Hiểu Phong mỉm cười. Tay của y đã tốt lên rất nhiều, tuy chưa thể cầm được vật nặng nhưng từ ngoài nhìn vào đã không khác mấy so với khi trước.
Anatole đi bên cạnh y, khuôn mặt hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng ngữ điệu trái lại vô cùng hòa nhã:
"Chào mọi người."
Phill mỉm cười, kéo ghế gần Duật Vân rồi ngồi xuống, hiển nhiên không muốn ở cạnh anh trai mình. Anh ta không mang theo suất cơm, hiển nhiên không đến để ăn. Nhưng ở trên bàn ăn nói chuyện khác cũng không tốt, Phill lúc đến đây không nghĩ sẽ gặp mặt anh mình:
"Sáng nay anh có việc bận không đến nhận phòng sớm được. Ngại với mấy đứa quá. Mọi người muốn uống gì không? Anh mời."
Anatole cùng Hiểu Phong đều từ chối, Tống Dật cùng hai người khác cũng nể mặt Phill mà gọi ba cốc trà sữa.
Phill nghe xong, lập tức đi đến quầy pha chế.
Hiểu Phong và bạn mình có nhiều chuyện muốn nói, dù sao y đã ở trong phòng dưỡng thương khá lâu, lại thêm khoảng thời gian phục hồi chức năng nên không tiện gặp mặt bạn bè. Anatole hiểu cho y, nên hắn chỉ dặn dò y vài câu rồi xin phép rời đi.
Alain không nhịn nổi tò mò, mắt sáng như sao nhìn về phía Hiểu Phong.
Hiểu Phong chỉ cười chứ không giải thích gì. Tống Dật thấy y như vậy đã yên tâm phần nào.
"Hiểu Phong, đây là Duật Vân, bạn cùng phòng của bọn tôi."
"Chào bạn." Duật Vân đưa tay.
Hiểu Phong cũng vui vẻ mà bắt tay lại với cậu chàng.
Trong lúc đấy, Phill đã bê khay nước đến trước mặt mọi người, bọn họ nhận lấy và nói lời cảm ơn với anh. Phill xua tay:
"Không cần khách sáo đầu, sau này anh còn phải nhờ mấy đứa dài dài. À, uống thử xem có ngon không, hôm nay nhân viên pha chế là người có tay nghề nhất đấy."
Alain hút một ngụm trà sữa, bật ngón cái:
"Ừm, ngon thật."
Phill mỉm cười:
"Anh bảo mà."
Nói rồi, anh ta hỏi thăm:
"Thế các em đã quen với kí túc chưa? Có gì cần thì cứ nhắn cho anh nhé."
Duật Vân là người cần thận, từ trước khi nhận phòng đã hỏi hết số liên lạc của ba người còn lại rồi đưa vào nhóm liền lạc chung. Cậu chàng bảo:
"Mọi người đồng ý yêu cầu trên quang não là có thể vào nhóm được rồi."
Bốn người trao đổi thông tin liên lạc xong rồi cùng dùng bữa. Ăn xong, Tống Dật cùng Hiểu Phong đi trước, ba người còn lại cùng nhau về kí túc xá.
Hơn nửa tháng không có tin tức, Hiểu Phong và Tổng Dật đều có nhiều chuyện muốn nói. Nhưng khi nhìn nhau thì lại bật cười, cuối cùng thay thành vỗ vai đối phương:
"Làm tốt lắm." Tống Dật nói.
Hiểu Phong gật đầu:
"Cậu cũng không tồi."
Tổng Dật bật cười đầy thoải mái, công sức của họ cùng nỗ lực đều đã cho thành quả. Không những thế, Hiểu Phong nhận được quả tinh thần lực, năng lực đã tăng lên ít nhiều, thậm chí có xu hướng đột phá thành Alpha trội.
Thật sự là rất đáng mừng.
"Tống Dật, tinh thần lực của cậu sao rồi?" Hiểu Phong hỏi cậu với khuồn mặt khá trầm trọng.
Tống Dật mỉm cười trấn an y:
"Đều tốt cả. Cậu yên tâm. Mà Hiểu Phong này, cậu với đại hoàng tử là như thế nào?"
Hiểu Phong nghe đến đây thì mặt hơi đỏ lên, nhưng Tổng Dật hỏi câu này cũng không có ý đùa giỡn, nên y cũng thành thực trả lời:
"Tôi đánh dấu cậu ấy rồi. Chuyện của Tống Lương, hẳn cậu cũng biết, nên đến năm sau tôi cùng Anatole sẽ thông báo đính hôn."
Tổng Dật đơ người:
"Nhanh như vậy?"
Hiểu Phong mỉm cười đầy hạnh phúc:
"Từ khi còn bé tôi đã rất thích cậu ấy rồi, cả đời chỉ dám đề lỡ một lần. Nên có cơ hội thì tuyệt đối không muốn
buong tay nda."
Tổng Dật gật đầu:
"Chúc mừng hai cậu."
Tống Dật không nghĩ rằng việc mình xuyên vào làm thay đổi cả tuyến tình cảm của Hiểu Phong. Vì vốn Hiểu Phong và Anatole trong sách tuy có gặp gỡ nhưng giống như không quen biết, không loại trừ trường hợp tình huống của bạn cậu cũng bị sửa chữa. Nhưng dù là thế nào, ít nhất phía trước Hiểu Phong cũng được an toàn.
Chỉ lo Anatole, hắn ta là người trực tiếp ra lệnh xử tử Raimond, giờ lại thành người ở phe trung lập, đối với cái chết của Tống Lương cũng không quá đau khổ.
"À, cậu cùng thiếu tướng Beaufort..." Hiểu Phong nhắc đến một cách bâng quơ.
Cơ mà Tổng Dật thì như bị điểm huyệt:
"Ổ, cậu nói gì cơ?"
Hiểu Phong đã nhìn thấu, nhưng lại cố tình không nói thẳng ra:
"Trường chúng ta tuy danh giá, nhưng cũng không đủ để mời nhân vật như ngài ấy về thường xuyên. Nhưng thiếu tướng hết lần này đến lần khác vô tình ghé thăm trường, lại đúng lúc cậu đang ở đấy."
Tổng Dật nghĩ một lúc, quyết định thành thực với bạn mình:
"Bọn tôi kết hồn rồi."
Trước kia cậu sẽ không thẳng thắn thừa nhận như vậy. Vì vốn hôn nhân của hai người chỉ mang tính chất lợi ích.
Nhưng hiện tại thì đã khác, Tống Dật chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng cậu là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nên đối với Raimond, cậu đã tự nguyện để anh đánh dấu mình, thì cũng bằng lòng đeo lên danh phận bạn đời của thiếu tướng từ giờ về sau.