Hai người vệ sĩ Vân Nhã mang theo bên người cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng lay gọi người của khách sạn dậy.
Ngay tại lúc này, Vân Nhã bị đánh một cáisau gáy. Ngay sau đó, bị một người len lén mang đi, không kinh động bất kỳ người nào.
Đến khi vệ sĩ của Vân Nhã phát hiện, Vân Nhã đã không thấy bóng dáng đâu.
Trên xe, người vừa ra tay phấn khởi nói: “Đại ca, Nhị ca, hôm nay chúng ta có thể phong lưu sung sướng một phen rồi! Hay là chúng ta làm luôn con bé này trên xe đi?"
"Coi cái tính của mày kìa, về khách sạn đã rồi tính. Sợ thiếu thời gian hay sao?"
"He he! Em đây còn không phải là vì nóng lòng hay sao?"
"Nóng lòng không ăn được đậu hủ nóng. Nói gì thì nói, phụ nữ hôn mê cũng có ý gì đâu, tỉnh mới đã ghiền."
Người đàn ông bụng bự cảm giác thân thể mình nóng như lửa, đạp lên chân ga. Chiếc xe lao nhanh vun vút trên đường.
Chỗ ở của ba người là một khách sạn có tên Cát Nguyên. Khách sạn này nhìn qua có chút cũ kĩ, hẳn là đã được xây dựng từ lâu.
Ba người mới vừa đỡ Vân Nhã xuống xe, liền nghe sau lưng truyền tới một thanh âm lạnh lùng.
"Thả cô ấy ra!"
Triệu Hùng chậm rãi đi tớihướng ba người.
Ba người này là thứ liều mạng, từng có tiền án. Tên gọi thật là Lý Kim, Lý Bất, Lý Hoàn. Gộp ba cái tên này lại chính là ý “quý hơn vàng”.
Nhà họ Lý sinh được ba đứa con trai, dĩ nhiên hưng phấn bừng bừng thế nên đặt tên cho ba đứa con trai là “quý hơn vàng”. Chỉ tiếc, ba thằng con quý giá này chọc cho bố mình tức chết.
Ba người học được chút bản lĩnh, liền ngay lập tức làm xằng làm bậy một thôi một hồi. Sau đó gia nhập Lục Phiến Môn, cũng chính là tập đoàn Thiên Thanh. Hàng năm tiền lương tính hàng tỷ, sống cuộc sống phong lưu tiêu sái cuộc sống.
Dù tiền lương của ba người này không thấp, nhưng cũng chẳng có tiền tiết kiệm. Gần như kiếm được khoản nào là mang đi cung phụng cho gái hết.
Không phải bao nuôi minh tinh thì cũng là cả ngày vùi trong hộp đêm, tìm gái làng chơi phong lưu sung sướng thâu đêm suốt sáng.
Lý Kim, Lý BấtvàLý Hoàn, thấy Triệu Hùng dáng dấp giống giáo viên dạy học, văn nhã lịch sự. Người thư sinh như này mà biết tức giận, thì cũng chẳng được coi là gì.
Anh cả Lý Kimnháy mắt với cậu út Lý Hoàn. Lý Hoàn bước một bước dài vọt tới hướng Triệu Hùng.
Nhưng còn chưa đến gần, liền bị Triệu Hùng đá một cái vào bên hông, vào trên bụng.
Thân thể bị dội ra như đạn đại bác “rầm” một tiếng đập mạnh vào trên thân xe.
Bây giờ, trừ cao thủ Thần bảng, ông cụ Khổng người đứng đầu Thiên bang ra, thì không ai địch nổiTriệu Hùng.
Ba người này chẳng qua là cao thủ xếp hạng thấp trong bảng Nhân bang trên Võ thần bảng mà thôi. Triệu Hùng nếu đánh ba người họ thì thật không phí bao nhiêu sức lực.
Đây chính là sức mạnh nghiền ép của cường giả!
Anh cảLý Kim cùng anh Hai Lý Bất, nhất thời bị cả kinh trố mắt nghẹn họng.
Với sức chiến đấu của ba anh em nhà này, đánh hai chục người thường cũng không có vấn đề gì. Nhưng người đàn ông trước mặt đây tung có một chiêu mà họ cũng không địch lại được.
Không cần nghĩ cũng biết, đây ít nhất cũng là cao thủ bảng Thiên bang thì mới có thể làm được như này!
Anh cảLý Kim cùng anh Hai Lý Bất, mỗi người tự lấy con dao găm trong người ra, vứt Vân Nhã đang ngất xỉu xuống đất. Dao cầm trong tay tấn công về phía Triệu Hùng.
Khóe môi Triệu Hùng nhếch lên cười nhạt, không né không tránh, đợi hai người đi tới gần, nhanh chóng lộ hai tay ra, nghiêng tay chụp lên cổ tay cầm dao của hai người nọ, dùng sức bẻ ngược lại, tiếng xương gãy răng rắc răng rắc vang lên thanh thúy. Cổ tay của hai người này đồng loạt bị Triệu Hùng bẻ gãy. Dao găm bị thả rơi, chưa kịp đụng xuống đất thì đã được Triệu Hùng dùng mũi chân khều nhẹ một cái, đá văng ra xa.
Còn không chờ hai người kia mở miệng cầu xin tha thứ, Triệu Hùng đánh liên tiếp hai chưởng vào vị trí gáy của Lý Kim và Lý Bất, đánh ngất hai người này.
Việc đầu tiên anh làm là đi đến bên người Vân Nhã, dò xét hô hấp của cô ta, xác nhận được rằng chẳng qua cô ta đang hôn mê bất tỉnh mà thôi thì mới yên tâm lại. Ôm ngang cô ta lên đặt vào hàng ghế sau của xe mình.
Triệu Hùng liếc thấy Lý Hoàn muốn chạy trốn, tiện tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, cong ngón tay bắ n ra.
Hòn đá phát ra tiếng xé gió vun vút, chuẩn xác bắn vào bắp chân của Lý Hoàn.
Bịch!
Lý Hoànté đập đầu lăn ra trên đất. Xui xẻo thay, răng cửa cũng bị dập gãy.
Triệu Hùng chậm rãi chânbước thong thả đi tớihướng Lý Hoàn.
Mắt Lý Hoàn lộ ra thần sắchoảng sợ, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Anh… Anh là ai?"
Ánh mắt Triệu Hùng b ắn ra một tia rét buốt, lạnh giọng nói: "Mày không xứng được biết!" Vừa nói, vừa hung hăng đá một cướcởtrên ngườiLý Hoàn, ngay tức khắc nghe "A!" một tiếng, sau đó Lý Hoàn đã hôn mê.
Triệu Hùng xách ba anh em nhà họ Lý giống như là đang xách túi rác vậy. Anh nhét Lý Kim, Lý Bấtvà Lý Hoànvào trong cốp xe.
Lại điểm huyệt lần lượt cà ba người!
Lúc này mới mở cửa xe, lần nữa kiểm tra thân thểVân Nhã củamột chút,sau khi xác nhận không việc gì, chuẩn bị rời đi!
Lúc này, người gác cửa của khách sạn Cát Nguyên vọt đến, hô lên với Triệu Hùng: "Này, anh muốn làm gì?"
"Cút!" Triệu Hùng quát to một tiếng.
Màng nhĩ của người gác cửa thiếu chút nữa bị xung chấn làm điếc, trong tai vẫn còn tiếng ong ong, bị dọa cho hoảng sợ bèn vội vàng chạy ngược vào trong khách sạn.
Sau khi lái xe rời đi, Triệu Hùng tìm một nơi tĩnh lặng, ngừng xe lại.
Anh thấy Vân Nhã vẫn chưa tỉnh lại, liền không quấy rầy cô nữa. Mà mở cốp xe đằng sau ra, lôi ba anh em Lý Kim, Lý Bất và Lý Hoàn ra.
Sau khi đánh thức ba người này, Lý Kim, Lý BấtvàLý Hoàn tê liệt ngồi dưới đất, trong ánh mắt lộ ra chút thần sắchoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng.
Triệu Hùng mò từ trong túi áora một điếu thuốc, đốt lên hút.
Lý Kim mở miệng nóivới Triệu Hùng: "Anh em, chúng ta không thù không oán, tại sao lại gây chuyện với anh em chúng tôi?"
Triệu Hùng nhả mấy hơi khói, ung dung thong thả nói: "Trách thì trách chính các người không nên đụng vào người phụ nữ kia."
"Anh em, chúng tôi chưa làm cái gì hết! Cô em này thuộc về anh, anh thả chúng tôi có được hay không?" Lý Kimcầu xin tha thứvới Triệu Hùng.
"Không được!" Triệu Hùng lạnh lùng nói. "Ngoài ra, tôi cũng không phải là anh emcủa mấy người đừng có gọi lung tung!"
"Cao... Cao thủ! Không, tổ tông! Chỉ cần anh thả chúng tôi, chúng tôi có thể cho anh tiền!"
"Đúng đúng đúng! Anh em chúng tôi còn ba tỷ tiết kiệm. Chỉ cần anh thả chúng tôi, số tiền này toàn thuộc về anh."
"Đáng tiếc tôi không thiếu tiền!" Sau đóTriệu Hùng, giẫm trên bắp châncủaLý Kim. Lý Kim nhất thời "A!" một tiếng, thảm như tiếng heo bị chọc tiết vậy.
Ngay tại lúc này, Vân Nhã bị tiếng kêu la của Lý Kim đánh thức.
Sau khi tỉnh lại, cô ta thấy mình nằm ở hàng ghế sau xe, không khỏi thất kinh!
Cẩn thận nhớ lại một phen, lúc bấy giờ mới nhớ lại chuyện gì xảy ra.
Cô ta chỉ nhớ ở cửa khách sạn Shangri-la có người bảo vệ hôn mê bất tỉnh. Sau đó, mình bị người ta đánh một cái sau gáy, bất tỉnh.
Suy tính một hồi, lúc này Vân Nhã mới biết mình bị người ta bắt cóc!
Kỳ quái chính là, tay chân mình không bị trói.
Đột nhiên, có một suy nghĩ đáng sợ, tràn vào đầu. Vân Nhã cho là mình bị người khác xâm phạm thân thể, vội vàng nhìn quần áo trên ngườimột chút.
Thấy quần áo hoàn hảo không tổn hao gì, quả thực không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cách xe không xa, mơ hồ truyện tới giọng nói.
Bởi vì cách khá xa, Vân Nhã căn bản không nghe rõ những người kia nói gì.
Cô ta len lén liếc mắt nhìn, thấy mộtbóng lưngquen thuộc, đang trừng phạt ba người đàn ông.
Ba người đàn ông kia ngồi ngây dưới mặt đất, trên mặt đầy vẻ làm bộ đáng thương.
Chẳng lẽ là Triệu Hùng cứu mình? Nhưng anh tới Thanh Hóalúc nào? Làm sao lại vừa vặn cứu mình?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Vân Nhã mừng rỡ như điên mở cửa xe, hướng về phía bóng lưng của Triệu Hùng gọi một tiếng: "Triệu Hùng!"
Triệu Hùng nghe được tiếng gọicủaVân Nhã, không nghĩ tới lúc này cô ta lại tỉnh lại.
Anh bỗng nhiên xoay người, nhìn Vân Nhãdần dần đến gần, lạnh giọng nói: "Cô gái, có nhận nhầm người không?"
Triệu Hùng tận lực dùng nội lực thay đổi thanh âm củamình, trong cổ họng phát ra một loại thanh âm khàn khàn.
Vân Nhã thấy trước mắt mình là một người đàn ông xa lạ. Tuổi chừng ba mươi, nhìn qua thấy rất nho nhã lịch sự. Chẳng qua là thanh âm có chút khó nghe, tiếc cho khuôn mặt đẹp trai này.
"Ừm, là tôi nhận lầm người. Nhìn bóng lưng, anh rất giống một người bạn của tôi!" Vân Nhã giải thích.
"Không sao!"
Triệu Hùng rất kiệm lời, chỉ đáp một câu.
"Đúng rồi, là anh ra tay cứu tôi à?" Vân Nhã hỏi.
"Ừ!"
"Cô về xe chờ trước đi! Cảnh tiếp theo có thể có chút tanh người!"
Vân Nhã vừa nghe, bị kinh sợ nên lập tức đi như bay bỏ chạy vào trong xe.
Đợi saukhi Vân Nhã trở lên xe, Triệu Hùng mắt lạnh nhìn chằm chằm ba ngườiLý Kim, Lý Bất vàLý Hoàn.
Ánh mắt của Triệu Hùng sắc bén như đao, ba anh em Lý Kim giống như bị rắn độc để mắt tới vậy cả người không rét mà lạnh.
Liền nghe Triệu Hùng lạnh giọng nói: "Tôi nghe các người nói, trong Lục Phiến Môn bắt được một nữ nội gián. Tên của nữ nội gián này là gì? Các người sẽ tổ chức tiệc dạ hội hóa trang ở đâu? Trả lời thành khẩn cho tôi, nếu có một câu giả dối, tôi sẽ băm nát các người cho chó ăn!"