Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 907: Thuật dịch dung



Sau khi đến tỉnh Thanh Hóa, Triệu Hùng trực tiếp đến thẳng khách sạn Mật Tượng mà Kim Trung sắp xếp từ trước.

Khách sạn Mật Tường này là khách sạn bốn sao, điều kiện vô cùng tốt. Nhưng ngại vì vị trí phong thủy hơi kém, nên làm ăn cũng không phải là tốt lắm.

Triệu Hùng đến quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng, sau đó kéo vali hành lý tới phòng mình.

Đây là một gian phòng Tổng thống, bài trí nội thất không hề thua kém so với khách sạn năm sao. Chẳng qua là về mặt phục vụ thì không thể nào nagng bằng với khách sạn năm sao được.

Đi tới nơi này, Triệu Hùng chỉ có thể chờ đợi Bạch Hồng Liên liên lạc với anh trước.

Anh không dám tùy ý liên lạc với Bạch Hồng Liên, sợ bại lộ thân phận của Bạch Hồng Liên. Dù sao thời gian cũng nhiều, Triệu Hùng liền đi tắm nước nóng, rồi đi ngủ một giấc căng mắt.

Sau khi Triệu Hùng tới tỉnh Thanh Hóa, sợ người khác nhận ra mình, đã đeo lên mặt nạ của một người đàn ông thư sinh nho nhã đẹp trai.

Lúc đeo mặt nạ lên rồi, nhìn mình trong gương. Triệu Hùng có chút ghen tị với người đàn ông ở trong gương, so với bản thân anh thì còn đẹp trai hơn mấy phần! Có điều, bây giờ người đang đeo mặt nạ này là anh. Anh mới là chủ nhân chân chính của gương mặt này.

Dùng cơm trưa ở nhà ăn dưới lầu xong, Triệu Hùng vừa đợi tin của Bạch Hồng Liên, vừa ở trong phòng luyện nội công "Dịch cân kinh".

Bất tri bất giác đã qua hơn hai giờ đồng hồ, Triệu Hùng liên tục ngồi luyện được hai tầng nội công.

Sau khi luyện nội công xong, tựa như được lột xác vậy, tinh thần phấn chấn, cả người sảng khoái.

Cũng đã gần bốn giờ chiều, Bạch Hồng Liên còn chưa gửi tin hoặc điện thoại tới. Cái này không khỏi khiến trong lòng Triệu Hùng có chút lo lắng.

Anh lại không dám đường đột gọi điện thoại cho Bạch Hồng Liên hay là gửi tin nhắn cho cô ta. Chuyện duy nhất làm được chỉ có thể là chờ mà thôi.

Bạch Hồng Liên nói hôm nay anh đến tỉnh Thanh Hóa, nói sẽ liên lạc lại cho anh.

Triệu Hùng chờ đợi có chút không nhẫn nại được, đành đi qua đi lại thong thả ở trong phòng.

Thời gian từ từ trôi qua, nhưng vẫn không có tin tức gì từ phía của Bạch Hồng Liên.

Trong lúc nhàm chán, Triệu Hùng lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc, đốt lên hút.

Ngay lúc này, điện thoại di động đặt ở trên bàn uống trà rung lên.

Triệu Hùng cho là điện thoại mà Bạch Hồng Liên gọi tới, bèn vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn một cái. Hóa ra là Kim Trung gọi đến.

"Hùng, cậu đến chưa?" Kim Trung hỏi.

"Đến rồi!"

Trên mặt Triệu Hùng tràn ngập vẻ thất vọng, nãy còn tưởng là Bạch Hồng Liên gọi đến.

"Tôi đang trên đường đến khách sạn Mật Tượng đây. Tối cậu muốn ăn gì?" Kim Trung hỏi Triệu Hùng.

"Cậu quyết định đi! Bây giờ tôi không có khẩu vị gì."

Trong lòng của Triệu Hùng còn đang khấp khởi chờ tin từ Bạch Hồng Liên, nào còn tâm trạng ăn cơm?

Kim Trung không biết tình hình thực tế của Triệu Hùng, còn tưởng rằng anh ngại. Suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta đi ăn món Nhật đi! Tôi biết một nhà hàng món Nhật ngon lắm. Cậu chờ ở phòng, tôi sẽ đến ngay."

Triệu Hùng lên tiếng đáp lại: "Được!" rồi cúp điện thoại ngay.

Lần này anh đến tỉnh Thanh Hóa, không muốn bại lộ thân phận. Lại lục trong vali ra một cái mặt nạ có râu quai nón, đeo lên trên mặt. Sau đó, đội tóc giả lên đầu, nhìn thấy mà ảo não chán chường.

Nhìn người trong gương, ngay cả Triệu Hùng cũng nhịn không được mà bật cười, thật là giống như lột xác thành người mới vậy.

Triệu Hùng dựa theo "Thuật dịch dung" vận động nội lực, xương cốt trong thân thể phát ra một loạt tiếng răng rắc. Biến thành một người đàn ông trung niên vóc dáng khôi ngô.

Anh rất hài lòng với hình thể này của, rồi lại lục trong vali ra một bộ quần áo rộng rãi mà mặc vào.

Nhìn mình trong gương, đoán chừng ngay cả Kim Trung cũng không nhận ra được anh.

Vừa thu nội lực lại, cơ thể nhất thời khôi phục về trạng thái cũ.

Có điều, Thuật dịch dung mượn nội lực để biến hóa thân thể này chỉ có thể duy trì trong hai giờ. Thêm nữa sẽ có hại đến cơ thể. Ngoài ra, không có cách nào giấu giọng nói của mình, những thứ này đều là thiếu sót trí mạng.

Cũng may, có thể biến giả thành thật. Dù có là người quen biết với mình cũng rất khó để nhận ra là giả hay là thật.

Triệu Hùng cố ý muốn thử Kim Trung một chút. Hai người đã quá quen thuộc với nhau rồi. Cho nên, anh muốn xem thử xem Kim Trung có thể nhận ra mình hay không.

Mười mấy phút sau, chuông cửa phòng vang lên.

Sau khi cửa phòng mở ra, Kim Trung thấy người mở cửa phòng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt đầy râu quai nón, không khỏi thất kinh.

Anh ta cho là mình tìm lộn phòng, bèn áy náy nói với Triệu Hùng: "Thật xin lỗi! Tôi tìm lộn phòng." Vừa nói, vừa chủ động khép cửa phòng lại thay đối phương.

Sau khi lui về phía sau một bước, Kim Trung liếc mắt nhìn bảng số phòng. Căn phòng này đúng là phòng mà anh ta nói thư kí của mình lén đặt đây mà? Sao lại có người khác ở đây rồi?

Kim Trung cho là thư kí đã đặt nhầm phòng, bèn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, đang muốn gọi điện thoại cho thư kí.

Lúc này, Triệu Hùng mở cửa đi ra, nói với Kim Trung: "Trung, đừng gọi! Chúng ta đi ăn món Nhật đi."

Kim Trung nghe giọng của Triệu Hùng phát ra từ trong miệng của người đàn ông râu ria xồm xoàm kia, cả người đều bị dọa khiếp sợ đứng yên tại chỗ.

Triệu Hùng theo thói quen vỗ bải vai Kim Trung một cái, cười nói: "Đừng đứng đực ra đó làm gì, đi thôi! Tôi đói bụng rồi."

Động tác nhỏ này giữa hai người đã sớm quen thuộc quá rồi.

Lúc nhỏ, Triệu Hùng thường vỗ bả vai Kim Trung, nói sau này vóc dáng Kim Trung sẽ không cao hơn Triệu Hùng. Kết quả, Kim Trung còn cao hơn hai, ba xăng-ti-mét so với Triệu Hùng. Nhưng cái thói quen này, vẫn luôn giữ lại.

Sau khi cất điện thoại di động, Kim Trung rảo bước nhanh đuổi theo Triệu Hùng. Vệ sĩ Đường Thất đi theo bên cạnh anh ta là tâm phúc của Kim Trung.

Lúc này, Kim Trung đã có thể chắc chắn, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặt mọc râu quai nón trước mắt là Triệu Hùng, không còn nghi ngờ gì.

Triệu Hùng vì tiết kiệm nội lực, cũng không thay đổi thân hình, chẳng qua là đeo một gương mặt giả dạng mà thôi. Nếu không, giới hạn hai giờ khiến anh quá khó chịu.

Mục đích Triệu Hùng mang mặt nạ, chỉ là không muốn để cho Am Cẩu tỉnh Thanh Hóa nhận ra mình.

Tập đoàn Thiên Thanh muốn mở một buổi tiệc dạ hội hóa trang ở tỉnh Thanh Hóa, nơi này chính là tỉnh Thanh Hóa! Lão đại chân chính ở đây là Hoàng Long, cũng chính là người của Thánh đàn.

Tập đoàn Thiên Thanh là người của Lục Phiến Môn.

Người của Lục Phiến Môn và người của Hoàng Long cùng đồng thời xuất hiện ở Thanh Hóa, đây cũng không phải là một chuyện bình thường. Cho nên, vì để tránh cho bứt dây động rừng, Triệu Hùng mới luôn thay đổi mặt nạ. Ngay cả tóc giả cũng mang theo hơn mười bộ trong vali hành lý.

Kim Trung vây lấy Triệu Hùng nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thân hình và thanh âm đều giống Triệu Hùng như đúc. Nhưng cả khuôn mặt hoàn toàn là một người khác.

"Trung, cậu nhìn đủ chưa?" Triệu Hùng nói với Kim Trung.

Kim Trung không hiểu nổi, hỏi: "Tên oắt nhà cậu sao có thể biến mình thành thế này được?"

"Tôi không phải đã nói với cậu rằng tôi tới làm chuyện bí mật còn gì? Làm như này là để che giấu tai mắt người khác."

"Tỉnh Thanh Hóa không phải có tôi hay sao? Cậu rốt cuộc sợ ai?" Trong đầu Kim Trung lại xuất hiện thêm nhiều dấu hỏi.

Triệu Hùng nghiêm túc nói với Kim Trung: "Trung, thế cục ở tỉnh Thanh Hóa, so với những gì cậu thấy còn phức tạp hơn nhiều. Cậu tốt nhất không nên hỏi chuyện tôi. Nếu không, dễ dàng liên lụy đến cậu, kéo cậu xuống nước."

"Cậu đang nói cái gì đấy? Người anh em này phải sợ bị cậu làm liên lụy hay sao?" Mặt Kim Trung đầy vẻ không vui.

Triệu Hùng dừng bước lại, nhìn Kim Trung, nói: "Trung, tôi biết cậu có ý tốt. Nhưng tôi có nỗi niềm khó nói, chờ có một ngày có thể, lúc đó sẽ nói cho cậu hay. Tin tôi đi!"

Kim Trung nhìn Triệu Hùng, đột nhiên phá lên cười ha ha. Khẽ đẩy mắt kiếng trên sống mũi, cười nói: "Cậu đã nói như vậy rồi, tôi lại càng hiếu kỳ hơn! Có điều, tôi tin cậu. Đến lúc đó, cậu mà không chịu giải thích rõ cho tôi, thì xem tôi có tìm cậu tính sổ hay không."

"Chắc chắn!" Triệu Hùng gật đầu một cái. Sau đó, toét miệng cười lên, giang hai cánh tay ôm Kim Trung một cái.

Nhà hàng Nhật Bản Aoi là một nhà hàng mới mở ở Thanh Hóa.

Khi Kim Trung đưa Triệu Hùng vào trong, hai người cố ý tìm một góc yên tĩnh.

Lúc này, khách trong tiệm vẫn không đông lắm.

Kim Trung tìm vị trí vắng vẻ, cũng là lo nghĩ vì Triệu Hùng.

Sai khi chọn món, Kim Trung gọi thêm một bầu rượu.

Anh ta cho Triệu Hùng rót một ly, cười khổ nói: "Nhìn cái dáng vẻ của cậu, cứ như là tôi đang ăn cơm cùng một người xa lạ vậy, thật đúng là có chút không quen!".

"Từ từ cậu sẽ quen!" Triệu Hùng nói.

Triệu Hùng suy nghĩ trong lòng: Nếu mình dùng Thuật dịch dung, giả trang làm phụ nữ xuất hiện ở trước mặt Kim Trung, không biết Kim Trung sẽ có cảm tưởng gì?

Nghĩ tới đây, khóe miệng đã cong lên, bật cười một chút.

Biểu tình này, vừa hay bị Kim Trung bắt được. Anh ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Cậu cười cái gì?"

"Không... Không có gì."

"Không đúng, chắc chắn là đang nghĩ bậy bạ cái gì!"

Vừa dứt lời, có hai người phụ nữ xinh đẹp đi vào trong tiệm.

Thấy hai người này, thần sắc Triệu Hùng khẽ biến. Anh trao đổi một ánh mắt với Kim Trung.

Kim Trung nhìn ra hướng cửa, chỉ thấy người đi vào trong tiệm hóa ra lại là Dương Lam và Vân Nhã!