Ngày hôm sau, Lâm Kiều đến phòng tối với quầng thâm dưới mắt.
Nhìn cái dáng vẻ này của cậu là biết cậu lại không chịu ngủ sớm rồi, Giang Tự vừa định mở miệng thì Lâm Kiều đã hưng phấn kéo Giang Tự ngồi xuống vào game.
Giang Tự: "...Chủ động vậy sao."
Lâm Kiều nóng lòng muốn thử nghiệm những phát hiện mới của mình, cậu còn rất nhiều nghi vấn chưa có câu trả lời. Bọn họ vào trận rất nhanh, Lâm Kiều thay phù hiệu mình mới tính toán ra mất nửa ngày hôm qua, điều chỉnh tốc độ dọn lính, dùng chiêu một để quét sạch máu hai con lính, như vậy mới có thể đủ kinh nghiệm lên cấp hai nhanh hơn Giang Tự, lúc ấy cậu có thể mở Gầm thét đổi máu với anh.
Nhờ vào mưu kế nhỏ ở cấp một này mà cậu có thể khiến Giang Tự lui ra sau, nhưng cậu không thể tận dụng được ưu thế này mãi, vẫn bị Giang Tự làm đâu chắc đấy đuổi kịp. Ván thứ hai, Giang Tự thay đổi cách đánh ngay, nỗ lực cả đêm của Lâm Kiều tan thành mây khói nhưng cậu không thấy buồn bã chút nào, đã vậy cậu còn rất phấn khích.
Đến khi buổi luyện tập kết thúc thì Lâm Kiều có thể đánh ngang tay với Giang Tự tầm bảy phần. Buổi tối lúc thi đấu, Lâm Kiều và Tiểu Phàm lựa chọn tổ hợp trang bị hạng nặng Ái Linh và Ngưu Ma, tổ hợp trợ - xạ thủ bên kia không phải rất mạnh, Lâm Kiều biểu hiện vô cùng nổi bật ở đường trên, cả đội đánh một cách thuận buồm xuôi gió, lấy đường phát triển làm nơi đột phá, giành thắng lợi trận đấu cực kỳ nhẹ nhàng.
(Đánh Thái Cực quyền: nghĩa là khéo đưa đẩy.)
Mọi người đều đang chờ cậu trong phòng nghỉ, đây là thắng lợi đầu tiên của bọn họ sau khi bại trận bởi ASG, suy sụp trước đó đã bị quét qua, bây giờ họ hào hứng đến mức muốn nâng Lâm Kiều lên cao.
"Tôi đói chết mất, đi ăn nào."
"Đồ nướng quán Thất Gia?"
"Đã đặt trước với Thất Gia chưa? Giờ mà đi thì phải đợi có bàn."
Giang Tự: "Lúc mọi người đánh ván cuối cùng tôi đã hẹn phòng trước rồi, chín giờ thức ăn lên."
Cậu nói xong thì bổ sung ngay: "Bữa này tôi mời nhé."
Cậu vừa dứt lời thì cả phòng nghỉ rơi vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người cậu, cực kỳ quỷ dị.
Anh Khải: "Cậu về căn cứ làm gì?"
"Em muốn quay về tạo phòng huấn luyện." Lâm Kiều thành thật nói, "Lúc nãy em đã nghĩ ra cách đánh mới nên muốn thử một chút."
Tuy đã thắng thi đấu, nhưng đối mặt với lời thổi phồng của MC, trong lòng Lâm Kiều không có chút cảm xúc vui vẻ nào, cứ nghĩ mãi đến chuyện làm thế nào mới thắng được Giang Tự, càng đánh với Giang Tự thì cậu càng nhận ra nhiều điều hơn, mỗi lần đánh với anh cậu có thể điểm lại những chi tiết mình chưa chú ý đến.
Đợt lính đầu tiên đã hết đường thay đổi, nhưng cách đánh ở đợt thứ hai vẫn chưa đủ, phải làm thế nào mới có thể đoạt được cua sông. Lâm Kiều cảm thấy thời gian một buổi sáng không đủ, cậu cần nhiều thời gian luyện tập hơn để chứng thực ý tưởng của mình, bây giờ thời gian ra ngoài liên hoan với mọi người mà nói quá mức xa xỉ với cậu.
Cậu thấy người trong phòng nghỉ không ai đáp lại mình, vội vàng đến mức muốn nhảy dựng lên: "Để tôi về căn cứ đi mà, bữa này tôi mời!"
Tiểu Phàm thở dài nói: "Toang, Lâm Kiều tẩu hỏa nhập ma rồi."
Noãn Đông: "...Vậy chúng ta có đi nữa không?"
Hoa Ngữ Giả: "Tôi thấy không sao cả."
Trục Hạ: "Tôi cũng không thành vấn đề."
Anh Khải dứt khoát giải quyết: "Vậy về căn cứ thôi, nhìn Lâm Kiều vội đên mức nào rồi kìa."
Anh vừa nói xong thì mấy người đồng đội đều cười rộ lên, hi hi ha ha đẩy Lâm Kiều lên xe. Lúc lên xe thì Lâm Kiều vẫn ngồi cùng Giang Tự, cậu dùng dữ liệu mở phòng huấn luyện, đợi đến khi đánh xong xuôi mới chợt nhận ra mình đã phá hủy buổi tiệc đêm nay.
Cậu hỏi Giang Tự: "Có phải em làm sai rồi không?"
Giang Tự nhìn cậu một cái, nói một cách thản nhiên: "Cũng ngồi trên xe rồi, giờ có hối hận thì cũng quá muộn."
Cảm giác áy náy dâng lên từ đáy lòng, bởi vì lịch huấn luyện của KG rất khắc nghiệt, liên hoan sau mỗi lần thắng lợi là thời gian giải trí duy nhất của năm người họ, cậu đề nghị quay lại căn cứ, chẳng khác gì yêu cầu bốn người kia luyện tập thêm.
Lâm Kiều: "Vậy... vậy giờ em phải làm sao đây?"
Giang Tự: "Em tự nghĩ đi."
Lâm Kiều cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó kiên quyết nói: "Em phải xin lỗi bọn họ."
"Rồi sau đó?"
"Ừm... em có thể mời bọn họ uống trà sữa không?"
"Tôi thấy được đó."
Lâm Kiều đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Vậy em đi hỏi họ muốn uống gì."
"Đi chậm thôi, xe lắc lư đấy."
Lâm Kiều nhe răng cười với anh, nhảy nhót chạy tới đằng trước thống kê số lượng đồ uống. Giang Tự ngồi ở hàng ghế sau cùng, nhìn cậu cúi đầu nói gì đó với Trục Hạ và Noãn Đông, sau đó lấy điện thoại mình ra đưa cho bọn họ, không lâu sau thì Tiểu Phàm và Hoa Ngữ Giả ngồi đằng trước cũng quay đầu lại, năm người chụm đầu vào nhau hồi lâu, sau đó Lâm Kiều cười rộ lên, Hoa Ngữ Giả ngồi bên cạnh còn vỗ lưng cậu, một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận biết bao.
Chưa đến mười phút thì Lâm Kiều hí hửng trở lại, Giang Tự đáng nói chuyện trên wechat với người ta nên không ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Nói xong hết rồi?"
Lâm Kiều gật đầu cái rụp: "Ừm!"
"Gọi quán nào?"
Lâm Kiều nhắc đến tên một chuỗi tiệm trà sữa gần đó, Giang Tự nói: "Tôi muốn một ly trà hoa quả dâu tây size lớn, ba phần đường không đá thêm topping."
"Hở?"
"Hở cái gì mà hở, em không tính mời tôi?"
Lâm Kiều nhận ra lúc mình thống kê thì quên mất Giang Tự, vội gật đầu như đảo tỏi: "Tất nhiên là mời rồi."
"Hừ."
Lâm Kiều dùng vận tốc ánh sáng gọi món trà hoa quả mà Giang Tự muốn, sau đó ôm lấy cánh tay anh, cười lấy lòng: "Em xin lỗi mà."
Giang Tự cứng rắn nói: "Không cần xin lỗi tôi đâu."
Rõ ràng anh đang không vui, miệng lưỡi Lâm Kiều vụng về nên không biết dỗ dành kiểu sao, lời âu yếm đến bên miệng rồi vẫn không thể nói thành tiếng, gấp đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, thế mà khiến cho Giang Tự bật cười.
"Em phải hứa với tôi, sau này làm gì cũng nghĩ đến tôi đầu tiên."
Lâm Kiều chỉ tay lên trời: "Em thề mà."
"Vậy là được rồi."
Lâm Kiều cười ngu, sau đó nắm lấy bàn tay anh: "Em cảm thấy mọi người đối xử với em quá tốt."
"Biết vì sao không?"
"Vì anh ư?"
"Đương nhiên không phải rồi." Giang Tự lắc đầu, "Vì em đáng được như vậy."
Lâm Kiều sửng sốt, chợt buồn cười nói: "...Lại là lời âu yếm quê mùa gì đây."
Giang Tự: "Tôi nghiêm túc đấy."
"Cảm ơn anh nhé."
"Người một nhà cả mà, không cần khách sáo."
Lâm Kiều không nhảm nhí với anh nữa, đặt đơn xong thì tiếp tục đánh huấn luyện phần mình. Cậu đánh mãi cho đến khi về tới căn cứ, sau khi xuống xe thì vào phòng huấn luyện trên tầng cao nhất, cầm lấy điện thoại di động của mình xong thì ngồi luôn trên đất thay đổi phù hiệu.
Noãn Đông, người vào cửa thứ hai cảm thán: "Chậc chậc, nỗ lực thiệt."
"ng!"
Giang Tự nhanh tay lẹ mắt ôm chú chó nhỏ lên: "Đừng quấy rầy em ấy, ngoan chút nào."
Tiểu Phàm duỗi người, đi đến ghế của mình rồi ngồi xuống: "Tôi đấu đỉnh cao đây."
Trục Hạ: "Vậy tôi mở phát sóng trực tiếp."
Giang Tự: "Tôi đã gọi cho bác sĩ vật lý trị liệu. Mỗi người nửa tiếng, Hoa Hoa đi trước, còn lại nghỉ ngơi hết đi, vất vả rồi."
Tiểu Phàm: "Bác sĩ vật lý trị liệu gì cơ?"
"Mát xa cho vai với cổ đấy!" Noãn Đông đáp ngay, "Lúc lúc vào thì hơi đau nhưng ấn xong thì thoải mái lắm."
Trục Hạ: "Cậu muốn cạo gió hay châm cứu thì nói với ông ấy, lúc xong xuôi ông ấy cũng sẽ đề cử mấy thứ tốt cho cậu."
"Wow, tôi có thể đi trước được không."
"Đi đi."
Tiểu Phàm nóng lòng muốn trải nghiệm mát xa, chỉ còn lại bốn người trong phòng chơi game phần mình. Lâm Kiều đánh xong một trận thì ngẩng đầu lên, phát hiện Giang Tự đã mang Khả Khả ra ngoài từ lúc nào rồi.
Cậu tò mò hỏi thăm: "Đội trưởng Giang đâu?"
Anh Khải tỏ vẻ thần bí nói với cậu: "Chút nữa cậu sẽ biết."
Lâm Kiều nghĩ anh có việc cần làm nên ngoan ngoãn ồ một tiếng, xong lại cúi đầu tiếp tục chơi game, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng Sầm Trúc đẩy cửa cái rầm, lớn tiếng nói: "Ra ăn đồ nướng nào!"
Trục Hạ đang phát sóng trực tiếp, nghe vậy thì nói: "Đồ nướng gì thế."
"Đồ nướng quán Thất Gia, Giang Tự bảo người ta đóng gói ship đến đây, mau ra ngoài ăn kẻo nguội mất bây giờ."
Hoa Ngữ Giả ngạc nhiên nói: "Không phải quán họ không bán mang đi sao?"
Noãn Đông liếc mắt nhìn Lâm Kiều, cười đùa bảo: "Có tiền mua tiên cũng được."
"Ha ha ha ha ha ha ông chủ Giang vạn tuế." Trục Hạ vừa đánh xong một trận đấu đỉnh cao, báo lại với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xong thì đi luôn, "Tôi thèm cả tháng rồi, tôi đi ăn trước đây."
"Cậu cứ từ từ, ai đến gọi Tiểu Phàm đi."
Sầm Trúc nói: "Tôi nhắn tin cho Tiểu Phàm rồi, cậu ta đi xuống ngay thôi."
"Lâm Kiều, Lâm Kiều đừng luyện nữa nào, đi ăn đồ nướng thôi!"
Lâm Kiều còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị cướp mất, Trục Hạ ôm vai cậu kéo vào trong thang máy, "Ăn vài xiên không lãng phí bao nhiêu thời gian đâu, đi thôi nào."
Lâm Kiều ra sức giãy giụa: "Đi mà, tôi cũng đâu bảo là không đi đâu."
Bọn họ lôi kéo nhau mãi đến tầng hai, trên cái bàn dài để đầy hộp giấy bạc, nguyên liệu nấu ăn bên trong bốc khói nghi ngút, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng của đồ nướng. Giang Tự đang bận rộn tháo từng cái nắp nhựa khỏi hộp, thấy bọn họ xuống thì chỉ vào đống đồ uống bên một góc bàn: "Đúng lúc trà hoa quả Lâm Kiều gọi ship đến, mấy cậu cầm phần của mình đi rồi lại đây ăn.
Trục Hạ đặt mông lên ghế: "Ông chủ hào phóng."
"Ba người họ đâu."
"Đến ngay ấy mà, chờ chút."
Mấy thứ như đồ nướng này chẳng chờ ai hết, mấy đội viên trong đội đều là kẻ háo ăn có thâm niên, chưa đến năm phút thì đã đến đông đủ, mỗi người một ly đồ uống, giơ lên không trung đụng một cái, cho dù chỉ là ly nhựa cũng tạo ra tiếng vang.
Anh Khải thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, ân cần nói: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, ăn xong thì đi mát xa, sau đó hoạt động tự do, ngày mai huấn luyện như bình thường."
Lâm Kiều bị vây trong lời ca ngợi của mọi người xung quanh, vừa uống một hớp vừa cầm một xiên thịt dê, trong lúc lơ đãng lại thoáng nhìn thấy Giang Tự ngồi bên một góc sofa nhìn cậu, tầm mắt hai người va phải nhau, Giang Tự chớp chớp mắt với cậu, cầm lấy một cánh gà nướng tán gẫu với anh Khải.
Lâm Kiều cúi đầu, cảm giác mũi của mình có hơi chua xót.