Sau khi Lộ Dĩ Nịnh mang thai được 3 tháng, Trình Tinh Lâm sắp xếp công việc trong công ti xong xuôi rồi ném cho hai người Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi.
Anh định đưa Lộ Dĩ Nịnh đi du lịch khắp nơi trên thế giới.
Trong vòng ba tháng nay anh đã tiếp thu đầy đủ các kiến thức, hơn nữa anh đã nhớ toàn bộ các công việc cần chú ý trong lúc mang thai trong bài “Huấn luyện ác ma” của Thẩm Y rồi.
Với lại cả anh và Trình Nham, Thẩm Y, còn có cả Cố Mịnh mọi người nhất định sẽ bảo vệ Lộ Dĩ Nịnh thật tốt và cả bé con trong bụng cô nữa.
“Ba mẹ, thời điểm mang thai các bà bầu dễ nhạy cảm nên con muốn đưa vợ con đi chơi.”
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh mang thai thì cô đã dừng làm việc bên ban nhạc rồi, để cô nghỉ ngơi trước khi sinh.
Cô vô cùng cẩn thận với bé con này, làm gì cũng cẩn thận.
Tuy rằng ngày nào cũng ăn đủ bữa, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, tất cả thoạt nhìn bình thường nhưng Trình Tinh Lâm nhạy bén cảm giác được cô vẫn luôn ở trong tâm trạng căng thẳng.
Nếu còn tiếp tục như thế nữa thì có khả năng Lộ Dĩ Nịnh sẽ bị tái bệnh mất.
Hơn nữa, về phương diện khác, Trình Tinh Lâm nghĩ trong khoảng thời gian này là chút thời gian ít ỏi để anh tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Đến khi bé con được sinh ra rồi thì sẽ biến thành một nhà ba người rồi.
Phải tranh thủ thời gian này để đi du lịch tuần trăng mật, đưa cô ra ngoài chơi chút.
Thế nên anh đưa vợ con đi, mang theo camera, chuẩn bị hết hành lí rồi xuất phát.
—
Điểm dừng chân đầu tiên là Na Uy để xem cực quang.
May mắn ngay từ lần đầu tiên Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh đến là đã xem được.
Từ tháng 5 đến tháng 9 là khoảng thời gian tốt nhất để đi xem cực quang ở Na Uy.
Lúc hai người đến là tháng sáu, đúng thời gian.
Cực quang có một vẻ đẹp mà không thể nào diễn tả bằng ngôn từ.
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu, ngắm nhìn cực quang, nó như một sân khấu lớn bọc toàn bộ bầu trời lại.
Muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ.
Chấn động lòng người.
Trình Tinh Lâm đứng bên cạnh Lộ Dĩ Nịnh, ngắm sườn mặt trắng nõn của cô, và cả biểu cảm thoả mãn của cô nữa.
“Anh rất vui vì đã hoàn thành được nguyện vọng khi nhỏ của em.”
Lộ Dĩ Nịnh ngây ra.
Đột nhiên cô nhớ ra, được ngắm nhìn cực quang đúng là điều mà cô hay nói khi còn nhỏ.
Lúc đó cô chỉ thấy cảnh này trên tập vẽ mà thôi, thế mà trong lòng liền nhớ mong.
Nhưng sau khi lớn lên, thời gian trôi qua cô cũng dần quên mất rằng chính mình đã ao ước việc này.
Lộ Dĩ Nịnh: “Sao anh biết chuyện còn nhỏ của em?”
Trình Tinh Lâm ăn ngay nói thật: “Lúc trước anh có đến tìm Đường Tinh Chu hỏi về những chuyện trước đây của em.”
Lộ Dĩ Nịnh thân quen với Đường Tinh Chu, cô biết anh ấy là người không thể nào nói ra chuyện cô lúc nhỏ dễ dàng như vậy được.
“Sao anh lại có thể buộc anh Tinh Chu nói?”
Trình Tinh Lâm cười thần bí, “Anh đổi một cái bí mật của Đan Ý với anh ta.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Sao cơ.”
Trình Tinh Lâm: “Anh nói cho anh ta biết Đan Ý đang yêu thầm người nào.”
“Kết quả là cái tên kia cho rằng người đó là anh, đến chết cũng không đoán ra là chính anh ta.”
Trình Tinh Lâm nghe thế thì áp mặt cô lại, “Bà Trình, anh cho em một cơ hội để rút lại.”
“Em đừng quên hiện giờ em là vợ của ai, em là mẹ của con gái anh thế mà dám khen người đàn ông khác.”
Lộ Dĩ Nịnh nhịn cười, cô phát hiện ra anh rất cố chấp với con gái.
Cô hỏi: “Lỡ là con trai thì sao?”
Trình Tinh Lâm nói chắc như đinh đóng cột: “Không có lỡ.”
Anh hừ một tiếng, “Nếu là con trai thì anh sẽ nhét về bụng em, biến thành con gái rồi hẵng ra.”
Lộ Dĩ Nịnh: “!!!”
Làm gì có người nào như anh.
“Trình Tinh Lâm, anh là đồ trẻ con!”
Trình Tinh Lâm hất đầu kiêu ngạo, “Anh mặc kệ, phải là con gái đấy.”
Anh lại nhìn về phía cực quang trên bầu trời, giọng nói nghiêm túc lại chờ mong đầy cõi lòng, “Đến khi con gái ra đời rồi anh sẽ đưa con đến đây ngắm cảnh.”
—
Điểm dừng chân thứ hai là Bolivia, hai người đến để xem Salar de Uyuni.
Salar de Uyuni (hay Salar de Tunupa) là bãi muối lớn nhất thế giới, với diện tích 10,582 km2. Nó nằm ở tỉnh Daniel Campos, bộ Potosí ở phía tây nam Bôlivia, gần đỉnh của dãy Andes ở độ cao 3.656 mét trên mực nước biển.
Đây là nơi gần thiên đường nhất, hơn nữa nó còn có một cái tên rất đẹp, là “Tấm gương của bầu trời”.
Xa xa nhìn lại, một màu trắng tinh khiết, nước biển và bầu trời cùng một màu, yên tĩnh không tiếng động, trời xanh mây trắng được phản chiếu lên bãi muối, đúng là như một tấm gương.
Người đứng ở phía trên đó khó có thể phân biệt được đâu là trời đâu là đất.
Thênh thang, yên tĩnh, đẹp đẽ.
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy cô đã thoáng thấy được ảo ảnh, trời xanh thế mà ngay dưới chân cô, một màu xanh thẳm trải dài.
Cô không khỏi cảm thán: “Đẹp quá.”
Trình Tinh Lâm chỉ cảm thấy cô còn đẹp hơn cảnh này nhiều, nên anh chụp cho cô mấy tấm ảnh, sau đó gửi vào nhóm chat 6 người.
Người đầu tiên phản ứng là Cố Dĩ Trăn.
[Zhen]: Chị tôi đẹp quá đi!
Trác Khởi muốn được tăng tiền lương cũng ngay lập tức nhắn.
[“Lemon khoa học kĩ thuật” ước mơ của mọi cô gái]: Bà chủ đẹp quá!
[9 giờ 57]: Ghen tị quá, mình cũng muốn đi!
[10 giờ kém 3 phút]: Em sinh cho anh một đứa anh cũng sẽ dẫn em đi.
Trình Tinh Lâm nhìn thấy câu trả lời của Đường Tinh Chu mà vui vẻ.
Cuối cùng anh cũng hơn Đường Tinh Chu về một việc rồi.
Tưởng tượng sau này con của anh ta sẽ gọi con anh là anh trai hay chị gái thì anh càng vui hơn.
—
Hai người tiếp tục đi đến Australia để ghé thăm Great Barrier Reef, đến Thổ Nhĩ Kỳ để ngắm Pamukkale, đến Campuchia để xem Angkor Wat, đến Zambia để ngắm thác nước Victoria…
Hai người đi đến rất nhiều nơi, cảm nhận được nhiều cảnh đẹp khác nhau, và các phong tục tập quán khác biệt.
Ba tháng sau họ mới về nước.
Ba tháng sau cũng là thời kì đặc biệt chú ý của thai phụ, Trình Tinh Lâm không dám qua loa nên hai người trở về.
Ngày về nước, Cố Dĩ Trăn đến đón hai người.
Nhìn thấy Trình Tinh Lâm đỡ Lộ Dĩ Nịnh cách đó không xa đến hướng bên này, Cố Dĩ Trăn vội vàng đi đến.
Khi cậu đứng trước mặt Lộ Dĩ Nịnh thì đột nhiên cô đỡ bụng, thốt lên một tiếng ui cha.
Trình Tinh Lâm lập tức căng thẳng, “Sao thế em?”
Lộ Dĩ Nịnh chỉ vào cái bụng căng phồng lên của mình, vẻ mặt kinh ngạc, “Bé con vừa mới giật mình.”
Lúc trước bác sĩ có nói, mang thai khoảng 20 tuần là bắt đầu có hiện tượng động thai, bây giờ Lộ Dĩ Nịnh đã mang 24 tuần, nhưng lúc trước chưa hề bị động thai.
Cô nhìn Cố Dĩ Trăn đang mờ mịt, cười cười, “Chắc là vì bé con thấy cậu đến đón đó.”
Lúc này đến lượt Cố Dĩ Trăn kinh ngạc, “Thật, thật không chị?”
“Giả đấy.” Trình Tinh Lâm đẩy cậu ra, chính mình đứng trước mặt Lộ Dĩ Nịnh.
“Em bảo con gái động một chút cho anh xem.”
Lộ Dĩ Nịnh: “…”
Đây có phải điều cô muốn là làm được đâu.
Cố Dĩ Trăn cũng đẩy anh ra, cậu lại đứng trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, nói một câu khinh thường: “Trẻ trâu!”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh cũng không thể tưởng tượng được, chỉ vào bụng mình, “Bé con lại giật mình.”
Trình Tinh Lâm không tin, đẩy cậu ra, để mình đứng trước.
Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, ý là bé con không nhúc nhích.
Đến lượt Cố Dĩ Trăn đứng trước thì bé con lại động.
Cố Dĩ Trăn vui vẻ, cậu đưa tay xoa bụng Lộ Dĩ Nịnh, “Cục cưng ngoan, sau này chắc chắn cậu sẽ thương con nhiều.”
Vì đã biết tranh mặt mũi cho cậu rồi.
Cố Dĩ Trăn nói xong câu đó, Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy bụng mình lại động đậy.
Thật là thần kì.
Cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ bé con lại có phản ứng với Cố Dĩ Trăn thật.
Trình Tinh Lâm kéo Cố Dĩ Trăn qua một phen. Cho cậu cách xa Lộ Dĩ Nịnh ra một khoảng, cảnh cáo: “Cậu cách xa con gái của tôi ra.”
Cố Dĩ Trăn không có hành động gì, vẻ mặt đắc ý làm mặt quỷ với anh.
…
Ba người về nhà họ Cố trước.
Đúng lúc hôm nay Cố Minh cũng ở nhà, Trình Tinh Lâm đỡ Lộ Dĩ Nịnh vào, hai vợ chồng cùng kêu một tiếng “Ba”.
“Ời, về là tốt rồi.”
Cố Minh nhìn cái bụng bự của con gái mình, quan tâm hỏi han: “Bé con vẫn ổn chứ? Thân thể con sao rồi?”
Lộ Dĩ Nịnh xoa bụng mình, “Bé con khoẻ mạnh lắm ạ, con cũng khoẻ.”
Cố Minh nghe cô nói thế thì cũng yên tâm.
Trình Tinh Lâm thấy ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh nhìn xuống bàn trà, anh nhỏ giọng hỏi: “Em muốn ăn quýt à?”
Lộ Dĩ Nịnh ngước mắt nhìn anh, bảo vâng.
Trình Tinh Lâm duỗi tay bốc lấy, sau đó cúi đầu bóc cho cô.
Lúc cô mang thai thì rất thích ăn những đồ chua ngọt.
Cố Minh nhìn hai người quan tâm nhau, cũng chú ý thấy Lộ Dĩ Nịnh đã mượt mà hơn nhiều, xem ra mấy tháng du lịch này con rể ông đã chăm sóc cô rất tốt.
Cố Dĩ Trăn nhân lúc không ai nói chuyện mà thêm mắm thêm muối, kể lại chuyện xảy ra ở sân bay một cách sinh động cho Cố Minh nghe.
Ánh mắt Cố Minh vô cùng hoài nghi, “Thật không? Bé con thật sự có phản ứng với con à?”
Cố Dĩ Trăn sợ ông không tin, cảm thấy chính mình phải chứng minh, cậu xoay người, đối mặt với Lộ Dĩ Nịnh ngồi trên sô pha, thử kêu, “Bé con ơi, là cậu đây.”
Lộ Dĩ Nịnh đang ăn quýt thì dừng lại.
Cố Dĩ Trăn để ý đến biểu cảm của cô, vẻ mặt bất ngờ vui sướng: “Chị, bé con động nữa rồi đúng không?”
Lộ Dĩ Nịnh ngơ ngác ừ một tiếng.
Cố Dĩ Trăn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Ba thấy chưa, con đã bảo là bé con thích con mà.”
Cố Minh cũng thấy thần kì, ông cũng thử một lần, làm theo Cố Dĩ Trăn lúc nãy, sau đó cũng kêu, “Bé con ơi, ông là ông ngoại đây.”
Cố Minh, Cố Dĩ Trăn, Trình Tinh Lâm đồng thời nhìn về phía bụng của Lộ Dĩ Nịnh.
Lộ Dĩ Nịnh đưa ra đáp án, “Lại động.”
Lúc này Trình Tinh Lâm không thể bình tĩnh được nữa.
Cố Minh vui vẻ, vui đến mức giống như một ông cụ, xem ra bé con cũng thích ông ngoại rồi.
Cố Dĩ Trăn nhìn Trình Tinh Lâm đang đen mặt, cậu cười, “Anh rể, tự coi lại bản thân sao mà để bé con không thích anh đi?”
Hiện tại Cố Dĩ Trăn gọi anh là anh rể, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi, gọi thẳng tên anh thì nhiều hơn.
Với lại mỗi lần cậu gọi anh rể thì như đang vui mừng vì anh gặp hoạ vậy, với cái giọng điệu khinh khỉnh đó nữa.
—
Ăn cơm trưa ở nhà họ Cố, buổi tối thì hai vợ chồng về nhà họ Trình.
Đây là yêu cầu của Thẩm Y, bà nói muốn nhìn cháu trai cưng của bà.
Sao lại nói là cháu trai, bởi vì lúc Lộ Dĩ Nịnh mang thai ba tháng, Thẩm Y đã đoán bên trong chắc chắn là con trai.
Trình Tinh Lâm sau khi nghe thấy, “Mẹ, phán đoán này của mẹ không có căn cứ khoa học.”
Thẩm Y: “Căn cứ khoa học cũng không bằng trực giác của phụ nữ đâu.”
Trình Nham trước giờ vẫn luôn bênh vợ mình vô điều kiện, phụ hoạ ở một bên, “Trực giác của mẹ con chuẩn lắm đấy.”
Tuy rằng lúc trước bà ấy cũng đã đoán sai giới tính của con trai trong bụng mình.
Thẩm Y cứ chắc chắn là con gái, kết quả là con trai.
Sau khi sinh, bà còn hỏi y tá xem có phải con gái mình bị đánh tráo như trong phim rồi không? Trả lại con gái cho bà.
Y tá bất lực, cứ chắc chắn nói với bà rằng sau khi sinh xong sẽ dán tên mẹ, không sai đâu.
Cuối cùng Thẩm Y cũng chấp nhận sự thật là mình sinh con trai.
…
Bên biệt thự Thiển Loan.
Lộ Dĩ Nịnh vừa mới vào cửa thì Thẩm Y liền ra đón, sau đó tiện tay xoa cái bụng tròn vo của cô, “Cháu trai của bà ơi, có nhớ bà nội không nào?”
Bước chân Lộ Dĩ Nịnh ngừng lại.
Trình Tinh Lâm thấy phản ứng cô là biết ngay chuyện gì, “Bé con lại động hả em?”
Lộ Dĩ Nịnh vâng.
Thẩm Y là người từng trải, nghe hai người nói là biết được chuyện gì xảy ra.
“Là động thai đúng không, bây giờ con cũng đã 24 tuần rồi, động thai là chuyện bình thường.”
“Đến 32 tháng thì động thai thường xuyên à.”
Bà đỡ Lộ Dĩ Nịnh ngồi xuống sô pha, “Đêm nay con ở đây ngủ luôn nhé, ngồi máy bay vậy mệt rồi, đừung vội về.”
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh và Trình Tinh Lâm kết hôn thì đều ở căn hộ của Trình Tinh Lâm.
Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn đồng ý, “Vâng, con nghe mẹ.”
Thẩm Y nghe thấy cô đồng ý thì càng vui vẻ, hiền hoà nhìn bụng Lộ Dĩ Nịnh, “Có thể chơi với cháu trai của bà thêm chút rồi.”
—
Buổi tối khi đi ngủ, Lộ Dĩ Nịnh vẫn nằm bên trái, Trình Tinh Lâm tắm xong lên giường, ôm cô từ phía sau lưng.
Lộ Dĩ Nịnh đột nhiên để tay anh đáp lên bụng cô.
Sau đó Trình Tinh Lâm cảm giác được hình như bụng cô động đậy.
Trong nháy mắt, tay anh cứng đờ, không chắc chắn lắm nên hỏi: “Lúc nãy…”
Lúc nãy con gái anh vừa động sao?
Lòng bàn tay Lộ Dĩ Nịnh phủ trên tay anh, ấn anh, “Anh cảm nhận chút nữa đi.”
Lúc này Trình Tinh Lâm chính xác cảm nhận được thai động.
Anh vùi đầu vào cổ vợ mình, giọng điệu rất tổn thương, “Anh còn nghĩ rằng con gái không thích anh.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Sao như thế được.”
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa bụng cô, cảm nhận được sinh mệnh nhỏ tồn tại.
Anh nói dịu dàng, tựa như trấn an, “Bé con ngoan, đừng đạp mẹ mạnh nhé.”