Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 862: Lục Tiểu Xuyên, tên cầm thú này!



Sáng sớm hôm sau, sau khi Lý Thanh Tịnh tỉnh dậy, cô nhìn thấy Triệu Hùng vẫn còn ngủ say bên cạnh. Nghĩ đến những chuyện điên rồ giữa hai người đêm qua, hai má cô bỗng chốc nóng bừng.

Lý Thanh Tịnh nhớ đến có một người nổi tiếng đã nói: "Thượng đế tạo ra đàn ông và phụ nữ chính là để giữ họ ở bên nhau. Chỉ khi ở bên nhau, mới có thể cảm nhận được hạnh phúc thực sự."

Lý Thanh Tịnh đã tìm được cội nguồn của hạnh phúc, cô vô cùng mãn nguyện và chấp nhận yêu thương Triệu Hùng hết lòng. Cô lại nằm xuống bên cạnh Triệu Hùng, rúc vào bên cạnh anh. Khi Lý Thanh Tịnh không nhịn được hôn Triệu Hùng, cô không ngờ Triệu Hùng lại mở mắt đúng lúc như vậy.

Triệu Hùng ôm vợ mình Lý Thanh Tịnh trong lòng, anh cười nói: "Bà xã, tối hôm qua em..."

Lý Thanh Tịnh đặt ngón tay lên môi Triệu Hùng, ngượng ngùng nói: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa."

"Mau đứng dậy đi, lát nữa em phải đến chỗ Vân Dao, sư muội của Văn Sơn đấy. Vết thương của Văn Sơn sắp lành rồi, chúng ta phải cố gắng hết sức để giúp anh ấy. Văn Sơn đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta không thể để anh ấy thất vọng."

Triệu Hùng thở dài nói với vợ mình Lý Thanh Tịnh: "Anh cũng không biết Vân Dao nghĩ cái gì? Lục Tiểu Xuyên đã làm nhục cô ấy, cô ấy lại không thích Lục Tiểu Xuyên. Tại sao cô ấy lại muốn sinh đứa trẻ đó ra?"

"Đàn ông các anh vẫn luôn không hiểu phụ nữ. Cho dù Lục Tiểu Xuyên có phạm sai lầm thì đứa bé là vô tội. Đó chính là một mạng sống. Anh không biết đấy chứ, lúc trước sư muội Vân Dao từng đánh đập cái thai, chỉ là không thể xóa sạch. Cuối cùng cô ấy không có cách nào khác nên mới giữ lại đứa bé này. Nói đến đây, thật tội nghiệp."

Triệu Hùng gật đầu nói: "Vậy anh cùng em đi khuyên nhủ cô ấy?"

"Anh có thời gian sao?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng nói: "Một lát nữa anh sẽ đi thăm tiền bối, nếu ông ấy không có việc gì thì anh sẽ có thời gian."

"Ừ! Vậy anh đi xem tiền bối thế nào đi. Người ta đã mất rất nhiều thể lực để chữa trị cho anh, vì vậy anh phải cảm ơn người ta rất nhiều mới được."

Triệu Hùng nói "ừ" một tiếng rồi đi thay xong quần áo, anh đi vào gian phòng gọi của Đường Tử Hoa.

Người của Liêu Minh canh ở cửa phòng nói cho Triệu Hùng biết Đường Tử Hoa đã rời đi rồi. Trước khi đi, ông ta để lại cho Triệu Hùng một bức thư, trong đó có nội dung: "Tôi sẽ trở về Hải Phòng trước. Sau đó cậu sẽ đến đạo quán Hòa Sơn để tìm tôi."

Triệu Hùng bàng hoàng cầm tờ giấy, anh không ngờ Đường Tử Hoa đã quay về Hải Phòng rồi. Triệu Hùng bỏ tờ giấy mà lão ăn xin gửi cho mình vào trong túi áo, sau đó anh trở về phòng.

Khi Lý Thanh Tịnh nghe tin Đường Tử Hoa đã quay lại Hải Phòng mà không nói lời từ biệt, cô không khỏi sửng sốt: "Anh nói tiền bối đã rời đi rồi sao?"

"Ừm. Ông ấy đã trở về Hải Phòng trước rồi. Bảo anh khi nào quay về Hải Phòng thì đến đạo quán Hòa Sơn tìm ông ấy."

"Đạo quán Hòa Sơn?" Lý Thanh Tịnh cau mày nói: "Em nghe nói trong đạo quán đó có một ít đạo sĩ đánh nhau. Hình như có một vài đạo sĩ đã rời đi hay sao đó?"

"Còn có chuyện này sao?" Triệu Hùng nghe xong cảm thấy rất kinh ngạc.

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: "Em cũng chỉ nghe nói mà thôi. Tuy nhiên, đạo quán Hòa Sơn thật sự rất cũ nát, cũng không có tiếng tăm gì cả. Vị tiền bối kia tới đạo quán Hòa Sơn để làm gì được nhỉ?"

Triệu Hùng nhún vai nói: "Không biết. Thanh Tịnh, em thu dọn một chút đi, chúng ta ăn sáng sớm hơn tý. Lát nữa anh sẽ cùng em đến cửa hàng hoa của Vân Dao."

"Được, vậy anh xoay người sang chỗ khác đi, em thay quần áo trước đã."

"Ôi chao! Chúng ta là vợ chồng, anh cũng không phải là chưa từng nhìn thấy cơ thể của em. Còn cái gì mà xoay người, em mau thay đồ đi."

"Không được. Anh phải quay người sang chỗ khác." Lý Thanh Tịnh cố ý khiến cho khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc.

"Được, được, anh quay người lại, em mau thay đi."

Triệu Hùng xoay người đi, bên tai có tiếng quần áo sột soạt.

Một lúc sau, anh nghe thấy Lý Thanh Tịnh nói: "Được rồi. Hiện tại, anh có thể xoay người lại đây."

Sau khi Triệu Hùng quay lại, anh thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã thay xong quần áo. Anh nắm tay cô cùng nhau đi vào phòng tắm.

Lý Thanh Tịnh chán ghét đẩy Triệu Hùng ra khỏi phòng tắm, nói: "Ơ hay! Anh đừng có buồn nôn như vậy. Chờ em tắm rửa xong thì sẽ đến lượt anh."

Triệu Hùng cười vui vẻ. Khi Lý Thanh Tịnh tắm rửa được nửa chừng, Triệu Hùng lại chạy vào phòng tắm và ôm vòng eo thon thả của cô từ phía sau.

Lý Thanh Tịnh mất một lúc mới tắm rửa xong, cô tức giận nói với Triệu Hùng: "Làm sao anh lại trở nên đáng ghét như vậy chứ?"

"Bà xã, anh thật khổ cực mới có được khoảng thời gian bình thường như này. Em cứ coi như chúng ta ở đây hưởng tuần trăng mật đi."

"Còn có chuyện quan trọng phải làm đấy, tuần trăng mật cái gì không biết. Anh mau tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng xong chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp Vân Dao."

Triệu Hùng nói "ừm" và bắt đầu tắm rửa.

Trong khi mọi người đang ăn sáng, chợt thấy Vân Dao, sư muội của Trần Văn Sơn hốt hoảng chạy đến. Vân Dao nắm lấy cánh tay của Trần Văn Sơn và nói trong nước mắt: "Anh, làm ơn cứu con em với. Cứu, cứu con em!"

Mọi người đều sửng sốt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Trần Văn Sơn là người trầm tĩnh, anh ta an ủi sư muội Vân Dao: "Sư muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Lục Tiểu Xuyên anh ta… Anh ta bắt con em đi."

"Cái gì?"

Mọi người đều bị sốc khi nghe điều này, vội vàng hỏi Vân Dao chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, Vân Dao đã nói cho mọi người những gì đã xảy ra. Cô ta cho biết, sau khi thức dậy vào buổi sáng, cô ta đang ôm đứa bé chuẩn bị đi đến cửa hàng hoa, không ngờ nửa đường lại gặp Lục Tiểu Xuyên. Võ công của Vân Dao chỉ là tu vi "Địa Bảng", cô ta không có tài năng về võ thuật. Vì vậy, võ công của cô ta yếu hơn rất nhiều so với Lục Tiểu Xuyên và Trần Văn Sơn. Sau khi Lục Tiểu Xuyên đoạt lấy đứa trẻ, anh ta nói với Vân Dao gửi cho Trần Văn Sơn một lời nhắn, nếu muốn cứu đứa trẻ phải đến một nơi tên là "Sườn núi Ngũ Lý" ở ngoại ô Nha Trang. Nếu trước khi trời tối mà vẫn chưa nhìn thấy Trần Văn Sơn đến, anh ta sẽ giết đứa trẻ.

Vân Dao tức giận mắng Lục Tiểu Xuyên: "Lục Tiểu Xuyên, anh còn là người sao? Đó chính là máu mủ của anh đó."

Lục Tiểu Xuyên chế nhạo nói với Vân Dao: "Đó là đứa bé do chính cô tự muốn sinh ra. Tôi đã điều tra rồi, cô đặt tên cho đứa bé là Công Tôn Hối. Ý của cô là sao? Cô muốn Lục Tiểu Xuyên tôi phải ăn năn sao? Nói cho cô biết, Lục Tiểu Xuyên tôi đã làm thì không bao giờ hối hận."

"Anh là đồ cầm thú, đồ khốn nạn!" Vân Dao xông lên đánh Lục Tiểu Xuyên, nhưng cô không phải là đối thủ của Lục Tiểu Xuyên, ngay cả mặt cũng trở nên choáng váng.

Trần Văn Sơn nghe sư muội Vân Dao kể lại chuyện đã xảy ra, anh ta tức giận đập bàn nói: "Lục Tiểu Xuyên này thật là mất hết tính người, ngay cả con ruột của mình cũng không buông tha."

"Anh, rốt cuộc em phải làm sao đây? Anh nhất định phải giúp em cứu đứa bé."

Trần Văn Sơn an ủi Vân Dao: "Đừng lo lắng, sư muội. Anh nhất định sẽ giúp em cứu đứa bé."

Trần Văn Sơn đứng dậy, chuẩn bị đưa Vân Dao rời đi.

"Văn Sơn!" Triệu Hùng lớn tiếng gọi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu không cần phải thuyết phục tôi. Cho dù phải liều mạng, tôi cũng phải giúp sư muội cứu đứa bé. Sư muội, chúng ta đi."

"Nông Tuyền, ngăn Văn Sơn lại." Triệu Hùng hét lên với Nông Tuyền.

Nông Tuyền bước tới và dừng lại trước mặt Trần Văn Sơn.

"Tránh ra!" Trong mắt Trần Văn Sơn hiện lên sự tàn khốc.

Lúc này, Triệu Hùng đi tới, anh vươn tay vỗ vai Trần Văn Sơn, nói: "Văn Sơn, nội lực của tôi đã khôi phục. Chuyện này giao cho tôi xử lý đi. Hiện tại anh không thể vận dụng nội lực, anh nên kiên nhẫn chờ thêm hai ba ngày nữa. Yên tâm, Lục Tiểu Xuyên tôi sẽ giữ lại cho anh, nhất định để chính tay anh đâm anh ta."

"Không được! Không ai ở đây có thể khống chế được Lục Tiểu Xuyên trừ tôi. Mặc dù công phu của Lãnh Ngạo tốt nhưng anh ta không phải là đối thủ của Lục Tiểu Xuyên. Ngoài ra, trong những người vây đánh tôi lần trước có một người là nữ vương bài poker xếp hạng thứ mười trong Thiên Bảng, một ván bài poker chơi đến mức xuất quỷ nhập thần. Có hai cao thủ này ở đó, không ai trong số các người có thể làm đối thủ."

Trần Văn Sơn không biết rằng công phu của Triệu Hùng đã lọt vào danh sách mười người đứng đầu của "Thiên Bảng". Theo lời của Đường Tử Hoa, anh có thể xếp vào hạng ba người đứng đầu trong "Thiên Bảng".

Đường Tử Hoa đã chuyển hai mươi năm công lực cho Triệu Hùng, lại làm thông hai mạch Nhâm Đốc của anh. Có thể nói, nó đã giúp căn cơ tu luyện của Triệu Hùng thăng tiến nhảy vọt. Triệu Hùng được coi như làm thiện được phúc, từ "Nhân Bảng" bình thường trực tiếp được liệt kê trong "Thiên Bảng". Được liệt kê trong "Thiên Bảng" cũng có thể chấp nhận được nhưng sức mạnh của anh trực tiếp lọt vào danh sách mười người đầu và thậm chí có thể gia nhập vào danh sách hạng ba.

Triệu Hùng còn chưa đi khảo nghiệm "Võ Thần Đường", nếu đi khảo nghiệm, ít nhất anh cũng phải đứng trong mười người đầu tiên của bảng xếp hạng. Mấy ngày trước Trần Văn Sơn vừa mới bị thương, Đường Tử Hoa đã nói rằng mấy ngày điều trị vết thương tuyệt đối không được dùng nội lực. Nếu không, cơ thể sẽ mắc bệnh nguy hiểm.

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn! Tiền bối nói, mấy ngày nay anh không được dùng nội lực. Tôi chính là một ví dụ điển hình đây. Tin tôi đi, tôi nhất định sẽ cứu được đứa bé của sư muội anh."

Trần Văn Sơn lắc đầu như trống bỏi, anh ta nói: "Cậu chủ, cậu đi thì quá mạo hiểm. Vất vả lắm mới lấy lại được nội lực, cậu không thể vì chuyện của tôi mà mạo hiểm được. Dù có phải bỏ mạng, tôi cũng sẽ gi3t chết tên cầm thú Lục Tiểu Xuyên này."

"Là anh em, cứ nghe tôi nói. Anh ở khách sạn đợi tôi, Triệu Hùng tôi hứa sẽ để cho con của sư muội anh an toàn trở về." Ánh mắt Triệu Hùng vô cùng kiên định lại cố chấp.

Khoảnh khắc này!

Đột nhiên Trần Văn Sơn cảm thấy không thể hiểu Triệu Hùng.

Trong mắt Triệu Hùng lộ ra ánh sáng của "Cường giả".

Triệu Hùng cũng không hề che giấu hơi thở trong người, anh cố ý toát ra khí tức nội lực. Không chỉ Trần Văn Sơn cảm nhận được điều đó mà cả Nông Tuyền, Tàn Kiếm và bốn anh em nhà họ Mã cảm nhận được.

Năng lượng này thật khủng khiếp!

Đây là hơi thở của một cường giả chân chính.

Nhưng Triệu Hùng vừa mới lấy lại nội lực, cho dù được liệt vào "Thiên Bảng" cũng không thể có được căn cơ tu luyện mạnh mẽ như vậy?

Nghĩ đến đây, cuối cùng Trần Văn Sơn cũng gật đầu nói: "Được rồi! Cậu chủ, cậu nhất định phải trở về an toàn..."