Chàng Rể Vô Song

Chương 1283



Chương 1283

Hạ Sương khá là tin tưởng Lâm Hàn, tuy là kế hoạch này bản thân Hạ Sương cũng thấy hơi giả tưởng, hơi bất khả thi, nhưng nếu Lâm Hàn đề xuất thì tất nhiên sẽ có khả năng nhất định, nếu không Lâm Hàn đã chẳng đề xuất làm gì.

Chuyện không thể làm được nhưng vẫn đề xuất để thực hiện, đó không phải là chuyện người như Lâm Hàn có thể làm.

Về phần Lâm Phong, rõ ràng sau lưng anh có sự tồn tại của con quái vật lớn như nhà họ Lâm thì càng nên tin tưởng Lâm Hàn có thể làm được, chỉ là vấn đề bỏ vào đó bao nhiêu tài nguyên mà thôi, với thực lực của nhà họ Lâm thì thống lĩnh vài quý tộc thì làm gì có chuyện không được?

Mà bây giờ Tiêu Nhã đưa ra quyết định thế này, trong mắt Lâm Phong chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất, dường như Lâm Phong có thể đoán được rằng sau này nhà Tiêu có thể trở thành đồng đội đáng tin cậy nhất của Lâm Hàn.

Có một đồng minh như nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu muốn không phát triển lên cũng cực kỳ khó khăn. Quyết định của Tiêu Nhã cũng vô tình thay đổi vận mệnh của nhà họ Tiêu, sức mạnh của nhà họ Tiêu sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

“Được, cô đã đồng ý tham gia vào kế hoạch lần này thì chúng ta không lãng phí thời gian thêm nữa, bắt đầu bàn về những chi tiết của hành động lần này thôi”, Lâm Hàn nói.

“Được!”

Lập tức, Lâm Hàn và mọi người bắt đầu bàn bạc về kế hoạch.

Trước đó Lâm Phong đã điều tra được một số tin tức, căn cứ vào những thông tin nhà họ Tiêu cung cấp nữa là đủ.

Mấu chốt của việc thực hiện kế hoạch vẫn là hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, dù sao đó cũng là hội nghị được chú ý quan tâm nhiều nhất, tất cả các lực có uy tín và danh dự ở Thiên Kinh đều đến tham gia, chắc chắn chính là thời cơ tốt nhất.

Còn lại, thì phải xem thực lực tới đâu rồi.

Tuy Lâm Hàn bên này có sức mạnh rất khủng bố, có được hơn bốn trăm cao thủ đã huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nếu cứng đấu cứng thì cũng rất khó hoàn thành kế hoạch này.

Dù sao mấy thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh cũng chẳng để đó trưng cho vui, tất cả đều rất mạnh.

Nếu bọn họ đoàn kết lại, thì số người Lâm Hàn có thật sự không đủ để đối phó hết.

Nhưng mặt khác, chỉ cần bọn họ không đoàn kết đến thế, đừng bắt tay với nhau để chống lại anh thì Lâm Hàn hoàn toàn đủ khả năng để đánh tan bọn họ.

Nhưng vì lượng người bên Lâm Hàn khá đông nên cũng không cần thiết phải lo lắng đến thế, chú ý một chút là được rồi, dù sao đến bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng như các thế lực khác họp lại để cấm Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh cũng không đủ sức để chặn đường anh.

Ít nhất phải có thêm nhà họ Khổng và một số thế lực lớn mạnh khác tham gia vào thì mới chống nổi Lâm Hàn.

Những người không muốn cho anh tham gia vào hội nghị lần này, không muốn anh thành công nắm giữ Thiên Kinh lại là cơ hội để anh đứng lên thống lĩnh cả giới quý tộc thành phố này.

Trên thực tế, trước khi lên kế hoạch này Lâm Hàn đã có ý tưởng từ rất lâu, từ khi Tiêu Nhã nói với anh về hội nghị quý tộc của Thiên Kinh thì anh cũng dần thấy chút ánh sáng le lói, trước đó đến cổng đông bắc giải cứu Trương Thiên Sơn thì Lâm Hàn cũng đã quyết định sẽ làm như thế.

Vì vậy trước đó anh đã lên kế hoạch sơ bộ rồi, xác suất cũng khá cao, bây giờ bọn họ phải căn cứ theo tình hình cụ thể, hoàn thiện những chi tiết còn lại nữa là xong.

Từ xế chiều đến tận đêm khuya, bầu trời đen ngòm rồi nhóm Lâm Hàn mới bước ra khỏi phòng họp.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ như thế, kế hoạch hành động cụ thể đã được bàn bạc xong.

Nhưng tuy là kế hoạch đã được lên sẵn thì họ vẫn phải thực hiện một vài khâu chuẩn bị, nhất là nhà họ Tiêu bên này, cần phải điều động một lượng người rất lớn về để sắp xếp, có một đống việc phải làm nên họ cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Lâm Hàn bên này thì tiện hơn một chút, không có nhiều công việc cần giải quyết đến thế nhưng nếu muốn nhanh thì phải sắp xếp sao cho tốt, chuyện quan trọng như thế thì không được phép qua loa, mỗi một mắc xích bị lỗi đều có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác, nên bọn Lâm Hàn cũng cực kỳ cẩn thận.

“Cứ bận rộn bàn về kế hoạch mãi nên quên dặn người làm chuẩn bị tiệc, tôi kêu người chuẩn bị một chút, sẽ xong nhanh thôi”, Tiêu Nhã nói.

“Đúng đó, mọi người từ nơi xa đến đây, còn chưa kịp chiêu đãi gì”, Tiêu Hoa Bân cũng hơi ngượng ngùng nói, dù thế nào Lâm Hàn cũng là ân nhân cứu mạng nhà họ Tiêu bọn họ, nên Tiêu Hoa Bân cực kỳ khách sáo với anh.

Trước đó cứ cắm đầu cắm cổ vào bàn bạc vì kế hoạch đó quá quan trọng, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đều quên mất chuyện chuẩn bị tiệc đãi khách.

Lâm Hàn cũng không quan tâm lắm, anh nói thẳng: “Không cần đâu, chúng tôi tự tìm một chỗ nào đó ăn là được rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn phải sắp xếp các thứ, bên chỗ mọi người cũng có cả đống việc cần làm, tôi không làm phiền mọi người nữa, chờ kế hoạch lần này thành công rồi chúng ta lại ăn một bữa thật ngon”.

Lâm Hàn nói xong lập tức bỏ đi, có thể thấy anh không hề có ý định dừng lại, đó cũng không phải là những lời khách sáo.