Lúc quan sát từ xa bằng vệ tinh, bọn họ đã thấy người thanh niên này rất tuấn mỹ.
Nhưng hiện tại gặp trực tiếp, quả thật là có một không hai.Làn da này, gương mặt này… đích thị là ăn đứt những bụi hoa Kiện Niên từng hái.Có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tất thảy cấp dưới của Kiện Niên đều cảm thấy anh ta vô cùng sáng suốt, anh minh khi đã vượt mặt Ly Hạc, cướp vợ về tay.Sau khi Kiện Niên sử dụng phi thuyền nhỏ để rời khỏi Trái Đất, anh ta liền sát nhập vào phi thuyền mẹ mang số hiệu L993.Lý do phi thuyền mẹ không thể đến Trái Đất là vì kích thước của phi thuyền mẹ quá lớn, đối với nền văn minh hiện nay của Trái Đất, dù phi thuyền mẹ L993 có thu nhỏ đến cực đại đi chăng nữa thì kích thước vẫn sẽ lớn hơn một chiếc máy bay ở Trái Đất gấp mười lần.Đó là lý do phi thuyền mẹ phải ở ngoài không gian.Đồng dạng với Kiện Niên, phía Ly Hạc cũng phải sử dụng cách thức như vậy.
Nhưng khác với sự vui vẻ của phi thuyền mẹ L993, phi thuyền mẹ mang số hiệu L992 của Ly Hạc có bầu không khí vô cùng nặng nề.Hiển nhiên, các quân sĩ trên phi thuyền mẹ L992 đang phẫn nộ trước hành động vô sỉ đó của Kiện Niên.
Hơn nữa cũng tiếc nuối thay cho Đại soái nhà mình.Bởi lẽ, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên Ly Hạc có hứng thú với một người nào đó, thậm chí còn chủ động mở lời với đối phương.
Mặc dù Ly Hạc không hoạt ngôn, không biết bày điều lãng mạn, nhưng theo quan sát của bọn họ, người thanh niên kia rõ ràng có cảm giác rất tốt với Ly Hạc đấy.Thế nhưng cuối cùng lại bị tên Kiện Niên kia nẫng tay trên, quả thật là đáng hận.Chỉ là trong lòng Ly Hạc biết, anh vẫn chưa bỏ cuộc, trừ khi Kiện Niên chính thức tiến hành nghi thức xác nhận Liêu Vãn là bạn đời của anh ta.Tuy ở tinh cầu LI991 có nền văn minh tiên tiến, nhưng trong đời sống hôn nhân vẫn đề cao chế độ một một.Luật pháp rất nghiêm ngặt về việc không được chia rẽ tình cảm vợ chồng của người khác.Do đó, chỉ cần Liêu Vãn chưa đồng ý làm vợ hợp pháp của Kiện Niên thì anh sẽ không bỏ cuộc.
Việc này không những là vì tình cảm của bản thân, Ly Hạc là đang lo lắng cho Liêu Vãn rất nhiều.
Bởi gia đình của Kiện Niên quả thật…Không lâu sau, phi thuyền mẹ L993 nhanh chóng bay về tinh cầu LI991, bắt đầu tiến vào bên trong.Ở tinh cầu LI991 không giống như Trái Đất, không phải phi thuyền nào cũng có thể tiến vào được, không phải vì e sợ bị vệ tinh phát hiện mà là bên trong tinh cầu LI991 có một tấm lưới điện cao áp vô cùng hung hãn.
Nếu có phi thuyền lạ nào tự ý tiến vào tinh cầu LI991, nhất định sẽ bị tấm lưới điện cao áp đó nướng cháy trong vài giây ngắn ngủiPhi thuyền mẹ L993 chậm rãi hướng về phần mây màu vàng bay xuống.
Phi thuyền mẹ L993 bắt đầu phát ra một tần số tín hiệu riêng biệt, khu chỉ huy được quân đội canh giữ sẽ tiếp nhận tần số tín hiệu đó và tiến hành xác nhận, nếu tần số tín hiệu ấy hợp lệ thì tấm lưới điện cao áp sẽ được vô hiệu hóa để phi thuyền mẹ L993 bay vào.Sau khi phi thuyền mẹ L993 bay xuống khỏi tầng mây, cảnh tượng trước mắt rõ ràng khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Không phải vì nơi đây có nền văn minh vượt trội đến đâu, không phải vì tiên tiến ra sao mà là ở tinh cầu LI991 này dường như được chia thành hai nửa.Nhìn từ trên cao, rõ ràng ở giữa tinh cầu LI991 có một tấm lưới mỏng để chia tinh cầu ra làm đôi.
Mà bên phi thuyền mẹ L993 đáp xuống chính là nơi có bầu trời màu vàng, đất đai khô cằn, cảnh tượng trên đường phố không mấy náo nhiệt.Đối lập với nơi phi thuyền mẹ L993 đáp xuống, phía bên kia của tinh cầu có bầu trời quang đãng với những rặng mây xanh thẳm.
Đất đai phì nhiêu, cảnh tượng trên đường phố cũng vô cùng tấp nập, đông vui.Nếu đặt lên bàn cân so sánh, hai nửa tinh cầu này giống như một xóm nghèo và một xóm giàu ở sát vách nhau, quả thật là nếu không có so sánh sẽ không có thương đau.Sau khi phi thuyền mẹ L993 sắp xuống trạm phi thuyền thì bên dưới đã có sẵn xe điện để Kiện Niên di chuyển.Kiện Niên cẩn thận bế Liêu Vãn lên chiếc xe điện hình bầu dục, sau đó dùng giọng nói điều khiển xe điện bay về nhà.Giao thông ở tinh cầu LI993 cũng như những tinh cầu phát triển khác.Họ không còn dùng xăng dầu làm ảnh hưởng đến môi trường.
Thay vào đó họ sẽ sử dụng xe điện, lợi dụng từ trường và thiết kế tỉ mỉ để những chiếc xe điện này có thể di chuyển trên không trung mà không phải ở dưới đất.Dù là phương tiện đều di chuyển trên không, thế nhưng đường xá dưới mặt đất vẫn được thiết kế rất đàng hoàng.
Khi xe điện di chuyển sẽ cách mặt đất khoảng mười mét, lúc đến nơi sẽ hạ sát xuống đất để người bên trong có thể xuống xe.Thấy xe điện dừng ở cửa, mọi người trong nhà đều không thể chờ đợi được mà ùa ra.
Thế nhưng khi nhìn thấy Kiện Niên không những về một mình, trong lòng còn đang ôm một thanh niên tuấn mỹ chân dài mông cong thì thần sắc mọi người trong nhà đều trở nên ngán ngẩm.Mẹ của Kiện Niên - Ngải Liễu không kiềm được tức giận nhào tới véo tai anh ta: "Thằng con trời đánh này, con còn dám đem người về tận nhà sao? Con có biết khi nhận được tin con gặp nguy hiểm, cả nhà lo lắng đến mức nào không? Khó khăn lắm mới chờ được con trở về.
Bây giờ con… bây giờ con vẫn còn tâm trí để hái hoa bắt bướm, mẹ thật sự muốn vả chết con luôn cho xong."Kiện Hoa thấy vậy liền tiến đến kéo Ngải Liễu ra: "Kìa vợ, em đừng như vậy.
Con nó mới về, em không thấy dáng vẻ nó xanh xao cỡ nào ư? Từ từ, để con nó nói xem sao đã." Ngải Liễu bị Kiện Hoa ôm chặt vào lòng, có giãy giụa cũng là vô ích.Thế nhưng trong lòng Ngải Liễu vẫn khó kiềm được tức giận: "Xanh cái rắm, còn không phải suốt ngày bị mấy đứa không ra gì dụ dỗ ư.
Tốt trống thì hại mái, có ngày thận suy mà chết đấy.
Có một đứa con trai không biết tốt xấu như con, mẹ thật sự muốn chết quách đi cho xong.""Mẹ có thôi đi không.
Hay mẹ muốn con đi khỏi nhà mẹ mới vừa lòng?" Thấy dáng vẻ và lời nói của Kiện Niên tỏ rõ sự không vui, Ngải Liễu cũng không dám tiếp tục làm dữ.
Chỉ có thể gục mặt vào vai chồng khóc lóc tức tưởi như đang chịu phải ấm ức gì ghê gớm.
Kiện Hoa thở dài thừa biết, Ngải Liễu là đang làm bộ làm tịch."Con hãy vào nhà đi, có gì nói sau nhé." Kiện Hoa vỗ vai con trai, ra dấu cho em gái Kiện Nại mở cửa cho anh trai.
Kiện Niên thở dài: "Con cũng không có thời gian, Quốc vương đã cho gọi con từ trước.
Con mong bố giúp con để ý đến Liêu Vãn, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của con ở Trái Đất.
Hơn nữa cậu ấy còn đang bị thương."Kiện Hoa gật đầu, liếc nhìn Ngải Liễu một cái.
Bà ta biết bản thân đã làm quá, cứ thế gục mặt trên bàn vờ khóc lóc không thèm nói gì.
Sau khi Kiện Niên bế Liêu Vãn vào phòng thì cũng mở cửa rời đi.
Trước khi đi, anh ta quét mắt nhìn Ngải Liễu: "Mẹ biết con thương mẹ, xót mẹ nên mới chiều theo tính khí của mẹ như thế.
Có điều cái gì cũng phải có giới hạn của nó.
Mẹ xem những gì mẹ làm hôm nay có quá đáng không?"Ngải Liễu ấm ức bật dậy ngó theo bóng dáng Kiện Niên đang dần mất hút.
Bà ta liếc sang Kiện Hoa, ủy khuất nhìn sang hai đứa con và người giúp việc.
Ngay lúc Ngải Liễu định òa khóc lần nữa, Kiện Hoa đập tay xuống bàn.
Ông dùng lực rất mạnh, ngay cả tách trà cũng theo đà mà làm bạn với sàn nhà, mảnh vỡ tung tóe.“Em thôi đi, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi.
Khi xưa em làm dâu cái nhà này đã rất cực khổ, anh và các con đều hiểu.
Chính vì hiểu, cho nên sau khi mẹ anh mất, trong cái nhà này ai nấy đều nhường nhịn em.
Là nhường nhịn vì thương em, kính em chứ không phải vì e sợ, em biết rõ điều đó mà!".