tay che ngực.

"Cô Ngọc Anh, tôi là một trong sáu cậu ấm nổi tiếng vùng này. Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng hát của cô Anh, quả thực tôi đã rất kinh ngạc. Cô Anh, đến biệt thự của tôi ngồi đi. Giá cả tùy ý cô."

Ánh mắt Tống Quế Luân như thể găm thẳng trên người Phan Ngọc Anh.

Phan Ngọc Anh tự nhiên hiểu lời Tống Quế Luân có ý gì, sắc mặt lạnh lùng, cô lạnh giọng nói: "Cậu Tống, chỉ sợ cậu nhìn lầm người rồi. Tôi không phải loại người như cậu tưởng tượng."

Tống Quế Luân vươn tay sờ lên mặt Phan Ngọc Anh, anh ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt lộ ra sự [email protected] đãng: "Vậy cô là loại người như thế nào?"

"Cậu đang làm gì vậy?" Phan Ngọc Anh lùi ra phía sau.

Tống Quế Luân chế nhạo nói: "Cô Anh, đừng giả vờ nữa. Những ngôi sao nữ như cô đều muốn có địa vị, ra vẻ xinh đẹp, nhưng thật ra đang lén lút làm cái gì thì tôi đều biết rất rõ ràng. Chỉ cần cô đi theo Tống Quế Luân tôi, ngay lập tức tôi sẽ nâng đỡ cô và để cô trở thành chị cả của công ty biểu diễn nghệ thuật nhà họ Tống của chúng tôi." Vừa nói, anh ta vừa ôm chầm lấy Phan Ngọc Anh.

Phan Ngọc Anh hét lên một tiếng "A!" chói tai trong hoảng sợ, nhưng trong những dịp tiệc tùng như thế này, đó là chuyện chẳng lạ lùng gì và những người khác không chút nào quan tâm. Đúng lúc này, cổ áo sau lưng của Tống Quế Luân đã bị Nông Tuyền túm lấy. Nông Tuyền xách Tống Quế Luân như thể xách một con gà con.

Tống Quế Luân vừa mới xoay được người thì lập tức bị Triệu Hùng cho một cái tát vào mặt.

Không chỉ Tống Quế Luân choáng váng mà Phan Ngọc Anh cũng choáng váng.

Khi Phan Ngọc Anh nhìn rõ người trước mặt, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên và kêu lên: "A! Anh Triệu, sao anh lại ở đây?"