Kết thúc một ngày thi đấu, Giang Tự dùng thành tích thắng nhiều hơn Lâm Kiều một ván giành được hạng nhất.
Bởi vì tình hình dịch bệnh nên All-Stars lần này không bán vé cho công chúng. Suốt thời gian diễn ra trận đấu thì người tới tham dự đều là các tuyển thủ nổi tiếng và nhân viên công tác, bên trong sân dư lại rất nhiều chỗ trống, Giang Tự và Lâm Kiều tìm một góc khuất xem thi đấu cùng nhau nhưng vẫn bị camera quay được, sau khi Giang Tự nhận phỏng vấn sau trận đấu thì bị MC gọi lên giao lưu với các tuyển thủ khác, nhưng anh có vẻ không muốn fan service lắm, nếu không phải MC cứ kéo mãi không cho anh đi thì có khi giây tiếp theo anh đã nhảy thẳng xuống khỏi sân khấu.
Lâm Kiều ngồi ở đó vừa xem vừa cười, chờ khi Giang Tự đi xuống kéo cậu đi: "Vui không anh?"
"Vui cái đếch gì." Giang Tự lén nắm lấy tay cậu trong bóng tối, tức giận nói, "Năm nào cũng vậy cả."
Giang Tự lắc đầu: "Ồn ào muốn chết. Em còn muốn xem nghi lễ bế mạc à?"
Lâm Kiều lắc đầu tỏ ý muốn về chơi với chó con, nên cùng Giang Tự quay về ký túc xá thu dọn hành lý. Vì Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật muốn ở trong ký túc xá thêm một đêm nữa, sáng mai mới lên máy bay đến Nam thị, đêm nay Giang Tự và Lâm Kiều quay về còn phải dọn dẹp đồ đạc đến nhà Giang Tự, chuẩn bị chung sống với nhau.
Xe của Giang Tự đậu ở bãi đỗ xe ngầm trong căn cứ, Lâm Kiều dắt theo chó đi phía sau, khi đứng lại mới nhận ra đây là một chiếc SUV siêu lớn, Lâm Kiều không rành mấy cái logo xe này lắm, nhưng nhìn có vẻ không hề rẻ.
Ghế sau chất đầy đồ dùng cho chó, bên ghế phải còn có một cái đệm rất êm ái, Khả Khả vừa nhìn thấy đã kích động muốn nhảy lên đó, Lâm Kiều sợ cậu kéo mạnh quá sẽ làm đau nó, đành phải buông tay để nó nhảy lên.
"Vậy em ngồi phía sau, có thể chơi cùng với Khả Khả."
Vì thế Giang Tự và cậu dọn hết đồ đạc bỏ vào cốp xe, chỉ để lại một món đồ chơi cho Khả Khả. Lâm Kiều ngồi bên canh Khả Khả, cún nhỏ chạy đến chơi với cậu, vươn cặp chân trước để lên vai của cậu.
"Em ôm nó kỹ chút nhé, cẩn thận ngã xuống."
Lâm Kiều gật đầu, ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy Khả Khả, chờ đến khi xe chạy đến đường phẳng mới thu tay lại.
"Mấy thứ đó đều để cho Khả Khả chơi trên đường đi sao? Anh mang theo nhiều ghê vậy đó."
"Không phải, mấy món đồ chơi đó lúc nào cũng để trên xe, lúc nào cần rửa sạch mới lấy xuống." Giang Tự vừa lái xe vừa nói, "Từ lúc mua cái xe này đến giờ tôi chưa từng chở ai khác, trừ tôi và Khả Khả ra thì em là người đầu tiên được lên xe đó."
"Tôi chăm Khả Khả như nuôi con gái mình vậy." Giang Tự nói, "Dù sao khi ấy cũng không tính tìm bạn gái, nuôi một chú chó thông minh chút để sau này có người bầu bạn là được."
"Vì sao lại không tìm bạn gái?"
Giang Tự suy nghĩ rồi nói: "Không biết nữa, cảm thấy ở một mình vẫn rất ổn. Lúc ấy tôi cũng chẳng hâm mộ chuyện người khác yêu đương, mấy thứ bọn họ có tôi cũng có, ăn uống chụp ảnh gì đó tôi cũng tự biết, muốn ra ngoài thì gọi đại ai đó trong đội là được, vậy tìm bạn gái làm gì? Nhưng sau đó tôi lại gặp được em, phát hiện rằng có người để thương thật sự rất khác."
Lâm Kiều nói chen vào: "Anh ở bên em rất vui vẻ sao?"
"Tôi cảm thấy em rất vui vẻ." Giang Tự khẽ cười nói, "Chỉ cần vậy thôi tôi đã thấy rất vui."
Lâm Kiều bĩu môi: "Vậy là anh thương hại em thôi à."
"Không phải." Lần này Giang Tự phủ nhận rất nhanh chóng, "Nếu người khác vui vẻ vì tôi thì tôi nghĩ đó là điều tôi nên làm, nhưng em rất đặc biệt, Kiều Kiều, chỉ cần ở bên em thì tôi có thể chọn con tim thay vì nghe theo lí trí."
Lâm Kiều bị anh xoay đến chóng mặt: "Em nghe không hiểu."
"Không sao cả." Ánh mắt Giang Tự nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu trong trẻo xen lẫn chút dịu dàng, "Em chỉ cần ở cạnh tôi là được."
Lâm Kiều thấy mình có thể làm được việc này, vì vậy gật đầu nói: "Vâng!"
Giang Tự nở nụ cười: "Phía sau lưng tôi, trước mặt em ấy, có một cái ipad, em tìm chút gì đó xem đi. Lên đường cao tốc đừng làm phiền tôi lái xe nhé, lần đầu tiên tôi chở người khác trên đường cao tốc đấy."
Lâm Kiều khó hiểu hỏi: "Anh không thấy chán sao? Em thấy người khác chạy trên đường cao tốc đều phải nói chuyện với người khác để tránh mệt mỏi."
"Tôi muốn bảo đảm sự an toàn của em và Khả Khả, nói chuyện phiếm sẽ phân tán lực chú ý mất. Không thể tán gẫu với em dược, em tự kiếm chuyện gì đó làm đi, chút nữa đến khu phục vụ tôi dừng xe nghỉ một lát là được rồi."
Không hiểu sao Lâm Kiều nghe anh nói vậy thì cũng có hơi lo lắng, cậu hiểu chuyện mà không hề quấy rầy Giang Tự nữa, im lặng cầm món đồ chơi chơi với Khả Khả một hồi, sau đó lấy điện thoại ra lướt weibo, phát hiện ra cậu và Giang Tự không biết từ bao giờ đã bị treo lên bảng hot search mất rồi.
Bấm vào thì thấy hình ảnh mình và Giang Tự ngồi cùng nhau xem phát sóng trực tiếp trận đấu, tuy rằng cả hai người đều đeo khẩu trang nhưng mái tóc xoăn đen và khuôn mặt hơi tròn của Lâm Kiều rất dễ nhận ra, tham gia hoạt động cũng chỉ có ngần ấy người, có mái tóc xoăn thế này chỉ có mỗi mình cậu.
Không chỉ có hình ảnh hai người chụm đầu vào tán gẫu với nhau, còn có cảnh quay Giang Tự đưa tay kéo mình khi quay trở về, hai người cười vui vẻ như vậy, căn bản là không thể nào mà giải thích được.
[Không phải Lâm Kiều block Giang Tự rồi à]
[Làm hòa rồi ư?]
[Tui thấy là ở bên nhau luôn cmnr]
[Đừng mà, fans bạn gái cảm thấy tức giận]
[Đệt, tui muốn ship]
Lâm Kiều nhìn lướt qua mấy bình luận, đủ thứ suy đoán, không chỉ có mỗi người qua đường mà nhóm fans của Giang Tự cũng rất nhốn nháo.
Cậu không biết phải nên làm gì, chờ xe dừng ở khu phục vụ thì tìm Giang Tự, bảo anh lên weibo.
Hai người ngồi ở khu phục vụ ngoài trời ăn lẩu Oden, Giang Tự xem điện thoại cả buổi nhưng vẫn không nói gì cả.
Lâm Kiều càng nhìn anh càng cảm thấy áy náy, nói nhỏ: "Em xin lỗi."
"Không sao hết, cũng đâu phải lỗi của em." Giang Tự thở ra một hơi, thong thả nói: "Em muốn đáp lại thế nào?"
"Em không biết..."
"Tôi không có vấn đề gì hết, tôi cũng không dựa vào fans để ăn cơm. Em muốn công khai thì cứ công khai thôi, em không muốn công khai thì không công khai."
"Nhưng mà em cảm thấy... Không có fans sẽ không có chúng ta ngày hôm nay." Biểu tình của Lâm Kiều có hơi khiếp đảm, nhưng ánh mắt lại rất trong sáng, "Không có fans thì sẽ không có tuyển thủ, cũng sẽ không có cái ngành này được, chúng ta đều là người đứng trước mặt fans. Giang Tự, em không muốn anh bị ảnh hưởng, cũng không muốn lừa bọn họ, em thật sự không biết nên làm gì đây, có phải em ngu ngốc lắm không?"
Giang Tự yên lặng nhìn cậu, sau đó mới duỗi tay xoa đầu cậu: "Không đâu, em rất tốt."
"Về trước đã." Anh đứng dậy nói, "Nếu em không muốn giả vờ thì cứ có gì nói nấy. Cứ nói hết ra, đừng sợ bọn họ sẽ nghĩ gì hết, không liên quan gì đến em cả."
"Vậy anh..."
"Tôi không làm người đại diện cũng không nhận quảng cáo, tôi sẽ ít kiếm tiền bằng việc phát sóng trực tiếp. Sẽ cố gắng tránh xa sự chú ý của công chúng, sau này ra ngoài cũng tự do hơn." Giang Tự vung tay lên, để cậu vào xe, "Người đàn ông của em không thiếu chút tiền ấy. Đi thôi."
Lâm Kiều ò một tiếng, vào ghế sau của xe, vừa mới lên đã bị Khả Khả nhiệt tình nhào đến liếm vài cái: "Khả Khả, con đừng như—"
"Tâm trạng của em không tốt, nó đang an ủi em đấy." Giang Tự thoáng nhìn về phía sau, khởi động xe tiếp tục đi về, "Khả Khả đã được huấn luyện một khóa, nó có giấy chứng nhận chó thân thiện, trước kia tôi cứ ở căn cứ mãi nên gửi nó ở trung tâm huấn luyện phục hồi trẻ tự kỷ, những đứa bé bên đó đều rất thích nó."
"Thật vậy ư?" Lâm Kiều kinh ngạc nhéo nhéo mũi Khả Khả, "Sao con lại tốt như thế chứ."
"Ẳng ẳng ẳng!"
Lâm Kiều nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước của Khả Khả, thầm thấy rất thích, lặng lẽ hôn lên chóp mũi của nó một cái. Một người một chó ngồi phía sau chơi rất hăng hái, quậy đã xong thì lăn ra ngủ, Lâm Kiều dựa đầu vào cửa xe, Khả Khả tựa lên đùi cậu, xóc nảy theo những cú va chạm của xe.
*
"Này, tỉnh đi." Giang Tự dừng xe lại, bất đắc dĩ lay người Lâm Kiều đang ngủ ngon lành, "Đến nhà em rồi."
"Ưm —"
"Đến rồi, mau lên tầng thu dọn hành lý đi."
Lâm Kiều mơ mơ màng màng bò dậy, y chang mộng du mà theo anh vào thang máy chung cư. Mãi đến khi Giang Tự bảo bảo cậu đưa chìa khóa mở cửa, cậu mới giật mình tỉnh táo: "Sao anh biết em ở đây?"
Giang Tự: "..."
Lâm Kiều vừa nhìn vẻ mặt anh thì đã hiểu: "Từ Âu nói với anh đúng không?"
"Đúng vậy." Giang Tự lở rồi cho loét luôn, dứt khoát đem bán Từ Âu, "Rất nhiều lần tôi muốn lên đây tìm em, nhưng sợ em cảm thấy tôi là tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi nên không dám."
"Là lỗi của tôi, quên rằng em chưa biết chuyện này."
Lâm Kiều: "... Hợp tác với nhau xem em như một thằng ngốc?"
"Không đâu!" Giang Tự lắc người chen vào cửa cùng với Khả Khả trước, sau đó mới bế thốc Lâm Kiều lên áp vào cửa, phát huy nhan sắc của bản thân mình, "Do tôi quá nhớ em, Kiều Kiều, xin lỗi."
Ánh mắt ủy khuất và áy náy của Anh khiến Lâm Kiều nhìn mà tan nát cõi lòng, cả bụng lửa giận cứ như đấm vào bông, đấm cũng không được mà cháy lên cũng không xong.
Cậu trừng mắt nhìn Giang Tự cả buổi, cuối cùng bị nụ hôn của Giang Tự làm cho bại trận, cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không có cách nào nổi giận với anh được.
Nụ hôn kết thúc, cả hai người đều hơi thở dốc. Giang Tự lưu luyến không rời mà buông cậu ra, hưng phấn hối thúc cậu mau di chuyển: "Lấy ít quần áo để tắm rửa và bộ bàn phím chuột tôi đưa cho em là được. Đã 12 giờ rồi, về sớm một chút xem phòng tôi chuẩn bị cho em."