Hà Ngọc Kỳ thấy chủ quán là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, bên cạnh còn dắt theo một cô gái nhỏ tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với cô ấy.
Cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu, quả thật có mấy phần xinh đẹp. Không ngờ trong cuộc sống hiện thực này vẫn còn có loại người "ác bá" này, hành động này có khác gì việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ cơ chứ?
Có điều, Hà Ngọc Kỳ không dám khinh suất, cô ấy hỏi khẽ Cách Hoa bên cạnh mình: "Cách Hoa, nhà họ Bạch là thần thánh phương nào vậy? Sao nhìn có vẻ như rất lợi hại vậy!"
Cách Hoa khẽ hừ một tiếng, nói: "Hừ! Nhà họ Bạch này là một trong mười nhà giàu nhất thành phố Vinh này. Cậu chủ nhỏ mà bọn họ vừa nhắc đến tên là Bạch Bác Văn, là đối thủ một mất một còn của tôi. Thằng ranh kia giống như thằng ẻo lả ấy, nói chuyện chanh chua ngoa ngoắt. Lần trước tôi còn đánh nhau một trận với anh ta đấy. Không ngờ được, thằng ranh này lại ngấm ngầm làm ra những chuyện bẩn thỉu đến mức độ này. Đúng rồi, Triệu Hùng từng gặp anh ta."
Triệu Hùng nghe thấy rõ ràng những lời Hà Ngọc Kỳ và Cách Hoa trò chuyện với nhau. Không kiềm được nhớ lại lần đầu tiên khi mình đến "thành phố Vinh" của tỉnh Lam Hỏa, cảnh tượng tình cờ gặp được Cách Hoa ở "Tứ Dương Lầu". Anh nhớ rất rõ ràng, khi đó công tử bột ra tay đánh nhau tàn nhẫn với Cách Hoa, có tên là Bạch Bác Văn.
Cách Hoa đang định đi lên quát bảo hai vệ sĩ nhà họ Bạch kia ngừng ngay hành động đê tiện lại. Triệu Hùng vội vàng bước lên kéo Cách Hoa lại, lắc đầu với cô ta.
"Triệu Hùng, vốn dĩ tôi cho rằng anh là người rất chính nghĩa. Không ngờ được anh là nhát gan sợ phiền phức như thế! Anh mặc kệ cho tôi trông nom đi, chuyện này, Cách Hoa tôi nhất định phải xen vào!" Cách Hoa rất thất vọng với Triệu Hùng.
Triệu Hùng lo lắng Cách Hoa làm chuyện xấu, cảnh cáo cô ta nói: "Bây giờ cô đứng ra đuổi hai vệ sĩ của nhà họ Bạch này đi thì có ích lợi gì? Làm như vậy chỉ có dứt dây động rừng thôi. Chỉ cần cô không có mặt ở đây, nhà họ Bạch nhất định sẽ trả thù hai mẹ con nhà này nặng nề hơn nữa."
"Ý của anh là...?" Cách Hoa nhíu đôi mày thanh tú hỏi.
Cách Hoa cười dịu dàng, lộ ra hàng răng nanh trắng tinh đều đặn. Cô ta nắm bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ lên người Triệu Hùng một cái, cười nói: "Tôi còn tưởng anh là người nhát gan sợ phiền phức cơ đấy. Vậy thì nghe lời anh đi, chúng ta tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, tìm tên công tử bột Bạch Bác Văn kia tính sổ. Anh không biết đấy, sau lần ở Tứ Dương lầu, trong mấy tình huống công khai, thằng ranh kia cứ luôn tìm đến gây sự với tôi. Tôi đã muốn tìm cơ hội để dạy cho anh ta một bài học từ lâu rồi! Triệu Hùng, lát nữa anh thay tôi dạy dỗ bọn họ một trận đi."
Không đợi Triệu Hùng mở miệng, Hà Ngọc Kỳ lòng đầy căm giận nói: "Yên tâm đi Cách Hoa, đến lúc đó để tôi dạy cho anh ta một bài học thay cô! Dám bắt nạt Cách Hoa nhà tôi, xem tôi xử lý anh ta thế nào."
"Tiểu Kỳ, cô tốt quá! Có điều, công phu của cô có được không đấy?" Cách Hoa lo lắng hỏi.
Hà Ngọc Kỳ cười nói: "Cũng tàm tạm, nhưng dạy dỗ tên công tử bột này, cũng không có vấn đề gì."
Loại công tử bột trong nhà có tiền này, đa số đều chìm đắm trong sắc đẹp, thân thể đã bị đào rỗng từ lâu rồi. Chẳng qua chỉ dựa vào một đám chó săn đi theo bên cạnh mình thôi.
Hai vệ sĩ nhà họ Bạch lại tranh cãi với người phụ nữ chủ quán một lát nữa, cuối cùng ép buộc dẫn con gái của chủ quán đưa đi.