Chàng Rể Vô Song

Chương 836: Niềm vui của việc đứng ngoài quan sát



Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Trong quán bar.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Lâm Hàn thờ ơ ngồi đó, thản nhiên uống rượu.

Mà người phụ nữ cách Lâm Hàn không xa lại có vẻ trầm lắng, thực ra là do căng thẳng quá nên phải cúi đầu giả vờ uống rượu, cố gắng hoà nhập vào môi trường xung quanh, không muốn bị người khác phát hiện điều khác thường.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Mà ở nơi không xa lại truyền tới tiếng ồn ào.

“Tránh ra, tránh ra cho tao!”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


“Muốn chết đúng không? Còn không mau cút ra?”

Mấy người đàn ông mặc đồ đen quát tháo rồi đẩy đám người ra.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Rất nhiều người đang nhảy Disco, thậm chí đang mập mờ định tiến tới bước tiếp theo, biết đâu tối nay lại có thể hưởng thụ một đêm, nhưng vì bị làm phiền nên đương nhiên tâm trạng rất tệ.

Rất nhiều người đang định chửi bới, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương thì đột nhiên ngậm miệng im lặng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Không ai biết mấy tên đàn ông áo đen này, nhưng nhìn cách ăn mặc và ngoại hình của chúng thì biết chúng không phải người bình thường.

Vùng Bắc Đông không yên bình như những nơi khác, bởi vì Vùng Xám khá hỗn loạn, các thế lực hỗn tạp nên cũng thường xuyên xảy ra rất nhiều chuyện.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Người qua đường bình thường cũng phải chịu rất nhiều khổ sở, đi trên đường mà vô tình cản trở là sẽ bị đánh thậm chí còn đổ máu, đây là những chuyện thường tình.

Vì vậy sau khi thấy đối phương không phải người bình thường, cho dù đám thanh niên trẻ đang nhảy nhót bị quấy rầy phá hỏng chuyện tốt cũng không dám hé răng, lập tức nhường đường.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Người phụ trách quán bar cũng tới rất nhanh, sau khi phát hiện đối phương không dễ động vào cũng không dám đắc tội, chỉ hỏi có chuyện gì.

“Mau bật đèn, tao đang tìm người, nếu làm chậm trễ việc tìm người của tụi tao, đừng trách tụi tao đập tan chỗ này của mày!”, một tên đàn ông mặc đồ đen quát.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Người phụ trách quán bar thấy thế cũng không dám đắc tội thêm, mặc dù có thể mở quán bar cũng có thế lực nhất định, có người chống lưng phía sau.

Nhưng thời gian này, vì Bắc Đông đã ngừng kinh doanh Vùng Xám, những thế lực chống lưng cho họ không còn giúp được nữa, vậy nên vào lúc mấu chốt này người phụ trách cũng không dám đắc tội ai.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Đặc biệt là mặc dù đối phương ít người nhưng rất rõ ràng không phải côn đồ bình thường, có thể thân thủ rất tốt, chỉ dựa vào nhân viên an ninh của quán bar thì dù có nhiều người hơn chúng cũng chưa chắc đã là đối thủ của chúng.

Vì vậy người phụ trách quán bar nghe người kia nói xong cũng không dám thở mạnh, liên tục gật đầu bảo: “Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ cho người bật đèn để các anh tìm người ngay”.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Ngay sau đó đèn nháy của quán bar đều tắt, đèn lớn bật lên, cả quán bar thoáng chốc sáng bừng.

Lâm Hàn nhìn qua, đột nhiên cười thầm.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Anh nhớ trước đây anh từng đọc một đoạn văn trên mạng, tự hỏi tại sao giá trị nhan sắc của phụ nữ trong quán bar đều khá cao, nhưng bây giờ anh đã có câu trả lời.

Dưới ánh đèn nhấp nháy, chỉ cần là người không xấu thì sẽ được ánh đèn và bầu không khí làm cho trở thành người đẹp.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Mà bây giờ, đèn nháy đã tắt, đèn lớn bật lên, dưới ánh đèn, những người phụ nữ này cũng lộ rõ khuôn mặt thật.

Cũng có người đẹp nhưng đa phần đều rất bình thường, thậm chí còn hơi xấu, lớp phấn dày cộm trên mặt khiến người khác thấy ghê tởm.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Nhưng người phụ nữ bên cạnh lại khiến Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, lúc trước vì ánh sáng hơi tối, người phụ nữ này lại luôn cúi đầu, anh cũng không để ý đến khuôn mặt cô ta.

Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn sáng choang, Lâm Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng, cái mũi nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn tổng thể trông rất đáng yêu, nhưng khí chất lại lạnh lùng, hai khí chất đối lập kết hợp với nhau có chút kỳ quái.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Dường như cảm nhận được ánh mắt Lâm Hàn, người phụ nữ hơi phản cảm, tưởng anh là những gã háo sắc bình thường trong quán bar nên trừng mắt nhìn anh, thấp giọng mắng: “Nhìn gì mà nhìn? Móc mắt anh ra bây giờ!”

Giọng điệu có vẻ rất dễ thương, khuôn mặt cũng đáng yêu, nhưng trong giọng nói lại mang theo sát khí, không có vẻ gì là đùa giỡn.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Đương nhiên Lâm Hàn cũng hiểu, người phụ nữ này không phải người bình thường, những lời nói ra cũng không phải là đùa, dù sao tuy nhìn đối phương cũng biết tí võ, nhưng Lâm Hàn có tự tin mình sẽ không thua cô ta.

Hơn nữa nếu Lâm Hàn đoán không nhầm thì mấy tên đàn ông áo đen kia đang tìm người phụ nữ này, mà nếu bị bắt có lẽ hậu quả của cô ta sẽ rất thảm, dù sao mấy tên kia trông cũng không tử tế gì. Nói cách khác, tình huống của người con gái trước mắt cực kỳ xấu, cô ta không có thời gian quan tâm đến Lâm Hàn, anh không cần phải sợ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Lúc này Lâm Hàn cũng cười, thấp giọng nói: “Tôi cứ nhìn đấy, cô làm gì được tôi?”
Người phụ nữ nghe vậy thì hơi giận, thở phì phò trừng mắt nhìn Lâm Hàn nhưng không làm được gì.
Nếu là bình thường chắc chắn cô ta sẽ đánh Lâm Hàn, dạy cho anh một bài học, nhưng bây giờ thì không được, đừng nói những người kia đang tìm cô mà cô còn đang bị thương, chỉ ngồi ở đây thôi cũng thấy cực kỳ đau đớn chứ đừng nói là đánh nhau.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cô gái trợn mắt nhìn Lâm Hàn, không có cách nào chỉ đành ghi nhớ mặt anh rồi ngậm miệng, thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau khi nguy hiểm lần này qua đi sẽ đến tìm người này tính sổ.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này không so đo với Lâm Hàn, không có nghĩa anh sẽ để yên.
Lâm Hàn lại nhỏ giọng bảo: “Người ta đang tìm cô đấy, có muốn tôi giúp cô trả lời họ không?”
“Đừng đừng, xin anh đấy”, người phụ nữ đột nhiên hoảng sợ, vội vàng cầu xin.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhìn thấy nụ cười đùa cợt của Lâm Hàn, cô gái chợt nhận ra không ngờ anh lại biết đối phương đang tìm cô.
“Sao anh biết?”, cô gái ngờ vực hỏi.
Lâm Hàn mỉm cười, nhưng lười giải thích. Có thể những người khác rất khó phát hiện ra sự khác lạ của người phụ nữ này, nhưng cách ngụỵ trang của cô ta cũng chẳng ra sao, chỉ quan sát tỉ mỉ một chút là sẽ phát hiện ra, mà hơn nữa Lâm Hàn còn là người đã trải qua rất nhiều chuyện thế này.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc này mấy người mặc đồ đen cũng đã tìm tới góc Lâm Hàn, xem ra không lâu nữa chúng sẽ tìm tới đây.

Dù sao quán bar không lớn, tuy nhiều người nhưng bật đèn thì vẫn rất dễ tìm ra.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy thú vị hơn, anh mỉm cười nói nhỏ với người phụ nữ cách đó không xa: “Người tìm cô đã đến rồi, sẽ tìm tới đây nhanh thôi, cô chắc chắn không chào hỏi họ một tiếng mà ngồi yên chờ họ tìm đến cô chứ?”

Người phụ nữ nghe thấy lời Lâm Hàn thì hơi khó chịu, trừng mắt nhìn anh, sau đó lặng lẽ quan sát phía sau, phát hiện quả nhiên như Lâm Hàn nói, mấy tên đàn ông mặc đồ đen đó đang tìm kiếm ở gần đây rồi, chắc không lâu nữa sẽ tìm đến vị trí góc khuất ở quán bar này.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Mà bây giờ đèn đã bật sáng lên, khuôn mặt mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đến lúc đó lại nhìn ở khoảng cách gần, chắc chắn sẽ bị phát hiện.