Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 855: Thử thách cho Triệu Hùng



Khi Triệu Hùng đưa Lãnh Ngạo, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã đến nơi thì chỉ thấy Trần Văn Sơn đang ngồi khoanh chân vận công, trên đầu là khói trắng lởn vởn.

"Văn Sơn!" Triệu Hùng vội vàng chạy về phía Trần Văn Sơn.

Đường Tử Hoa làm một động tác tay "suỵt" với Triệu Hùng, nói: "Bạn của cậu bị thương, tôi vừa cho cậu ấy uống thuốc trị thương."

Triệu Hùng thấy Trần Văn Sơn bị thương nhưng không có nguy hiểm về tính mạng, bấy giờ mới thở hắt một hơi.

Khi anh nhìn rõ mặt mũi Đường Tử Hoa, nhất thời kinh ngạc sửng sốt. Bởi vì Đường Tử Hoa trước mặt anh bây giờ chính là Đường Tử Hoa đã ra tay tương trợ anh lúc còn ở tỉnh Thanh Hóa.

Nhìn thấy Đường Tử Hoa, Triệu Hùng bỗng thấy vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống, nói với Đường Tử Hoa: "Tiền bối, cháu tìm ông cực khổ lắm! Ông có còn nhận ra cháu không, chúng ta đã từng gặp nhau ở Thanh Hóa."

Đường Tử Hoa cười, nói: "Nhận ra! Hoá ra là cậu nhóc này à, mau đứng dậy!"

Chỉ thấy cây phất trần trong tay Đường Tử Hoa phẩy một phát, bỗng cơ thể Triệu Hùng bị một sức lực vô hình kéo dậy.

Thấy chiêu thức mà Đường Tử Hoa vừa vung ra, Triệu Hùng đã xác nhận, Đường Tử Hoa trước mắt chính là người có thể chữa nội thương của mình mà Lưu Ngũ Khuyết đã nói.

"Tiền bối, cảm ơn ông đã ra tay cứu bạn cháu."

Triệu Hùng nhìn hiện trường ẩu đả thảm thương, anh đã đoán ra những gì đã phát sinh tại đây.

Đường Tử Hoa cười, nói: "Tên nhóc cậu đúng là có duyên với ông! Cách xa ngàn dặm mà vẫn có thể gặp được. Bản lĩnh của bạn cậu không đến nỗi, may mà gặp được ông. Nếu không, đối diện với sự bao vây của năm cao thủ mạnh nhất đó thì có mà chết chắc vào hôm nay rồi. Ấy, nhóc con cậu dường như có thay đổi gì đó à? Sao khác với lần trước tôi gặp cậu rồi?"

Triệu Hùng không ngờ mắt Đường Tử Hoa lại sáng tới vậy, có thể nhìn ra thay đổi của mình. Anh quỳ xuống lần nữa, nói với Đường Tử Hoa: "Tiền bối, cháu bị nội thương rất nặng, không cách nào vận nội lực, hy vọng tiền bối có thể ra tay cứu giúp cháu. Đại ân đại đức này cháu sẽ không bao giờ quên!"

"Không phải tôi không đồng ý ra tay giúp cậu, mà là nếu muốn chữa nội thương của cậu thì người chữa trị phải hao phí một lượng nội lực lớn. Lần trước, tôi không ra tay giúp cậu được chính là vì nguyên nhân này. Tuy nhiên, thằng nhóc cậu có may mắn thì cũng là chuyện khác rồi. Sau khi ôtôi cứu cậu, cậu phải bảo vệ sát bên tôiba tháng, trong vòng ba tháng này tôi mới có thể khôi phục lại nội lực của mình."

Triệu Hùng nghe xong bèn thấy vui mừng trong lòng, lễ phép nói với Đường Tử Hoa: "Tiền bối, đừng nói là ba tháng, cho dù có là ba năm đi nữa thì cháu cũng đồng ý!"

Đường Tử Hoa sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, tôi phải thử nghiệm xem tâm tính của cậu ra sao. Ngày mai cậu đến đây tìm tôi, nếu như có thể thông qua thử thách của tôi thì tôi sẽ cứu cậu, bằng không, từ đâu tới thì về lại đó đi."

"Tiền bối, là thử thách gì vậy?" Triệu Hùng kinh ngạc hỏi.

Đường Tử Hoa cười, nói: "Ngày mai đến là biết liền ấy mà! Nhớ lấy, sáng mai năm giờ đúng có mặt tại đây, không cho phép đến trễ. Nếu như đến trễ thì tôi sẽ không cứu cậu đâu. Bạn cậu còn hai mươi phút nữa là có thể điểu chỉnh hô hấp xong, trong vòng một tuần không được dùng nội công. Nếu không sẽ để lại dị tật. Còn nữa, tôi hết rượu rồi, sáng mai lúc đến nhớ đem cho tôi vài bình rượu ngon. Buồn ngủ quá!" Đường Tử Hoa ngáp một cái, nói: "Tôi về ngủ đây, nhớ lấy những gì tôi đã dặn đấy." Nói xong, không quay đầu mà đi thẳng về phía túp lều tranh bên đường.

Triệu Hùng trố mắt nhìn, không ngờ Đường Tử Hoa lại ngủ ở một nơi thế này.

Nghe thấy Đường Tử Hoa có thể chữa khỏi nội thương của Triệu Hùng, Nông Tuyền vui mừng khôn xiết, bước lên trước nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, tốt quá rồi! Nếu nội thương của cậu chủ có thể được chữa khỏi thì có khả năng đạt tới mức Thiên Bảng rồi."

Triệu Hùng đứng dậy, nói: "Đừng vui mừng quá sớm, cậu không nghe tiền bối nói phải thông qua thử thách sao? Tôi còn không biết là thử thách gì cơ, nếu không may không qua được thử thách thì khác gì mừng hụt không."

Trước kia Hoa Di đã nói với Triệu Hùng, muốn chữa khỏi nội thương của anh thì bắt buộc phải là cao thủ "Thần Bảng" mới được. Nhưng ông cụ Khổng là đệ nhất cao thủ của Thiên Bảng đã từng nói, "Thần Bảng" không có ai tên Đường Tử Hoa cả.

Triệu Hùng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Đường Tử Hoa này cũng như Lãnh Ngạo, chưa đến Võ Thần Đường kiểm tra ư?"

Hai mươi phút sau, cuối cùng Trần Văn Sơn cũng điều chỉnh hơi thở xong xuôi.

Anh ta từ từ mở mắt ra, thấy đám người Triệu Hùng đứng bên cạnh mình.

"Cậu chủ, cậu đến rồi?" Trần Văn Sơn vui mừng nói.

Triệu Hùng vội vàng đỡ Trần Văn Sơn dậy, thấy trên người anh ta có nhiều vết thương mới lo lắng hỏi: "Văn Sơn, anh sao rồi?"

"Không sao, chưa chết được đâu. Đúng rồi, vị tiền bối đã cứu tôi đâu?" Trần Văn Sơn hỏi.

Triệu Hùng chỉ về phía lều tranh bên đường, nói: "Ông lão về ngủ rồi. Tiền bối nói trong vòng bảy ngày anh không được dùng nội lực. Anh đừng cố gồng quá nếu không sẽ để lại bệnh tật ngầm đó."

Trần Văn Sơn gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói với Triệu Hùng: "Đúng rồi cậu chủ! Vị tiền bối này có thể là cao thủ Thần Bảng đó. Cậu mau đi cầu xin ông ta, xem xem ông ta có thể trị nội thương cho cậu không?"

"Tôi đã cầu xin ông ta rồi, tiền bối nói phải thử thách tôi, thông qua thử thách mới được."

"Thử thách? Thử thách gì cơ?" Trần Văn Sơn không hiểu, bèn hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, muộn rồi, chúng ta vẫn nên về khách sạn trước đi! Khách sạn chỉ còn lại Tàn Kiếm và người của Liêu Minh, tôi lo lắng người của Tây Giao sẽ gây bất lợi cho Thanh Tịnh."

Trần Văn Sơn "Ừm!" một tiếng, gật đầu.

Hai người nói với nhau rất nhiều, cũng nói đến việc cuộc ẩu đả vừa rồi.

Lúc này Triệu Hùng mới biết Trần Văn Sơn có thể nhặt về một mạng này đều là nhờ Đường Tử Hoa. Nếu không thì khó mà thoát khỏi thủ đoạn thâm độc của Lục Tiểu Xuyên.

"Văn Sơn, mấy ngày tới anh không thể dùng nội lực, vẫn là đừng đi gặp sư muội của anh nữa. Nhỡ Lục Tiểu Xuyên gài bẫy gì ở chỗ sư muội anh thì sẽ rất nguy hiểm đó."

Trần Văn Sơn gật đầu, nói: "Nhưng tôi quên mất việc lấy số điện thoại của sư muội rồi, nếu như tôi không đến thì cô ấy sẽ lo lắng."

"Thế này đi! Tôi sẽ để Thanh Tịnh mang theo Lãnh Ngạo và Nông Tuyền đến đó vào ngày mai. Giữa phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện, có lẽ Thanh Tịnh sẽ khuyên sư muội anh giúp, không chừng sẽ về Hải Phòng cùng chúng ta."

"Được thôi! Thế tôi ở khách sạn dưỡng thương. Cậu chủ, cậu phải nắm chặt cơ hội này đấy, phải chữa khỏi nội thương của cậu."

"Yên tâm đi! Sẽ thành công thôi."

Triệu Hùng vỗ vai Trần Văn Sơn, sau đó anh rời khỏi phòng của Trần Văn Sơn.

Sau khi về tới phòng mình, Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy. Cô nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm rồi.

"Triệu Hùng, sao anh về muộn thế? Tìm thấy Văn Sơn chưa?" Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, nói: "Văn Sơn bị thương rồi!"

"Bị thương? Rốt cuộc là chuyện gì?" Lý Thanh Tịnh cau mày.

Thế là, Triệu Hùng tường thuật chuyện đã xảy ra cho vợ mình.

Lúc Lý Thanh Tịnh nghe thấy Trần Văn Sơn bị bao vây bởi Lục Tiểu Xuyên, Trần Hoàng Vương và anh em họ Ngũ và một cô gái bí ẩn liên minh với năm cao thủ mạnh nhất, tim cô như sắp nhảy ra khỏi họng.

Khi Triệu Hùng kể đến là Đường Tử Hoa mình đã gặp ở Thanh Hóa đã ra tay cứu Trần Văn Sơn, lúc này Lý Thanh Tịnh mới dám thở mạnh một hơi.

Nghe đến "Đường Tử Hoa", mắt Lý Thanh Tịnh chợt sáng lên, kích động mà nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, vị tiền bối đó nếu đã là cao thủ cấp Thần Bảng thì không phải có thể chữa khỏi nội thương của anh rồi sao."

"Vị tiền bối đó nói phải thông qua thử thách của ông ta mới chữa cho anh. Hơn nữa, chữa nội thương của anh thì phải hao tổn rất nhiều nội lực, ông ta muốn anh ở cạnh bảo vệ ông ta ba tháng." Triệu Hùng giải thích.

"Kiểm tra kiểu gì?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu, nói mình cũng không biết: "Ông ấy muốn năm giờ sáng mai, đến chỗ ông ấy đúng giờ. Nếu đến trễ thì không còn cơ hội cứu chữa nào nữa."

Triệu Hùng đột nhiên nghĩ đến chuyện Đường Tử Hoa bảo mình đem rượu tới, vội vàng gọi phục vụ khách sạn đến, lấy hai bình rượu từ khách sạn, lại nhờ khách sạn mua giúp vài món chín.

Mọi thứ sau khi được chuẩn bị ổn thoả, chỉ đợi đến sáng mai thôi.

Triệu Hùng phấn khởi đến mức gần như cả đêm không ngủ, anh để bà xã Lý Thanh Tịnh đưa Lãnh Ngạo và Nông Tuyền đi chợ hoa tìm sư muội Vân Dao của Trần Văn Sơn nói chuyện, xem có thể nào khuyên cô ấy cùng về Hải Phòng không.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba giờ rưỡi sáng. Triệu Hùng đã lái xe đến chỗ lều tranh của Đường Tử Hoa, lúc đến đó, mới bốn giờ đúng.

Thấy còn một tiếng nữa mới đến hẹn với Đường Tử Hoa, Triệu Hùng lo sẽ làm phiền giấc ngủ của Đường Tử Hoa nên ngồi trong xe hết một tiếng.

Đúng năm giờ, Triệu Hùng xách đồ ăn và rượu đến trước lều, vừa chuẩn bị gõ cửa đã nghe thấy giọng của Đường Tử Hoa vang lên từ bên trong.

"Vào đi! Cửa không khoá."

Triệu Hùng xách rượu thịt vào trong.

Trong lều tranh là cảnh vật sơ sài, có vài chai rượu được nhét vào bên góc giường.

Sau khi Triệu Hùng vào trong, tay cầm rượu thịt mà không biết đặt xuống ở đâu cho phải.

Đường Tử Hoa thấy Triệu Hùng xách một con gà quay, hai miếng tai heo thì mừng rỡ nói: "Mau mau mau, để rượu thịt lên giường đi. Cậu đi thay đồ đi, một lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài."

Triệu Hùng ngơ ngác, không hiểu gì nên hỏi: "Thay đồ? Thay đồ nào cơ?"

Đường Tử Hoa chỉ vào bộ đồ rách rưới trên đất, nói: "Bộ đồ trên đất này đây, cậu không thay đồ thì một lát sao làm việc được?"