Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 5: Duy Tân



“Tiễn cuộc đời trước năm 27 tuổi về cõi tử” là một cách nói lãng mạn của việc đổi nghề. Song chuyển sang ngành nghề nào thì Trần Hải Thiên hẵng còn chưa rõ ràng.

Anh liệt kê ra gần 20 nghề yêu thích mà anh tính thử, rồi xem xét khả năng phát triển của từng thứ.

Sách, bánh đậu đỏ, nhạc Rock, cà phê, mì Ý, khắc con dấu, tạp hóa…

Anh rất muốn thêm phim ảnh vào, nhưng lại nghĩ phim ảnh là thứ mà anh không thể tự làm một mình được. Anh có thể mở một hiệu sách nhỏ, bán sách mình chọn, hoặc mở cửa hàng băng đĩa làm đại lý cho những hãng băng đĩa nhỏ của nước ngoài, hay mở một tiệm cà phê nhỏ kèm đồ ngọt tự làm, một sạp hàng chuyên bán bánh đậu đỏ với muôn vàn mùi vị mới lạ, hay quán ăn với chỉ hai cái bàn bán mì Ý… Nhưng anh không thể tự quay phim, dù phim có quy mô nhỏ cỡ nào đi nữa thì cũng cần phải có đội nhóm, và nếu thế anh sẽ buộc phải ràng buộc với một nhóm người nào đó.

Đám đông sẽ khiến anh cảm thấy áp lực, quá nhiều bước sóng sẽ nhấn chìm anh trong sự hỗn loạn. Anh rất giỏi cảm nhận tâm trạng của người khác. Có những người tính tình phóng khoáng dứt khoát, không cần người khác phải an ủi hay vỗ về như Lương Mĩ Lị, sấm gầm mưa rào qua đi là mọi thứ lại như bình thường. Nhưng cũng có một số người, cảm xúc của họ như cơn mưa dầm dề dai dẳng, kéo người khác chìm đắm theo.

Trần Hải Thiên đã từng miêu tả với Lương Mĩ Lị: “Có những người bản thân đã là hiện trường án mạng, chính mình máu thịt lẫn lộn rồi mà còn khiến người khác phải nôn mửa tới sống dở chết dở, làm cả đời đối phương không bao giờ dám ăn thịt nữa.”

Theo như cách giải thích của Lương Mĩ Lị thì: “Bởi vì ông không có anh chị em đó, chứ thuở nhỏ tôi đã nôn sạch rồi.”

Trần Hải Thiên lắc đầu: “Chẳng liên quan gì tới anh chị em hết, nó thuộc về gen.”

Anh cũng từng nghĩ trong quá trình trưởng thành, con một trong gia đình đơn thân sẽ dần lộ ra các khiếm khuyết thiếu hụt. Về sau anh mới nhận ra tất cả mọi vấn đề đều thuộc về gen, nó có thể khiến một người chẳng hề thông minh nhưng lại có khả năng giao tiếp xã hội đỉnh cao, và ngược lại, cũng có thể khiến một người IQ thì cao nhưng giao tiếp xã hội như gà mờ, “năng lực giao tiếp xã hội” cũng là một loại trí thông minh đặc biệt. Kể cả có chục anh chị em đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, bức bối khi ở trong đám đông.

Bởi không muốn mình trở thành kẻ ù lì ngu xuẩn trong tập thể, Trần Hải Thiên đã triển khai kỹ năng “hạn chế nói tối giản đáp” và giao tiếp ít nhất có thể. Tuy nhiên anh biết, có một số cách sống mà anh vĩnh viễn không thể sống theo được, vấn đề không phải là anh muốn hay không, chỉ đơn giản là anh không thể.

Anh không phải tuýp người lãng mạn bất chấp tất cả để theo đuổi ước mơ. Anh không lãng mạn.

Còn hiệu sách nhỏ, sạp bánh đậu đỏ, cửa hàng băng đĩa, tiệm cà phê, hay quán mì Ý,… có thể mang tới nguồn lợi nhuận đủ để trang trải cho cuộc sống hàng ngày hay không, tạm thời anh chưa nghĩ tới. Trước năm 27 tuổi anh sống ẩn dật trong tháp ngà, đã quen với việc không quan tâm tới những thứ vụn vặt trong hiện thực.

Trần Hải Thiên quyết định bắt đầu từ hiệu sách. Anh nhận làm nhân viên khu vực bán sách văn học của tiệm sách Tinh Anh, mong chờ tuổi 27 của mình sẽ ngập chìm trong hương thơm của sách cùng sắc nâu thẫm của những giá sách. Anh đặt cho cuộc sống mới một cái tên – Bách Nhật Duy Tân. Anh thích cảm giác và âm điệu trong trẻo du dương của cái tên bốn chữ này mang lại, chứ nào trúc trắc như cái tên Tĩnh Khang chi biến (Sự kiện Tĩnh Khang).

Một trăm ngày là một con số đẹp đẽ, có thể dùng để thúc đẩy thực thi tân pháp, để anh lính đợi công chúa, và đương nhiên cũng để thử nghiệm xem anh phù hợp với công việc này hay không. Song anh không ngờ biến pháp thất bại triều Thanh diệt vong, và anh lính cũng chạy trốn vào ngày thứ 99.[1]

“Con mèo tôi nhặt lúc đầu đâu có như này?” Ngũ A Ca và A Minh đưa con mèo qua vào ngày đầu tiên Trần Hải Thiên đi làm ở hiệu sách. Anh nhìn con mèo Ngũ A Ca đưa mà lòng tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Nó đó, cơ mà giờ tăng 4kg thịt rồi.” Ngũ A Ca thảy con mèo vào lòng Trần Hải Thiên, “Nào, Miêu Miêu, nhận ra cha nuôi không? Ân nhân cứu con năm đó ấy.”

“Đây là cát mèo và đồ hộp, này là túi chăn hình chuột cùng đồ chơi mà nó thích nhất nữa, còn quyển sách này là sổ tay chăm Miêu Miêu, anh ghi hết những điều cần chú ý trong đó rồi đấy.” Ngũ A Ca đặt đống đồ bên chân Trần Hải Thiên, nhéo mặt Miêu Miêu vài cái, nói: “Papi và Daddy đi chơi vài hôm, Miêu Miêu phải ngoan ngoãn nghe lời cha nuôi nghen.” Nói xong, hai người biến mất nhanh như gió.

Trần Hải Thiên nhìn con mèo. Mèo con cũng nhìn lại Trần Hải Thiên.

“Meo ~” Mèo con trở người, nhảy ra khỏi lòng Trần Hải Thiên.

“Miêu Miêu… Hai ông cha nuôi của mày nuôi mày như lợn hả?” Trần Hải Thiên nhìn con mèo vằn màu quýt ngồi trên đất đang lơ đãng lắc lắc cái đuôi. Anh không thích dùng từ láy để gọi bất kỳ thứ gì, anh cũng cảm thấy những thứ đó không muốn bị gọi bằng từ láy, chỉ là chúng thiếu năng lực biểu đạt của mà thôi.

“Tao đặt tên cho mày nhé?” Trần Hải Thiên nhìn con vật màu quýt nặng gần 5kg, hỏi: “Quýt Nhỏ? Cam Tử? Mạch Khả? Tiểu Hổ? Lòng đỏ? Khoai lang? Noone? Không có mèo?”

Đều chẳng hay. Trần Hải Thiên nghĩ một lát, “Pudding? Cơm cuộn trứng? Đầu sư tử? Bánh nhân thịt heo? Thịt xông khói khoai tây phô mai? Tiramisu? Mì bí đỏ?”

Mèo con gối đầu lên chân trước, híp mắt ghé vào sàn nhà, vẫn lắc đuôi bâng quơ. Căn phòng tràn ngập hơi nóng oi ả ngày hè, bí bức kinh khủng.

“Thôi.” Trần Hải Thiên đứng dậy đi lấy đồ uống trong tủ lạnh. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm rèm, ánh nắng thiêu đốt ngỡ như có thể hòa tan mọi vật trong tích tắc. Trong sự tĩnh lặng êm dịu, cả cơ thể anh khoan khoái căng tràn, “Mặt trời to quá…”. Xin ủng hộ chúng tôi tại # trumt ruyen. co m #

“Meo ~ ”

“… Mặt trời to quá.”

“Meo~”

“Mặt trời?”

“Meo ~”

“To quá?”

Mèo con lắc đuôi vài cái.

“Mặt trời?”

“Meo ~”

“Rồi rõ rồi rõ rồi.” Trần Hải Thiên mở lọ thức ăn vị thịt gà để trước Mặt Trời, đoạn ngồi bên nó uống trà Ô Long mát lạnh, dùng khớp một ngón tay xoa xoa cổ Mặt Trời, thật là ấm áp thoải mái, “Hai ông cha nuôi mày vừa mới phắn thì cha nuôi đã đặt cho mày một cái tên hay ơi là hay, quá là hiệu suất luôn, nhể, Mặt Trời nhể?”

“Meo ~”

Ôm Mặt Trời, xem xong tập phim Lốc xoáy Đài Loan ngày hôm nay, Trần Hải Thiên lên Mộng Cầu Vồng, thấy có thư mới của Nothing.

[Tạm bỏ qua chuyện bản thân nhân vật đó ngu si hết thuốc chữa mà chỉ nói về diễn xuất, tôi thấy Ngoạn Cụ Long diễn tốt nhất, dù ngày nào anh ta cũng mặc tây trang lụa tím lịm dở hơi.]

Anh lập tức trả lời: [Tử thần Lưu Ngọc Anh và người nhà họ Hoàng cấu kết gài bẫy đó!]

Anh không biết phải dùng từ ngữ nào khác ngoài câu đó để thể hiện sự phẫn nộ trong lòng.

“Mặt Trời! Nhà họ Hoàng thật sự quá quắt! Quá thể quá đáng! Khốn nạn! Cha nuôi đau lòng quá ~~” Anh lắc lắc Mặt Trời.

“Meo?”

[Con mèo tự chọn tên cho nó, chứ đáng ra tôi định gọi nó là Noone cơ.] Đến tối muộn, Trần Hải Thiên lên mạng gặp Nothing, nhắc tới Mặt Trời.

[“Noone không được cắn!”, “Noone qua đây ăn cơm!”, “Noone, sô pha không phải chỗ để mày mài móng!”, “Noone, mày đi ị thối hoắc, tự qua đây dọn đi!”]

[Cảm ơn anh đã làm tôi dẹp luôn ý định đó.] Anh cúi đầu nhìn Mặt Trời cuộn tròn trên sàn nhà, nằm bên chân mình, đương mở to đôi mắt tròn vo đen láy nhìn anh vô tội.

[Tôi thích sẻ Java trắng[2], nhỏ bé, dễ nuôi lại sạch sẽ, cho nó một chậu nước ấm là nó tự biết tắm, còn có thể huấn luyện nó ngậm bài xem bói.]

[Nhưng mờ ôm sẻ chẳng sướng đâu!] Trần Hải Thiên khom người ôm Mặt Trời lên, xúc cảm khi vuốt ve nó mới phê pha làm sao.

[Đúng là xúc cảm rất quan trọng! Sẻ sẽ nhảy lên trên vai cho anh một bãi, bởi vì loài chim không có cơ vòng, thuộc loại ném bom bừa bãi, xúc cảm lõng bõng khi sờ vào thứ đó không giống bình thường đâu ~~]

Anh ôm Mặt Trời bật cười. Nói chuyện với nhau hơn một năm, anh biết tỏng chữ gì sẽ mở được công tắc dung tục của Nothing, viết lần nào trúng phóc lần đó. Tuy nhiên anh cũng biết một phần là do Nothing đang cố tình hùa theo anh. Anh vừa ấn công tắc, Nothing sẽ phát sáng ngay, sự ấm áp lan tỏa trong chớp mắt.

“Mặt Trời, người này rất dung tục, mày mà nhìn thấy là phải chạy ngay, biết chưa hở?” Anh nắm chân trước của Mặt Trời, cào một cái lên Nothing trên màn hình.