Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 891: Bà lão tìm đến tận cửa rồi



Đạo quán Hòa Sơn.

Sau khi Triệu Hùng đến chỗ ở Đường Tử Hoa thì anh kể cho ông ta nghe những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua khi anh vô tình gặp bà lão biết dùng thuật dịch dung.

Sau khi nghe Triệu Hùng kể lại thì Đường Tử Hoa nhíu mày. Không ngờ bà lão lại tìm tới Hải Phòng sớm như vậy.

“Nhóc con, cậu không bị bà ta theo dõi chứ?” Đường Tử Hoa lo lắng hỏi Triệu Hùng.

“Ông yên tâm đi, lúc tôi đi ra thì phát hiện có người theo dõi mình. Tuy nhiên với tài lái xe của tôi thì người khác muốn theo đuôi cũng rất khó. Họ đã bị tôi bỏ lại phía sau rồi.”

“Vậy thì tốt.” Đường Tử Hoa gật đầu nói với Triệu Hùng: “Từ hôm nay, cậu đừng đến đạo quán Hòa Sơn nữa mà cứ việc ở nhà luyện tập thôi. Đợi sang năm hãy đến đây. Tôi sợ rằng bà già kia sẽ tìm đến đạo quán Hòa Sơn này đấy.”

Triệu Hùng lo lắng nói: “Ông cụ Mã à, hay là ông có thể đến nhà của ông cụ Khổng ở tạm để dưỡng thương đi. Đó là người đứng số một trong danh sách xếp hạng Thiên Bảng. Ông ấy chỉ sống có một mình thôi, có ông ấy bảo vệ ông thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Đường Tử Hoa lắc đầu nói: “Không được, Khổng Côn Bằng không phải là đối thủ của bà ta đâu.”

“Vậy tôi và Trần Văn Sơn thì sao?” Triệu Hùng hỏi.

“Cũng không phải đối thủ của bà ta.”

“Hả...”

Trên mặt của Triệu Hùng hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.

Ông cụ Khổng, người đứng đầu trong danh sách Thiên Bảng từng nói rằng anh và ông cụ Khổng cộng với một trong hai người là Trần Văn Sơn hoặc Nông Tuyền là đủ để đối phó với một cao thủ Thần Bảng rồi.

Thế mà Đường Tử Hoa lại nói rằng với sức mạnh tổng hợp của ba người họ thì không thể đánh lại bà lão. Vậy chẳng phải bà lão này còn mạnh hơn cả cao thủ Thần Bảng hay sao?

Xem ra quả nhiên trên danh sách Thần Bảng vẫn còn những cao thủ giỏi hơn nữa. Chỉ là những người này chưa từng xuất hiện trong danh sách Võ Thần Bảng mà thôi. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khu biệt thự Ngã Nguyệt Đàm.

Ngay sau khi Lý Thanh Tịnh vừa rời đi thì đột nhiên bảo mẫu Chu Dĩnh nhận được một cuộc gọi từ cô.

Thấy Lý Thanh Tịnh gọi, bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh vội vàng nghe máy.

“Tiểu Dĩnh, hôm nay cô nhớ đến bác sĩ Hoa lấy thuốc cho bố tôi. Thuốc của ông ấy sắp hết rồi.” Lý Thanh Tịnh dặn dò cô bảo mẫu nhỏ.

“Tôi biết rồi, chị Thanh Tịnh.” Cô bảo mẫu nhỏ đang định cúp máy thì chợt nhớ tới giọng nói khàn khàn của Lý Thanh Tịnh nên quan tâm hỏi han cô: “Chị Thanh Tịnh, sao chị đi vội vàng như vậy? Tôi vừa mới quay vào lấy thuốc viêm họng cho chị thôi mà quay ra đã không thấy chị đâu rồi.”

Lý Thanh Tịnh không khỏi bối rối khi nghe những gì cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh nói nên cô hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Tiểu Dĩnh à, cô đang nói thuốc gì vậy? Cổ họng của tôi không có vấn đề gì cả.”

“Không phải chị vừa về nhà lấy tài liệu sao? Chị nói đã để quên ở nhà một số tài liệu, hơn nữa giọng của chị còn bị khàn khàn nữa. Tôi đi lấy thuốc cho chị xong thì quay ra đã không thấy chị rồi.”

Lý Thanh Tịnh nghe được lời nói của cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh thì cô không khỏi sửng sốt liền nói với cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh: “Tôi mới đến công ty xong. Tôi chưa từng về nhà lấy thuốc. Cô có chắc là người vừa về nhà là tôi đó chứ?”

Lần này đến lượt bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh mơ hồ, cô ta đột nhiên chết lặng không nói nên lời.

Cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh nói với Lý Diệu Linh đang đứng bên cạnh: “Diệu Linh à, Thanh Tịnh nói chị ấy vừa đến công ty chứ chưa từng về nhà.”

Lý Diệu Linh giật điện thoại trong tay bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh, hỏi: “Chị ơi, chị không cần lấy tài liệu bỏ quên ở nhà nữa à? Chị vừa đi khỏi xong, sao chị lại nói là chưa từng về nhà?”

“Chị ơi, hôm nay không phải là ngày nói dối đâu. Chị đang chơi trò gì với em và Tiểu Dĩnh vậy? Chị vừa trở về nói muốn lấy tài liệu, nhưng kết quả là không lấy được tài liệu mà cũng không uống thuốc mà đã vội vội vàng vàng đi rồi. Đã vậy chị còn nói một đống câu từ khó hiểu nữa chứ.”

Sau khi nghe em gái Lý Diệu Linh nói thì Lý Thanh Tịnh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

“Diệu Linh, em nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Thanh Tịnh nghiêm túc hỏi.

“Chị ơi, chị sao vậy? Rõ ràng là chị vừa mới về nhà. Tiểu Dĩnh và em đã nhìn thấy rõ ràng mà. Chẳng lẽ chúng em lại nhìn thấy ma sao?” Lý Diệu Linh khó hiểu hỏi lại chị gái.

“Trước tiên em đừng nói chuyện đó. Hãy nói cho chị biết là sau khi chị trở về thì đã nói những điều không thể giải thích được là gì?” Lý Thanh Tịnh hỏi em gái Lý Diệu Linh.

“Chị hỏi anh rể em đang đi đâu, làm gì?”

“Em trả lời thế nào?”

“Em nói anh rể đi đạo quán Hòa Sơn.” Lý Diệu Linh trả lời rất tự nhiên.

Lý Thanh Tịnh hả một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Triệu Hùng đã nói với cô rằng bà già kia rất giỏi thuật dịch dung. Chắc chắn bà ta đã giả vờ cải trang thành cô và hỏi về tung tích của Triệu Hùng từ em gái Lý Diệu Linh của cô.

Lý Diệu Linh không ngờ rằng kỹ thuật hóa trang của bà lão này lại tinh vi đến vậy. Không ngờ thật giả lẫn lộn, ngay cả em gái Lý Diệu Linh và cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh cũng không thể nhận ra.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Tịnh không chút do dự liền gọi điện thoại cho Triệu Hùng. Cô phải báo cáo tình hình cho Triệu Hùng ngay lập tức, nếu không thì Đường Tử Hoa sẽ rất nguy hiểm.

Thấy vợ Lý Thanh Tịnh đang gọi điện thoại tới nên Triệu Hùng đã dừng luyện công để nghe điện thoại.

“Thanh Tịnh, có chuyện gì vậy?” Triệu Hùng hỏi vợ Lý Thanh Tịnh.

“Triệu Hùng, không hay rồi. Vừa rồi bà lão kia giả làm em và đã hỏi Diệu Linh để biết anh đã đến đạo quán Hòa Sơn rồi.”

“Cái gì?” Triệu Hùng sửng sốt. Không ngờ lại xảy ra chuyện từ em vợ Lý Diệu Linh.

“Triệu Hùng, anh nên gọi điện thoại cho ông cụ Khổng, Văn Sơn và Nông Tuyền đi. Đã muộn rồi, e rằng đã quá muộn rồi.” Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói ừ rồi vội cúp điện thoại.

Anh lập tức gọi vào số điện thoại của ông cụ Khổng nói rằng Đường Tử Hoa đang gặp nguy hiểm nên bảo ông ấy lập tức đến đạo quán Hòa Sơn. Sau đó anh lại gọi Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã.

Đây gần như là đội hình mạnh nhất bên phía Triệu Hùng.

Anh cũng không biết họ có thể đánh địch nổi bà lão này hay không.

Sau cuộc điện thoại, Triệu Hùng nói với Đường Tử Hoa đang ăn gà quay rằng: “Ông ơi, không ổn rồi. Bà già đó đã hỏi em vợ Lý Diệu Linh của tôi về chỗ này rồi. Chắc chắn bà ta sẽ đến đây ngay bây giờ. Chúng ta có nên đi ra ngoài để tránh tai họa không ạ?”

“Lúc cậu nghe điện thoại thì tôi đã nghe thấy rồi.” Đường Tử Hoa vừa gặm chân gà vừa xoa xoa tay dính đầy dầu mỡ lên quần áo rồi nói: “Không đi. Bà già đó đã biết tôi ở đây rồi thì tôi nghĩ có trốn cũng vô dụng. Nói không chừng bà ta đã đến đây rồi cũng nên.”

Ở bên ngoài đạo quán, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy đây là một đạo quán nhỏ và tồi tàn.

Ngôi đạo quán này đã quá lâu đời, lại không được sửa sang lại nên trông nó càng nhỏ và tồi tàn.

Sau khi Lý Thanh Tịnh bước vào đạo quán, cô đã quan sát một vòng. Ngay lúc cô vừa định đi ra phía sau liền bị một đạo sĩ nhỏ ngăn lại.

“Thí chủ, phía sau bị cấm không được vào ạ.” Người đạo sĩ nhỏ nói với Lý Thanh Tịnh.

Tất nhiên, Lý Thanh Tịnh người mà đến đạo quán Hòa Sơn lúc này là bà lão cải trang thành.

Lý Thanh Tịnh nói với vị đạo sĩ: “Vậy làm phiền anh hãy giúp tôi đi thông báo rằng tôi là Lý Thanh Tịnh vợ của Triệu Hùng tìm đến. Tôi là vợ của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ đi ra gặp tôi.”

“Thì ra là vợ của thí chủ Triệu!” Đạo sĩ nhỏ chào hỏi Lý Thanh Tịnh nói: “Thí chủ Lý đợi một chút, tôi vào nói với anh Triệu.”

Lý Thanh Tịnh nói: “Cảm ơn.”

Khi Triệu Hùng nghe vị đạo sĩ nhỏ nói rằng vợ anh là Lý Thanh Tịnh đã đến đạo quán tìm anh thì không khỏi sửng sốt, biết bà lão giả làm vợ anh đã tìm tới cửa rồi.

Triệu Hùng nói với đạo sĩ nhỏ: “Sư thầy nhỏ à, tôi và vợ đang cãi nhau. Đừng nói là tôi ở đây. Xin cậu giúp tôi nói dối cô ấy với.”

“Thí chủ Triệu à, trong đạo giới của chúng tôi có quy định là không được gạt người khác.” Đạo sĩ nhỏ khó xử trả lời.

“Giúp tôi đi mà, nếu vợ của tôi biết tôi ở trong này thì chỉ sợ sẽ đánh cho gà bay chó sủa mất.”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói già nua vang lên.

“Tên nhóc con họ Triệu kia, cậu lại kêu một đạo sĩ nhỏ như vậy là lừa gạt người khác sao? Đường Tử Hoa, ông lăn ra đây cho tôi. Tôi đã tìm ông lâu rồi, thì ra là ông trốn ở Hải Phòng này.”

Đường Tử Hoa vẫn tiếp tục gặm đùi gà, làm như không ảnh hưởng gì đến ông ta vậy.

Triệu Hùng đã mất hết kiên nhẫn, sau khi xuống đất liền cầm trong tay thanh Ngư Trường Kiếm rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Anh chỉ nhìn thấy một người đang đứng trong sân, quả nhiên chính là vợ anh Lý Thanh Tịnh.

Mặc dù Triệu Hùng biết người trước mặt chính là bà lão lại giả làm vợ anh là Lý Thanh Tịnh. Nhưng đúng là quá giống rồi. Nếu Lý Thanh Tịnh không gọi trước cho anh thì ngay cả Triệu Hùng cũng khó phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Nhìn kỹ lại, tai trái của Lý Thanh Tịnh quả nhiên có một vết sẹo hình chữ Y.

Sau khi xác định thân phận thật của bà lão, Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh trước mặt, tức giận nói: “Hừ. Bà cũng coi như là một cao thủ trong giới giang hồ, tại sao lại giả làm vợ tôi?”

Bà lão cười nói: “Phải công nhận tên nhóc con như cậu thật có diễm phúc. Thế mà lại cưới được cô vợ xinh đẹp như thế. Tôi thích khuôn mặt của vợ cậu lắm. Nhóc con, cậu mau gọi ông già Đường Tử Hoa ra đây nhanh nhanh chịu chết đi.”

Triệu Hùng đứng hiên ngang lẫm liệt ngay trước cửa rồi lạnh lùng nói với bà ta: “Có tôi ở đây, bà đừng hòng làm tổn thương ông cụ Mã.”

Bà lão cẩn thận nhìn chằm chằm Triệu Hùng, đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng hỏi: “Hả? Đường Tử Hoa sao lại truyền hết công lực cho cậu rồi? Rốt cuộc tên nhóc con cậu là gì của ông ta?”

“Bà quan tâm đến quan hệ giữa tôi và ông ấy làm gì?” Triệu Hùng không thèm để ý tới bà lão mà chỉ nhìn chằm chằm bà ta rồi nói: “Bà giả làm vợ của tôi, có thấy mắc cỡ không hả?”

“Đừng nói là vợ của cậu, cho dù tôi giả làm cậu cũng không sao. Nhóc con, cậu tránh ra cho tôi. Bằng không tôi sẽ giết cậu trước.” Bà lão lớn tiếng quát.

“Tôi sẽ không tránh ra đâu. Nếu ông muốn giết ông cụ Mã, trừ phi giết tôi trước.”

Vị đạo sĩ nhỏ bé không biết chuyện gì đang xảy ra, bèn bước tới thuyết phục bà lão: “Không phải hai người là vợ chồng sao? Có chuyện gì hãy từ từ nói.”

“Bốp.”

Bà lão tát một cái như trời giáng vào mặt vị đạo sĩ nhỏ. Cái tát này đã khiến vị đạo sĩ nhỏ kia văng ra ngoài, đập vào tường hôn mê bất tỉnh.