Mỗi lần Từ Âu về nhà xách theo đống hành lý đều gây ra động tĩnh không hề nhỏ, Lâm Kiều nghĩ mình có đi ngủ sẽ cũng sẽ bị đánh thức, thế nên cậu dứt khoát ngồi trong phòng khách chờ Từ Âu về thu dọn hành lý giúp anh ta, như vậy thì hai người cũng có thể đi ngủ sớm hơn chút, hôm sau ngủ nướng bù lại là được.
Lúc chín giờ Từ Âu bảo với cậu là chuyến bay bị delay, Lâm Kiều ngồi trong phòng khách chờ anh ta đến hai giờ sáng, buồn ngủ đến mức mở mắt không ra thì anh ta mới về đến, kéo theo hai cái valy lớn, lúc vào cửa thì quăng bừa ra đất.
Lâm Kiều mơ màng bò dậy khỏi sofa: "Anh Từ anh về rồi à?"
"Phù, mệt chết anh rồi." Từ Âu đóng cửa cái rầm, dựa vào tủ giày há mồm thở dốc, "Mẹ nó mới vừa xuống xe thì cái valy này rớt mất tiêu một bánh, anh phải lôi nó về. Chất lượng thế này mà không biết xấu hổ bán anh tận 800, ngày mai anh phải đi tìm bọn họ tính sổ."
"Anh Từ anh tắm rửa trước đi, em giúp anh thu dọn đồ đạc."
"Để anh tự xếp cũng được, cái rương nát này khiến anh tỉnh cmnr, giờ anh không buồn ngủ chút nào."
Từ Âu vừa nói vừa lấy đồ ra khỏi valy, Lâm Kiều ngồi ngáp trên sofa nhìn anh ta, thuận miệng hỏi: "Anh Từ sao anh quay về rồi?"
"Vợ chạy mất rồi anh còn ở đó hít gió Tây Bắc à." Từ Âu nói, "Quay về theo đuổi lại."
Lâm Kiều kinh ngạc nói: "Vậy anh nghỉ việc rồi á?"
"Không. Anh gọi cho lão tổng bảo anh phải về, không cho thì anh viết thư xin từ chức ngay, chờ hết một tháng thì sẽ chạy luôn. Chưa đến hai ngày bà ta đã để anh quay lại tổng bộ Nam thị, chờ giao lại công việc xong thì anh về đây."
"Chắc chắn là có rồi, giảm gần phân nửa, không khác mấy lúc anh chưa thầu vụ này." Từ Âu cười khổ một tiếng rồi nói, "Biết làm sao được, chỉ ít ra ngoài ăn quán vài lần thôi."
Lâm Kiệu ò một tiếng, giúp anh ta cất bàn chải điện vào trong phòng vệ sinh xong, sau đó về phòng ngủ phụ của mình, thò cái đầu nho nhỏ ra ở sau cửa: "Ngày mai anh đến bện viện à?"
"Tan làm sẽ đến ngay."
"Thế thì em không đi nữa. Anh Từ ngủ ngon."
Từ Âu gật đầu, bảo cậu đi ngủ nhanh đi. Lâm Kiều đóng cửa xong về giường nằm, trước khi chợp mắt còn nghĩ thầm có nên nhắn tin báo chuyện này cho Giang Tiểu Lộc không nữa.
Tay cậu đã cầm vào điện thoại, tự dưng thấy mình chẳng khác gì gián điệp hai mang cả, thế nên tự giễu cười cười, quay đầu chìm vào mộng đẹp.
Quả thực ngày hôm sau Lâm Kiều không đến bệnh viện, mở phát sóng trực tiếp tận hưởng khoảng thời gian ở cùng ASH, hai người hết chơi game rồi lại tán nhảm, đến sáu giờ chiều thì ASH bảo mình có việc rồi, hối Lâm Kiều tắt live ăn tối đi, lúc này Lâm Kiều mới buông điện thoại xuống thay tạp dề, mở tủ lạnh ra cân nhắc tối nay ăn gì.
Mấy ngày trước đó vẫn luôn mang cơm đến cho Giang Tiểu Lộc, còn phải cẩn thận phối hợp chay mặn và dinh dưỡng từng chút một, còn để mình tự ăn thì cứ có gì ăn nấy thôi.
Lâm Kiều nhìn lại rau dưa còn dư lại trong tủ lạnh, lấy cà tím và khoai tây ra cắt thành từng miếng, chờ dầu sôi sùng sục lên thì phi tỏi và thêm gừng, sau đó bỏ cà tím và khoai tây đã cắt vào, thêm nước tương và các loại gia vị khác, cho thêm ớt xanh vào và đun nhỏ lửa hai phút, sau khi múc ra khỏi nồi là món địa tam tiên nổi tiếng lẫy lừng trong ẩm thực phương bắc, nổi bật với nước sốt đỏ tươi, hương thơm nức mũi, khiến người ta ăn với nó có thể ăn một hơi ba chén cơm.
Lâm Kiều đứng trong bếp múc thức ăn ra dĩa, vừa mới bưng lên bàn thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, sau đó Từ Âu đi vào, hít một hơi thật sâu: "Cậu làm cái gì đó, thơm ghê luôn?"
"Địa tam tiên đó. Anh ăn cơm chưa?"
(Địa Tam Tiên ( tiếng Trung: 地三鲜; bính âm: Dì sān xiān ) là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi, hành lá, v.v. Cái tên này có nghĩa là "ba báu vật của trái đất" bởi vì nó bao gồm ba thành phần chính được liệt kê ở trên. Nó là một món ăn phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. Theo wikipedia.)
Từ Âu cười nói: "Không phải bảo không tiêu xài hoang phí nữa à, hôm nay là ngày đầu tiên thắt lưng buộc bụng, tìm cậu ăn ké cơm đây."
Lâm Kiều nghe xong cũng cười cười: "Anh có thể kiên trì nổi ba ngày không?"
"Không phải đang cố gắng đây à, phải tin nhau chứ."
Anh nói chuyện rất thoải mái, Lâm Kiều có hơi kinh ngạc, gặng hỏi: "Anh không đến bệnh viện à?"
"Có đến." Từ Âu cởi giày vào phòng vệ sinh rửa tay, vừa rửa tay vừa nói, "Không để anh vào, chặn anh ngoài cửa rồi đuổi anh đi."
"Ờm... Em còn tưởng sẽ có tin tốt."
"Không thể vội vàng được, cứ từ từ mà tiến thôi."
"Tiến kiểu gì ạ?"
Từ Âu tỏ vẻ đã tính toán hết rồi, không hề hoảng loạn chút nào: "Ngày nào cũng đến điểm danh, mua hoa mua quà đến chăm sóc ba cô ấy. Nói tóm lại là anh sẽ cố hết sức, sau đó thì thuận theo ý trời thôi."
Lâm Kiều nghe thế thì thấy không đáng tin cậy chút nào: "Có thể làm được thật ạ?"
"Nếu chị Tiểu Lộc của cậu còn thích anh thì có thể được, còn nếu cô ấy không thích anh nữa dù anh có làm ba cô ấy thành người bình thường thì cũng chịu thôi." Từ Âu rửa tay sạch sẽ xong thì tự bới cơm cho mình, "Từ thái độ của cô ấy hôm nay thì anh nghĩ vẫn còn có hi vọng."
Anh ta nói chắc ăn như thế, nghiễm nhiên hiểu rõ từng chút một tình cảm của người con gái. Lâm Kiều nghe cao kiến của anh cũng đủ rồi, lại hiếu kỳ hỏi: "Vậy sau khi hai người hòa hợp thì sao?"
"Sau đó nên làm gì thì làm hết, anh sống ở Nam thị cũng chẳng sao cả, cùng cô ấy ra ngoài chơi nhiều hơn."
Lâm Kiều thấy hình như anh ta hơi tự tin quá, nhưng mà cậu cũng không mở miệng phản bác Từ Âu mà chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong thì Từ Âu quay về công ty tăng ca, lúc Lâm Kiều lướt điện thoại thì thấy trận quyết đấu KPL đêm nay là của đội KG và HHG, thế nên cũng bấm vào xem, thấy được chiến tích nổi bật của Bất Du, thế cục đã bị KG nghiền ép, có vẻ sắp thu hoạch được thắng lợi.
Cậu lướt xem chiến tích của KG, mùa giải này bọn họ mới thắng hai thua ba, xếp thứ 5 trong mười sáu chiến đội, thành tích cũng không tệ lắm, chỉ cần có thể giữ vững phong độ thì có thể vào vòng trong.
Kết cục của trận đấu đã định, Lâm Kiều xem cũng không có ý nghĩa gì nữa, lướt sơ qua rồi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chờ tối ASH về thì cùng nhau chơi game.
Cậu không kiềm chế được mà kể cho ASH nghe tiến triển chuyện của Từ Âu và Giang Tiểu Lộc, cuối cùng còn nhịn không nổi mà bảo Từ Âu cứ thế sẽ thất bại cho coi, có phải cậu nên ngẫm trước đến lúc đó phải an ủi người đàn ông đáng thương đó kiểu gì mới được không.
ASH nghe cậu nói xong thì im lặng hồi lâu, nói một cách chắc chắn: "Bây giờ anh ta không thành công, nhưng sau đó nghĩ kỹ thì sẽ được."
"Anh chắc chắn vậy à?"
"Chắc chắn."
"Em lại cảm thấy không thành công đâu."
"Vậy em muốn cược với tôi không?" ASH nói, "Lấy thời gian 3 tháng, tháng 11 ở Nam thị có một cuộc triển lãm tranh, tôi thắng thì em phải đi với tôi?"
"Vậy nếu em thắng thì sao?"
"Vậy em quyết định."
Bỗng nhiên Lâm Kiều ý thức được ám chỉ của ASH là bọn họ sẽ gặp mặt offline, trong lòng vừa thấp thỏm vừa hưng phấn.
Nếu gặp mặt offline thì họ có thể tiến thêm một bước, ASH trông như thế nào? Chỉ cần không phải cực kỳ sứt vẹo thì cậu đều có thể tiếp thu, tốt nhất là anh bình thường chút, như thế sẽ không có ai tranh giành với cậu.
Cậu nhỏ giọng nói: "Em thắng thì xem xong triển lãm anh phải mời em đi ăn đó."
"Vậy đi." ASH, "Một lời đã định."
Từ sau khi bị ràng buộc bởi lời hứa hẹn đó, Lâm Kiều hết sức để bụng chuyện của Từ Âu, luôn nói bóng nói gió mà hỏi thăm tin tức, nhưng thật ra cậu không hỏi cũng nhận ra được, vẻ mặt của Từ Âu không tốt chút nào.
Dường như anh ta bị Giang Tiểu Lộc làm khó, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện rồi thất thiểu về nhà, đôi khi còn hơi cáu gắt, khiến Lâm Kiều ngồi ở nhà cũng cẩn thận tránh xa anh ta, sợ chọc anh ta điên lên mất.
Khoảng chừng hơn một tháng, Từ Âu không chịu nổi trước, nghe bảo là kéo Giang Tiểu Lộc ra ngoài nói chuyện rất lâu, nói xong thì về nhà kéo Lâm Kiều uống rượu, trên ban công bày một bàn trà nhỏ, hai người mỗi người chiếm một ghế nằm, ngồi trên đó ngắm mây đen giăng kín bầu trời, không hề có một ngôi sao nào lóe sáng.
Lâm Kiều uống nước thay rượu vài ngụm thì Từ Âu đã nốc gần hết, cái dáng vẻ mượn rượu giải sầu bướng bỉnh kì lạ.
Lâm Kiều khuyên vài lần vẫn không được, sau đó thấy anh phờ phạc quá nên cũng không khuyên nữa, trong lòng thầm cầu mong tửu lượng của Từ Âu đủ tốt, chờ chút nữa chỉ cần xách anh ta về phòng ngủ là được rồi.
Cậu nghe Từ Âu lẩm bẩm: "Cậu nói sao con gái khó dỗ như vậy?"
Người đàn ông nói xong thì giậm chận, lại nói tiếp: "Muốn lấy mạng anh hay sao vậy."
Lâm Kiều nghe anh ta lặp đi lặp lại hai câu này suốt cả đêm, cậu nghe đến mức lỗ tai mọc kén luôn rồi, nhưng biết anh ta say nên cũng không thèm so đo.
Đêm nay cậu khổ sở không nói nên lời, cậu bị bắt phải thưởng thức một buổi biểu diễn gào rống từ nội tâm của Từ Âu, sau đó phải lôi kéo con ma men giãy giụa không ngừng về phòng, vừa túm lấy tay thì anh ta quơ chân, cậu hận mình không có ba đầu sáu tay, nếu không cũng không chật vật đến vậy.
Nhưng hôm sau cậu tỉnh dậy lại không thấy Từ Âu đâu cả, cửa sổ phòng ngủ chính cũng bị người ta mở ra cho gió lùa vào, có vẻ như ý thức của chủ nhân rất thanh tỉnh.
Lâm Kiều vẫn không yên lòng mà gọi điện cho Từ Âu, đầu bên kia tiếng người ồn ào, chắc là đang đi trên đường.
"Quán bán đồ ăn sáng của bệnh viện ở đâu!" Từ Âu lớn tiếng nói với cậu, "Anh đây chuẩn bị làm lại cuộc đời!"
"Nghe không rõ, anh nói cái gì vậy—?"
"Anh nói là anh còn thích Giang Tiểu Lộc!" Từ Âu la lớn vào mic, âm thanh cực kỳ vang dội, "Tối nay anh không về! Anh tìm phòng gần bệnh viện!"
Lâm Kiều cúp điện thoại, cảm thấy anh ta điên rồi.
______________
Lời tác giả: Tuy tui rất muốn viết đến đoạn ổng bị lộ, nhưng đầu óc tui nó hông có cho phép...
Chương sau tui sẽ cố gắng viết xong trước mười hai giờ tối, như vậy vẫn tính là hôm nay chứ 🤐🤐🤐