Nhà trẻ của Tiểu Trình Tục có hoạt động giữa phụ huynh và con cái, Lộ Dĩ Nịnh nhờ Đan Ý trông Tiểu Trình Hi giúp một lát.
Sáng nay Đan Ý phải tham gia sự kiện nên hiện tại trong nhà chỉ có mỗi Đường Tinh Chu và Đường Gia Ngật. Cô ấy lập tức giao nhiệm vụ này cho con trai mình.
Đường Tinh Chu đang ở trong phòng sách để làm việc, phòng khách chỉ có mình Đường Gia Ngật.
Dưới sàn được trải một tấm thảm lông thật to, bên trên bày đầy các loại đồ chơi, cậu đang ngồi đó chơi.
Tiểu Trình Hi sau khi trông thấy Đường Gia Ngật liền quên luôn ba mẹ mình, hơn nữa còn chơi xấu ở lại nhà họ Đường không chịu đi.
Lộ Dĩ Nịnh thấy cô bé không khóc lóc hay náo loạn gì cũng rất vừa lòng.
Giọng cô dịu dàng căn dặn Đường Gia Ngật: “Vậy thì đành làm phiền Tiểu Ngật chăm sóc cho em gái một lát nhé, lúc dì về sẽ mua kẹo cho mấy đứa, được không?”
Đường Gia Ngật đưa món đồ chơi đã lắp ráp trong tay cho Tiểu Trình Hi chơi rồi trả lời: “Con không ăn kẹo ạ, đưa cho Hi Hi.”
Lộ Dĩ Nịnh cười ngạc nhiên, mới nhỏ thế này đã biết nuông chiều người ta rồi à?
Còn Trình Tinh Lâm bên này thì đang ‘hèn mọn’ đòi một ‘nụ hôn tạm biệt’ từ con gái của mình.
“Hi Hi, ba sắp đi rồi, con không hôn ba một cái hay sao?”
Nhưng trong mắt Tiểu Trình Hi chỉ có đồ chơi của bé, cũng không thèm để ý gì đến ba mình.
Lộ Dĩ Nịnh sớm đã quen nhìn thấy cảnh tượng này, cô vỗ nhẹ bả vai Trình Tinh Lâm: “Được rồi, không thấy con gái anh không thèm quan tâm gì đến anh hay sao.”
“Sắp tới giờ rồi, chúng ta phải tới nhà trẻ nữa.”
Đường Gia Ngật ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hi Hi, hôn cái nào.”
Tiểu Trình Hi buông đồ chơi trong tay xuống, lập tức ghé tới hôn lên mặt Đường Gia Ngật ‘chụt’ một cái.
Trình Tinh Lâm: “!!!”
Ông đây còn chưa đi mà thằng nhóc ranh này đã dám chẳng kiêng nể gì mà lợi dụng con gái cưng của ông vậy sao?
Đường Gia Ngật bình tĩnh lau nước bọt trên mặt mình rồi lại nói một câu: “Không phải hôn anh, mà là hôn ba em kìa.”
Tiểu Trình Hi đã hiểu, bé lập tức thay đổi đối tượng, hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Trình Tinh Lâm.
Sau khi Trình Tinh Lâm được con gái mình hôn thì sắc mặt cũng không con u ám như lúc nãy nữa.
Nhưng sao anh lại cảm thấy có chỗ nào đó kì kì?
Anh còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì Lộ Dĩ Nịnh đã kéo anh đi rồi.
*
Bên phía nhà trẻ.
Tiểu Trình Tục đang đứng một mình ở bên cạnh sân thể dục nhìn những các bạn nhỏ khác đang chơi đùa với ba mẹ của họ.
Cậu cúi đầu, hai ngón tay nhỏ bé nắm lại với nhau.
“Tiểu Tục, chắc chắn ngày mai mẹ sẽ dẫn ba tới nhà trẻ tham gia hoạt động gia đình của con.”
Tại sao mẹ vẫn chưa tới, có phải tại ba không muốn đi hay không…
“Tiểu Tục.”
Giọng nói vừa dịu dàng lại quen thuộc vang lên.
Tiểu Trình Tục ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người đang đi tới từ phía đối diện, là ba mẹ cậu.
Cậu toe toét nở nụ cười, sau đó đôi chân be bé chạy bước nhỏ ‘bịch bịch bịch’ về phía bọn họ.
Trình Tinh Lâm bên này vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện ban nãy, anh oán giận với Lộ Dĩ Nịnh: “Chắc chắn là thằng nhóc Đường Tinh Chu kia đã dạy con trai cậu ta vài chiêu gì đó rồi nên Hi Hi mới nghe lời nó như vậy!”
Lúc Tiểu Trình Tục chạy tới bên cạnh bọn họ còn nghe thấy ba mình đang đứng đó lèm bà lèm bèm ‘Hi Hi’ thế này thế kia.
Bàn tay nhỏ bé của cậu kéo nhẹ ống quần của Lộ Dĩ Nịnh, cậu ngửa đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, em gái đâu rồi?”
“Em gái không tới.”
Tiểu Trình Hi còn nhỏ nên không chơi được những hoạt động này, vì vậy mới phải để cô bé ở nhà.
Hơn nữa cô còn ấp ủ chút lòng riêng trong hoạt động gia đình lần này, cô định thúc đẩy tình cảm giữa hai cha con.
Từ khi Tiểu Trình Hi ra đời, trọng tâm của Trình Tinh Lâm rõ ràng đã thay đổi, nhưng cũng không hẳn là bất công mà chỉ là thái độ của anh với Tiểu Trình Tục và Tiểu Trình Hi có hơi khác biệt.
Đứa trước hoàn toàn là kiểu nuôi thả, còn đứa sau thì lại cưng đến tận trời.
Suy nghĩ của trẻ con rất dễ nhạy cảm, Lộ Dĩ Nịnh có thể cảm nhận được tâm trạng chán nản của Tiểu Trình Tục.
Đặc biệt là có một lần, từ trong lời nói vô tình thốt ra của Tiểu Trình Tục, khiến cho Lộ Dĩ Nịnh không thể không nghiêm chỉnh với chuyện giao lưu tình cảm giữ hai cha con.
Tiểu Trình Tục nói: “Ba thích em gái, không thích con.”
“Nhưng mà con có mẹ rồi.”
*
Lộ Dĩ Nịnh ngồi xổm trước mặt Tiểu Trình Tục, giúp cậu sửa sang lại quần áo.
Lúc này Tiểu Trình Tục mới nhận ra quần áo mà mẹ cậu đang mặc giống hệt cậu, tay nhỏ của cậu chỉ chỉ vào cô rồi lại chỉ chỉ vào mình.
Lộ Dĩ Nịnh khẽ cười một cái: “Tiểu Tục thông minh quá, nhanh như thế đã nhận ra rồi, là đồng phục gia đình đấy nhé.”
Cô chỉ vào người đàn ông bên cạnh: “Con xem này, ba cũng mặc giống chúng ta luôn đó.”
Lộ Dĩ Nịnh mua bốn bộ đồng phục gia đình, áo phông trắng in ảnh chân dung của bốn người khác nhau, lần lượt tượng trưng cho cha mẹ, con trai và con gái. Sau đó, nam là quần năm phân và kiểu nữ lại là chiếc váy.
Bộ mà bây giờ Trình Tinh Lâm đang mặc chính là bộ dành cho ba, mấy năm nay người đàn ông ngày càng chững chạc, gương mặt cũng trở nên kiên cường hơn.
Nhưng hôm nay anh vừa mặc chiếc áo phông trắng này lên thì hơi thở tuổi trẻ được che giấu kia lập tức lộ ra.
Ban nãy ở nhà, khoảnh khắc cô trông thấy anh thay đồ xong thì đã buộc miệng nói: “Trình Tinh Lâm, anh đẹp trai quá.”
Trình Tinh Lâm vô cùng hưởng thụ đối với sự ca ngợi của bà xã mình: “Chuyện anh đẹp trai cũng có phải ngày một ngày hai nữa đâu.”
*
Tiểu Trình Tục ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn lướt qua ba mình một cái rồi lại thu hồi tầm mắt.
Ba cũng mặc đồ giống cậu.
Tiếng loa phát thanh truyền đến, nhắc nhở hoạt động gia đình lần này sắp bắt đầu, kính mời các vị phụ huynh dẫn con mình tới tập hợp ở sân thể dục.
Ba người Lộ Dĩ Nịnh vội vàng bước tới.
Nhà trẻ đã bố trí rất nhiều hoạt động dành cho gia đình lần này, phụ huynh và con của họ có thể chọn ngẫu nhiên một số hoạt động để thực hiện, và ba người đứng đầu sẽ có giải thưởng.
Nhà Lộ Dĩ Nịnh đi tới một khu trò chơi, giáo viên ở đó đang cầm micrô giới thiệu: “Trò chơi này gọi là ‘chân nhỏ giẫm chân to’, nghĩa là chân nhỏ của các bé phải giẫm lên chân lớn của phụ huynh bé, sau đó hai tay của phụ huynh nắm lấy tay của các bé, dẫn bé đi về phía trước, chủ yếu là thử thách sự ăn ý giữa con cái và ba mẹ.”
Cô ôm lấy Tiểu Trình Tục, chỉ chỉ: “Tiểu Tục có muốn chơi trò này không?”
Tiểu Trình Tục gật đầu: “Mẹ chơi thì con chơi.”
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh xoay tròn, giọng nói dịu dàng: “Tiểu Tục chơi cùng với ba nhé, được không nè?”
Tiểu Trình Tục lại lén lút nhìn thoáng qua người đàn ông không nói tiếng nào ở bên cạnh, khẽ mím môi.
Lộ Dĩ Nịnh kéo nhẹ vạt áo Trình Tinh Lâm: “Hôm nay em mặc váy nên không tiện lắm, anh chơi với con đi.”
Không đợi anh trả lời, Lộ Dĩ Nịnh đã trực tiếp nhét Tiểu Trình Tục vào vòng tay anh: “Nào, để ba ôm con nhé.”
Tiểu Trình Tục theo bản năng lấy tay ôm lấy cổ ba mình, đôi mắt to ngơ ngác nhìn anh.
Sức lực cánh tay của người đàn ông rất lớn, vì thế một tay của Trình Tinh Lâm đã có thể ôm chắc lấy cậu.
Anh khẽ nâng cằm lên chỉ chỉ: “Muốn chơi cái này à?”
Tiểu Trình Tục ‘ừm’ một tiếng.
Trình Tinh Lâm lạnh giọng: “Không biết nói à?”
Ba dữ quá đi.
Tiểu Trình Tục tủi thân nói một chữ: “Muốn.”
Giáo viên bên kia lại hô lên: “Xin mời những gia đình muốn tham gia tới bên này để chuẩn bị ạ.”
Lộ Dĩ Nịnh đẩy Trình Tinh Lâm đi về phía bên kia: “Đi đi, em ở bên này cổ vũ cho hai người.”
Ba người đi tới vạch xuất phát, có rất nhiều gia đình đã chuẩn bị xong xuôi ở đó rồi.
Vả lại, trùng hợp là tất cả đều là cha chơi cùng con mình.
Dựa theo quy tắc trò chơi, các bé phải đặt chân mình lên mu bàn chân của ba mình.
Trình Tinh Lâm đặt Tiểu Trình Tục xuống, cũng để cậu đặt chân mình lên mu bàn chân của anh sau đó dùng hai tay dắt cậu.
Anh khom người xuống nói với cậu: “Chốc nữa ba hô 1 thì con bước chân trái, hô 2 thì con bước chân phải, hiểu không?”
Tiểu Trình Tục lại ậm ừ một tiếng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh đi mấy phần của người đàn ông thì giọng nói trẻ con run rẩy vang lên: “Hiểu.”
Trình Tinh Lâm khẽ nghiến răng: “Có phải con chỉ biết nói một chữ thôi không?”
Tiểu Trình Tục: “Hiểu ạ.”
Thêm đúng chữ ‘ạ’.
Trình Tinh Lâm: “ …”
Cũng không biết cái kiểu nói chuyện này giống ai nữa.
Trái ngược với họ, cuộc nói chuyện của những cặp cha – con trai và con gái khác có vẻ vô cùng hài hòa.
Bé A: Ba, chân của ba to quá à.”
Phụ huynh A: “Hahahahaha, sau này chân Hào Hào cũng sẽ to giống ba vậy.”
Bé B: “Ba, con thích con búp bê kia.”
Phụ huynh B: “Được, để ba giành về cho Ny Ny nhà chúng ta nhé.”
Bé C: “Ba ơi, con sợ quá.”
Phụ huynh C: “Bối Bối đừng sợ, ba là siêu nhân nè, ba sẽ bảo vệ con.”
*
Lộ Dĩ Nịnh đang đứng bên cạnh nghe vậy, quyết định xoa dịu bầu không khí khó xử giữa hai cha con.
Cô hơi khom lưng, chỉ chỉ phần thưởng ở trên sân khấu bên kia, hỏi Tiểu Trình Tục: “Tiểu Tục có muốn giả thưởng không nào?”
Tiểu Trình Tục nhìn thoáng qua phần thưởng ở trên sân khấu bên kia, ánh mắt khẽ sáng lên: “Muốn con Ultraman kia ạ.”
Lộ Dĩ Nịnh dẫn dắt từng bước: “Thế con hỏi ba thử xem có thể giành về giúp con hay không?”
Tiểu Trình Tục dưới sự cổ vũ của mẹ, chủ động lên tiếng: “Ba ơi, con muốn con Ultraman kia.”
Trình Tinh Lâm liếc một cái rồi nói một chữ: “Xấu.”
Tiểu Trình Tục gục đầu xuống, trên mặt hiện lên mấy chữ ‘không vui’.
Ba thế mà lại nói Ultraman của cậu xấu.
Có xấu đâu chứ.
Người đàn ông nói tiếp: “Con búp bê kia còn đẹp hơn nữa ấy, lấy cái đấy đi.”
Mang về còn có thể tặng con gái anh.
Vừa mới nói xong, đột nhiên bên cạnh vang lên một tràng tiếng khóc, là cô bé tên Ny Ny ban nãy kia.
Cô bé chỉ Trình Tinh Lâm, vừa khóc vừa méc ba mình: “Ba ơi, chú này muốn cướp búp bê của con.”
“ …”
Giọng nói mang theo tiếng nức nở của cô bé rõ ràng dị thường, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút, nhìn theo phía mà cô bé đang chỉ.
Sau khi thấy hình dáng cao lớn đó của Trình Tinh Lâm thì nhao nhao lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
*
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Bé gái tên Ny Ny ở bên cạnh kia ngay từ lúc vừa mới bắt đầu liền hùng hùng hổ hổ, lớn tiếng hô lên: “Ba ơi nhanh lên! Nhanh thêm nữa đi ạ!”
Cô bé chỉ sợ con búp bê mình vừa ý rơi vào tay ông chú bên cạnh này.
Trình Tinh Lâm thì lại thong thả, cứ làm theo những gì đã nói trước đó mà hô: “1 2 1 2.”
Tiểu Trình Tục tiếp tục bước về phía trước trên mu bàn chân to lớn của cha mình, cậu cảm thấy chơi rất vui, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Những phụ huynh khác ngược lại có hơi luống cuống tay chân, từ từ tụt lại phía sau một đoạn ngắn.
Người tới đích đầu tiên là hai cha con Trình Tinh Lâm.
Tiểu Trình Tục cũng vui vẻ, buông tay mình ra định vỗ tay nhưng lại quên mất cậu vẫn còn giẫm trên mu chân to lớn của cha mình, suýt nữa thì ngã nhào.
May mà Trình Tinh Lâm lanh tay lẹ mắt túm được cậu.
Anh ngồi xổm xuống, đặt Tiểu Trình Tục ngồi lên đùi mình, động tác tự nhiên mà vỗ nhẹ bàn chân của nhóc nhà mình, sau đó giúp cậu mang lại giày lần nữa.
Sau đó, anh đứng lên đồng thời cũng bế cậu nhóc lên luôn, chỉ chỉ vào phần thưởng trước mặt: “Muốn cái nào thì tự mình lấy.”
Hạng nhất được tự chọn giải thưởng.
Ánh mắt Tiểu Trình Tục ngừng lại trên người con Ultraman vài giây, sau đó chỉ vào con búp bê kia, ngọng nghịu nói: “Muốn búp bê ạ.”
Trình Tinh Lâm nhướng mày: “Không phải đòi cái con Ultraman xấu hết chỗ chê kia sao?”
Tiểu Trình Tục phản bác: “Búp bê, cho em gái.”
Trái lại, Trình Tinh Lâm không ngờ tới thì ra nguyên nhân là vì cái này, anh giơ tay lên lấy con Ultraman kia rồi nhét vào trong lòng cậu: “Lấy cái mà con thích là được rồi.”
“Búp bê thì chúng ta có thể mua cái khác tặng em gái.”
Tiểu Trình Tục ôm chầm lấy Ultraman mà mình yêu thích, nghe thấy ba nói thì vui vẻ mà gật đầu: “Dạ.”
Lộ Dĩ Nịnh đứng ở bên cạnh xem thì vui mừng nở nụ cười.
*
Lúc nghỉ giữa giờ, Lộ Dĩ Nịnh đi mua nước cho hai cha con.
Tiểu Trình Tục nói muốn ăn kem nên Lộ Dĩ Nịnh liền đi mua một que cho cậu.
Tiểu Trình Tục cầm lấy kem không ăn trước mà đưa đến bên miệng Lộ Dĩ Nịnh: “Mẹ, mẹ ăn đi.”
Cậu nhóc từ trước đến nay đã quen cho mẹ mình ăn miếng đầu tiên.
Lộ Dĩ Nịnh vừa định cắn một miếng liền bị Trình Tinh Lâm ở bên cạnh ngăn lại: “Em sắp ‘rụng dâu’ rồi, không được ăn.”
Lộ Dĩ Nịnh: “ …”
Sao anh có thể nhớ rõ thời gian tới như vậy cơ chứ.
Tiểu Trình Tục không hiểu mấy thứ này, vẫn giơ cây kem lên, trong mắt ngập tràn mong đợi.
Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh xoay chuyển, chỉ về phía Trình Tinh Lâm: “Tiểu Tục, ba muốn ăn kem, con cho ba ăn một miếng đi.”
Trình Tinh Lâm: “???”
Anh từ trước tới nay đâu có thích ăn đồ ngọt đâu.
Tiểu Trình Tục rất nghe lời mẹ cậu, vì vậy cậu thay đổi vị trị cây kem trong tay.
Lộ Dĩ Nịnh kéo nhẹ vạt áo của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt ra hiệu trước mặt con trai phải nể mặt cậu một chút.
Trình Tinh Lâm cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên mà cắn một ngụm kem.
Tiểu Trình Tục hỏi: “Ba ơi, ngon không ạ?”
Trình Tinh Lâm khẽ cau mày: “Chả ngon gì.”
“ …”
Vẻ mặt Tiểu Trình Tục lập tức sụp đổ, trở nên hơi rầu rĩ không vui.
Cậu thấy ăn kem rất ngon mà.
Lộ Dĩ Nịnh ngồi xổm xuống, xoa đầu con trai mình an ủi nói: “Ba lừa con đó.”
Tiểu Trình Tục không tin, lại đưa đến que kem đến bên miệng người đàn ông giống như muốn nghiệm chứng gì đó: “Ba, ăn thêm miếng nữa.”
Trình Tinh Lâm: “ …”
Anh nghi ngờ thằng nhoc này đang trêu đùa mình.
Lộ Dĩ Nịnh lại kéo nhẹ vạt áo của anh, Trình Tinh Lâm không tình nguyện mà cắn miếng thứ hai.
Tiểu Trình Tục hài lòng, tiếp tục ăn que kem trong tay mình.
Đợi sau khi cậu ăn xong thì Lộ Dĩ Nịnh lấy khăn giấy ra giúp cậu lau sạch sẽ tay và miệng.
Sau đó tiện miệng hỏi: “Hôm nay là Quốc tế thiếu nhi, là ngày lễ của Tiểu Tục nhà chúng ta đấy nhé, con có nguyện vọng gì không nào?”
Tiểu Trình Tục ngọng nghịu hỏi: “Nguyện vọng gì cũng được sao ạ?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Ừ, con nói ra trước xem mẹ có thể giúp con thực hiện được không.”
Tiểu Trình Tục cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua Trình Tinh Lâm.
Lộ Dĩ Nịnh thấy ánh mắt này của cậu lập tức hiểu: “Nguyện vọng của Tiểu Tục có liên quan đến ba hả?”
Tiểu Trình Tục khẽ gật đầu.
Cậu cố lấy hết dũng khí để nói ra nguyện vọng của mình: “Con muốn ngồi lên vai của ba.”
Lộ Dĩ Nịnh ngẩn người, cô ngược lại không ngờ rằng nguyện vọng của bé sẽ giản đơn đến vậy.
Tiểu Trình Tục nhìn dáng vẻ im lặng của mẹ: “Không được sao ạ?”
Lộ Dĩ Nịnh đang định lên tiếng thì lại bị Trình Tinh Lâm ở bên cạnh cắt ngang: “Tại sao là nguyện vọng này?”
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông nhìn cậu.
Tiểu Trình Tục cúi đầu không dám nhìn anh: “Bởi vì em gái luôn được ngồi.”
“Như thế sẽ trở nên cao hơn.”
Trình Tinh Lâm thoáng khựng lại: “Con muốn ngồi sao không nói?”
Tiểu Trình Tục: “Muốn nhường em gái ạ.”
Việc nhường nhịn em gái đã trở thành một loại bản năng trong tiềm thức của cậu.
Lộ Dĩ Nịnh thoáng giật mình.
Cô cảm thấy lồ ng ngực có hơi khó chịu.
Trình Tinh Lâm nhìn thấy đôi mắt mờ sương của cô, giây tiếp theo thì một giọt nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt cô.
Tiểu Trình Tục thấy mẹ mình khóc thì lập tức phát hoảng.
Giọng điệu cậu lo lắng hô lên: “Mẹ ơi…”
Lộ Dĩ Nịnh không biết phải nói gì, chỉ giơ tay ra ôm cậu vào lòng, quanh chóp mũi toàn là mùi sữa trên người cậu.
Là cô vẫn luôn xem nhẹ cảm nhận của con trai mình.
Bé quá hiểu chuyện, thế nên cũng khiến cô quên mất thật ra cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ chưa được bốn tuổi mà thôi.
Bé cảm thấy em gái còn nhỏ nên muốn đối xử tốt với em, cái gì cũng nhường em hết.
Bé thậm chí có thể không cần Ultraman mà mình thích, chọn búp bê mà em gái thích.
Tiểu Trình Tục ngơ ngác tại chỗ, nhận ra cảm xúc của mẹ không đúng lắm, vụng về dùng tay vỗ nhẹ lên lưng Lộ Dĩ Nịnh: “Mẹ ơi, đừng khóc mà.”
Giọng nói của cậu vừa ngây thơ lại đáng yêu vang lên: “Khóc là không xinh nữa đâu đấy.”
Lộ Dĩ Nịnh nín khóc cười rộ lên.
Sao con trai cô lại ngoan như vậy chứ.
Não của Trình Tinh Lâm nhảy số cực nhanh, bây giờ anh đã hiểu hết toàn bộ vấn đề, cũng biết tại sao Lộ Dĩ Nịnh lại khóc rồi.
Tâm tư của cô từ trước đến nay đã nhạy cảm.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt hai mẹ con, khẽ thở dài một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Lộ Dĩ Nịnh, học theo giọng điệu dỗ dành ban nãy của Tiểu Trình Tục: “Khóc là không xinh nữa đâu đấy.”
Lộ Dĩ Nịnh lại cảm thấy trước mặt anh thế này có hơi xấu hổ: “Em không sao.”
Cô buông Tiểu Trình Tục ra, giơ tay lên xoa tới lui trên mặt mình, bình ổn lại cảm xúc.
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ trước mặt mình, trong ánh mắt vừa đen nhánh lại tỏa sáng giống hệt nhau của hai cha con phản chiếu bên trong đều là cô.
Trong lồ ng ngực mềm mại khó nói thành lời.
Đột nhiên xung quanh trở nên ồn ào.
Một giọng nói truyền qua micrô cách đó không xa: “Tiếp theo là tiết mục múa đường phố do các bé của mẫu giáo chúng tôi biểu diễn, mời mọi người đi về phía bên này để xem.”
Lộ Dĩ Nịnh thấy Trình Tinh Lâm đúng lúc đang ngồi xổm, thuận thế ôm Tiểu Trình Tục lên, để cậu ngồi lên bờ vai của người đàn ông: “Đi thôi, chúng ta cũng đến xem biểu diễn đi.”
Tiểu Trình Tục còn chưa phản ứng lại thì người đã ngồi lên vai ba mình rồi, với tư thế người đứng lên, cả người rời khỏi mặt đất.
Cậu bé vui như hoa nở, gương mặt hăng hái hô lên: “Mẹ ơi, con cao thật đó!”
Lộ Dĩ Nịnh khoác bên tay anh, cười nói: “Thấy rồi, con cao nhất, mau giữ chặt ba, đừng ngã đấy nhé.”
Tiểu Trình Tục nghe lời mà giữ chắc đầu Trình Tinh Lâm, không dám động đậy lung tung.
Ba người đi đến sân khấu biểu diễn bên này.
Lộ Dĩ Nịnh thấy các bạn nhỏ đang nhảy đường phố ở trên sân khấu cảm thấy có hơi quen mắt, hình như trước đây cũng từng thấy Tiểu Trình Tục luyện tập bài múa này rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía con trai mình: “Mẹ nhớ Tiểu Tục nhà ta không phải trước đây cũng biết nhảy bài này sao, hơn nữa còn nhảy khá đẹp nữa, sao giáo viên không chọn con để tham gia vậy?”
Tiểu Trình Tục khẽ lắc đầu, chững chạc đàng hoàng mà nói: “Cô giáo nói con nhảy quá đẹp.”
Lộ Dĩ Nịnh: “?”
Nếu đã nhảy đẹp thì tại sao không được chọn?
Tiểu Trình Tục lại bổ sung thêm lời của giaos viên: “Không cùng trình độ với các bạn nhỏ khác.”
“ …”
Ghê gớm thật, con trai cô xuất sắc vậy sao.
*
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Trình Tục: Người trẻ nhất đoạt Giải Versail