Chàng Rể Vô Song

Chương 1140



Chương 1140

Mà sau khi Uông Nghĩa và La Võ đi vào trang viên, nhìn thấy những cao thủ này của nhà họ Lâm thì đều ngạc nhiên.

Dù sao đoàn người họ rất đông, hơn nữa nhìn có vẻ đều là cao thủ.

Nếu tất cả đều là cao thủ, vậy sẽ là thực lực đáng sợ nhường nào? Hơn 200 thậm chí là hơn 300 cao thủ?

“Anh Ngô, những người này… đều là cao thủ?”, Uông Nghĩa nhìn Ngô Xuyên, do dự một chút rồi vẫn hỏi.

Ngô Xuyên thấy Uông Nghĩa chỉ vào các cao thủ nhà họ Lâm, đương nhiên hiểu được sự kinh ngạc của Uông Nghĩa. Anh ta đi theo Lâm Hàn đã lâu, hiểu được sự bí ẩn và quyền lực mạnh mẽ của Lâm Hàn, nhưng lúc đầu thấy Lâm Hàn dẫn theo bao nhiêu cao thủ này tới cũng vẫn ngạc nhiên vô cùng, huống chi là những người Uông Nghĩa?

Dù sao ở đây cũng có hơn 300 cao thủ, đã vượt qua thế lực một gia tộc thậm chí đã đạt đến tầng lớp quý tộc thì sao có thể không ngạc nhiên?

“Ồ, đây đều là những cao thủ do cậu Lâm đưa tới, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết đều là người của mình, nếu các cậu muốn biết những chuyện khác thì phải hỏi cậu Lâm rồi”, Ngô Xuyên mỉm cười, không khỏi cảm thấy tự hào.

Uông Nghĩa và La Võ nghe vậy đều kinh ngạc.

“Thật sự đều là cao thủ ư? Thật sao? Sao tôi chưa từng nghe nói Hoa Hạ có thế lực mạnh thế này nhỉ?”, La Võ cũng hơi sốc.

Ngô Xuyên thấy thế đương nhiên cũng biết những người này sẽ không tin, không ai có thể dễ dàng tin được điều này, nhưng sự thật là sự thật.

“Tôi lừa cậu làm gì? Nếu những người này không phải cao thủ thì sao chúng tôi có thể đánh bại quân liên minh của Tạ Kiến An trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Họ liên minh với các vùng khác, cũng có rất nhiều cao thủ, số lượng lên tới hơn 300. Cậu chưa nghe tới thế lực mạnh như vậy chỉ là do cậu chưa thấy thôi, liên quan gì đến chúng tôi?”, Ngô Xuyên nói thẳng.

Uông Nghĩa và La Võ vẫn cảm thấy khó tin, hơn 300 cao thủ, thật sự quá phô trương.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nếu những người này không phải cao thủ thì thật sự không thể đánh bại quân liên minh của Tạ Kiến An nhanh như vậy.

Mặc dù Uông Nghĩa và La Võ mới về, nhưng trên đường về họ cũng đã cho người đi điều tra, nắm rõ tình hình bên này, hơn nữa La Văn cũng sẽ nói cho họ biết tình hình ở đây.

Uông Nghĩa và La Võ cũng rõ thực lực liên minh của Tạ Kiến An, tổng cộng có hơn 300 cao thủ, còn có một số tay chân thân thủ bình thường, thực lực vô cùng đáng sợ.

Ngay cả mấy người Uông Nghĩa và La Võ cũng cảm thấy những người của mình vẫn chưa đủ.

Nếu không vì cứu Trương Thiên Sơn, dưới tình huống bình thường có lẽ họ đều không muốn xông lên giao chiến, dù sao cũng là một trận chiến chắc chắn sẽ thua thì cần gì phải đấu nữa?

Nhưng hai người Uông Nghĩa và La Võ đều không ngờ họ dẫn cao thủ của mình về thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông còn chưa giao chiến thì đã nghe tin quân liên minh của Tạ Kiến An đã bị đánh bại toàn bộ?

Khi họ bước vào trang viên cũng nhìn thấy những cao thủ dưới quyền của Tạ Kiến An đang bị canh gác và các cao thủ vùng khác phái tới rất đông.

Bởi vì nơi giam giữ không còn đủ chỗ nên đành phải giam ở một khu đất trống, bọn chúng bị trói bằng dây xích và có cao thủ nhà họ Lâm canh chừng 24/24, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

La Võ và Uông Nghĩa thấy nhiều cao thủ bị trói như thế, dù có không tin Lâm Hàn đã đánh bại toàn bộ quân liên minh của Tạ Kiến An thì cũng phải thừa nhận, dù sao sự thật đã bày ra trước mắt.

Lúc này, Lâm Hàn và La Văn cũng nhận được thông báo, hai người đến đại sảnh gặp Uông Nghĩa và La Võ.

Hôm qua vì bận bắt Tạ Kiến An, sau đó khi bắt về thành công cũng đã là đêm khuya, La Văn quên mất thông báo cho Uông Nghĩa và La Võ tình hình bên này nên mới để xảy ra chuyện như hôm nay. Nếu không phải Ngô Xuyên tình cờ ở đó thì e là đã xảy ra hiểu lầm, hai bên giao chiến với nhau ắt sẽ xảy ra thương vong nhất định.

Nhìn thấy La Văn, Uông Nghĩa và La Võ cũng vội bước đến.

“Mọi người thật sự đã thành công đánh bại được hết người của quân liên minh với Tạ Kiến An rồi sao? Rốt cuộc đã làm thế nào vậy? Còn nữa, đại bàng núi Trương Thiên Sơn thế nào rồi?”, Uông Nghĩa hơi kích động hỏi.

La Võ ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm La Văn và Lâm Hàn.

La Văn và Lâm Hàn nghe vậy ngẩn ra, quay sang nhìn nhau, đều không khỏi nhớ tới cảnh khi vừa nhìn thấy Trương Thiên Sơn vào ngày hôm qua.

Thoáng chốc, sắc mặt của Lâm Hàn và La Văn đều trở nên hơi khó coi, tạm thời không biết nên trả lời La Võ cùng Uông Nghĩa đang vui mừng ra mặt kia như thế nào.

Uông Nghĩa và La Võ thấy hai người kia không nói gì, sắc mắt cũng hơi gượng gạo, tức thì có dự cảm xấu.

“Rốt cuộc thì Đại bàng núi làm sao rồi? Lẽ nào mọi người đánh bại được liên minh của Tạ Kiến An xong nhưng vẫn chưa cứu ông ấy ra được ư?”, Uông Nghĩa lo lắng hỏi.

La Võ cũng gật dầu nói: “Hai người nói gì đi chứ, làm tôi sốt ruột muốn chết”.