Có thể tại hôm qua gió thổi rất mạnh, nên cả ngày hôm nay Lương Hoà cảm thấy cổ họng thì đau, còn đầu thì ong ong choáng váng, tắm qua một chút nước ấm cô liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc cô mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đi ra ngoài, Cố Hoài Ninh đang ngồi trên sô pha xem công văn, nghe tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, trong thoáng chốc anh không biết nói gì, giật mình sửng sốt.
Trong ấn tượng của Cố Hoài Ninh, cho tới bây giờ Lương Hoà cũng không phải là cô gái xinh đẹp nhất. So sánh về hình thức bên ngoài thì anh có ưu thế hơn cô. Anh nhiều hơn cô bảy tuổi, xét về bối cảnh gia đình cũng hùng hậu hơn, lúc cô còn đang là cô bé con thì kinh nghiệm cuộc sống của anh đã rất phong phú rồi, và tất nhiên anh cũng từng quen rất nhiều phụ nữ.
Cuộc sống của anh không hẳn là phóng túng bừa bãi, nhưng chắc chắn cũng không hoàn toàn thanh tâm quả dục hay nhàm chán đơn điệu. Nhưng mà, giống như bây giờ, kiên nhẫn chờ đợi một cô bé lớn lên thì anh cũng là lần đầu tiên. Mái tóc mềm mại của cô còn chưa ráo nước, than hình ấy khi mặc chiếc áo choàng tắm của anh trên người, rộng tới mức có thể hai người cô mặc cũng vừa, bởi vậy ngực cô trông có vẻ nhỏ. Và cặp chân trần kia, tròn lẳn nhẵn mịn lại trắng nõn như bạch ngọc, quá đủ để hấp dẫn câu hồn người.
Loại cảm giác khác thường này làm cho Cố Hoài Ninh sửng sốt trong giây lát, cũng chỉ trong giây lát anh liền hoàn hồn, đứng dậy đi vào phòng tắm, không quên dặn Lương Hoà, "Anh đã dọn giường sẵn rồi, em đi nghỉ trước đi."
Lương Hoà đi vào phòng ngủ, trong phòng ngập tràn phong cách và hương vị đàn ông làm cho cô không thích ứng kịp. Cô nhìn nhìn giường của anh, tấm chăn bộ đội màu xanh lục được gấp lại đặt ngay ngắn trên giường. Cô đi qua ngồi xuống đưa tay sờ, cảm giác vô cùng mềm mại. Nếu như không có tiếng nước tí tách trong phòng tắm vọng ra, nhắc cho cô biết còn có Cố Hoài Ninh tồn tại, có lẽ Lương Hoà sẽ cảm thấy tất cả những điều này đều không phải là sự thật. Có lẽ căn phòng này của anh chưa có người phụ nữ nào bước vào, nghĩ tới đây, Lương Hoà nhịn không được cảm giác vừa lòng. Cô tốc chăn lên chui vào nằm.
Lúc Cố Hoài Ninh ra khỏi phòng tắm thì Lương Hoà đã ôm chăn ngủ rồi. Hơi thở cô đều đặn, dường như ngủ rất ngon. Cố Hoài Ninh đứng trước giường im lặng nhìn một lát, lại thở dài một tiếng, đi ra phòng khách.
----------------------------------
Ban đầu Lương Hoà ngủ rất ngon, sau nửa đêm cô lại nằm mơ, giấc mơ lộn xộn từng đoạn từng đoạn, cứ mơ đi mơ lại trong đầu. Cô mơ thấy ba mẹ đã mất của mình, khuôn mặt cả hai người đều vô cùng hiền hoà, không hề lãnh đạm như trong ấn tượng cũ của cô. Rồi bỗng nhiên cô lại mơ thấy cả bà ngoại, mái tóc bà bạc trắng, mặc một bộ đồ diễn rộng thùng thình, đứng trên sân khấu cúi đầu hát: “Bảo vệ cho tình nương, Chiếm đoạt nhu hương, Mỹ cam cam viết không được phong lưu trướng. Đi tư cũng toạ một đôi. Quả nhiên là hoan nùng yêu dài, giành được chiếm được tháng đêm hoa triêu thực chịu hưởng".
Trong giấc mơ bà lại hát vở Trường Sinh Điện. Có lẽ là do ban ngày cô nhớ tới bà ngoại, bà ngoại biết cô nhớ bà, nên mới hiện về trong giấc mơ cho cô nhìn thấy. Nhưng mà không chờ cô tiến lên gặp mặt, bà ngoại đã đi xa, "Bé, bé..."
Nhìn bóng dáng của bà ngoại, cô cảm thấy cõi lòng tan nát, kêu một tiếng "Bà ngoại" liền giật mình tỉnh lại. Lương Hoà mở to hai mắt nhìn, vẫn là ở trong phòng ngủ của Cố Hoài Ninh, ánh đèn mờ mờ làm cho cô cảm thấy vô cùng suy sụp.
"Em nằm xuống đi." Một giọng nói trầm ấm vang lên nhắc nhở cô.
Lương Hoà mê man ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, anh đang nheo mắt nhìn cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt với đồng tử màu đen biểu hiện không rõ cảm xúc. Cô thấy một tay anh cầm nhiệt kế, tay kia thì cầm một chiếc khăn mặt.
"Em... xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Hoài Ninh nhìn cô, nói khẽ: “Em đang bị sốt, 39 độ"
Lương Hoà ngẩn người, đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố Hoài Ninh, "Vừa nãy em mơ thấy ba mẹ em. Rất nhiều năm rồi em chưa mơ thấy hai người, em gần như sắp quên hình dáng của ba mẹ rồi."
Cố Hoài Ninh nhìn cô không lên tiếng, chỉ im lặng nghe, cô nói tiếp:
"Em còn mơ thấy cả bà ngoại nữa, không ngờ lại mơ thấy tất cả mọi người cùng một lúc như vậy."
Lương Hoà dường như còn đắm chìm vào suy tư sầu não, Cố Hoài Ninh do dự một chút, cuối cùng anh nâng bàn tay lên xoa xoa mái tóc mềm trên đầu cô, an ủi: “Em bị ốm rồi, nằm nghỉ một chút đi."
Cô đột nhiên phát sốt vào giữa đêm hôm khuya khoắt, toàn bộ mọi người trong đội đều đã nghỉ ngơi hết, không có người hỗ trợ. Cũng may bình thường anh có dự trữ sẵn một ít thuốc men, lục tìm ra thế mà cũng có thứ dùng được. Cơn sốt cũng đã giảm bớt, có điều khuôn mặt trắng nõn hồng hào tự nhiên của cô bây giờ lại ửng hồng theo kiểu không bình thường.
Sau khi hạ sốt Lương Hoà lại có cảm giác lạnh, cô liền rúc đầu vào chăn chỉ lộ ra một chút đỉnh đầu. Từ cổ họng cho đến dạ dày đều cảm thấy nóng bỏng, giống như vừa uống hết một bình rượu ủ lâu năm. Tự nhiên làm sao lại trở nên như thế này, Lương Hoà đau đầu ủ rũ nghĩ.
Cố Hoài Ninh nhét nhiệt kế vào miệng của cô để đo nhiệt độ cơ thể, "Thành phố B không phải thành phố C, em phải mặc nhiều quần áo vào."
Lương Hoà đảo chuyển con mắt, tỏ vẻ đã biết.
Một lát sau, Cố Hoài Ninh lấy nhiệt kế từ miệng cô ra, đề sát vào ngọn đèn cẩn thận nhìn kĩ. Khuôn mặt âm u căng thẳng của anh thoảng chốc thả lỏng ra vài phần, lúc anh quay lại nhìn, cô đã ngủ.
Cố Hoài Ninh nhìn khuôn mặt yên tĩnh trong giấc ngủ của cô, nghĩ lại tình huống lúc ban nãy chính mình đang ngủ bị tiếng nói trong giấc mơ của cô làm cho tỉnh giấc, rồi trong lúc cô lơ mơ phát sốt đầu óc choáng váng anh lại mớm thuốc hạ sốt cho cô, còn trấn an khi cô sợ hãi, đột nhiên anh cảm thấy có chút khống chế không được.
"Thật đúng là biết ép buộc người.."
Không biết phải làm thế nào, anh đành thở dài.
------------------------------------------
Sau khi uống thuốc hạ sốt, Lương Hoà ngủ thẳng một giấc tới mười một giờ trưa.
Cô chậm rãi mở mắt ra, lại vì một quầng sáng chói loà mà nhức mắt vội nhắm lại, một lát sau mới có thể hoàn toàn mở mắt. Cô nhìn xung quanh, căn phòng trống rỗng, Cố Hoài Ninh không có ở nhà.
Cổ họng cô vẫn rất đau, Lương Hoà giãy dụa muốn đứng dậy xuống giường. Vừa tốc chăn lên, đột ngột chết điếng. Tối hôm qua trước khi ngủ rõ ràng cô mặc áo choàng tắm, mà bây giờ tỉnh dậy chiếc áo choàng tắm lại biến thành chiếc áo ngủ mà đáng lẽ cô đã để lại ở trong khách sạn rồi? Nghĩ lại, Lương Hoà vạch áo ngủ ra, thế nhưng cả áo lót cũng thay cho cô? Lương Hoà quẫn, đại quẫn.
Không, không phải là Cố Hoài Ninh chứ? Nghĩ tới đây, Lương Hoà nhịn không được bụm mặt thở dài.
Vất vả lắm cô mới bình ổn lại tâm trạng, Lương Hoà lục tới lục lui cũng không tìm được giày của mình, đành phải đi chân trần ra phòng khách rót nước uống. Trên bàn ở phòng khách đặt một hộp cơm giữ ấm, Lương Hoà mở ra thấy có một phần cháo cùng với một phần ăn sáng.
Lương Hoà im lặng, cúi đầu tiếp tục đi rót nước uống. Cô mơ hồ nhớ tới đêm qua lúc phát sốt, không biết có nói lung tung gì với Cố Hoài Ninh hay không. Không biết Cố đội trưởng bây giờ đang làm gì? Quần áo từ trong ra ngoài đều bị thay đổi, nói cách khác, thân thể từ trong ra ngoài đều bị nhìn luôn rồi! Cả cặp lồng cơm trên bàn kia nữa, còn cố ý bọc cho nóng. Cố Hoài Ninh đột nhiên tốt với cô như vậy, Lương Hoà cảm thấy không quen.
"Ôi..."
Bởi vì ngẩn người nên không để ý nước nóng đã rót đầy tràn ra khỏi ly. Cô kéo cái ly ra, trong lúc bối rối lại quên ấn nút tắt nước, dòng nước nóng cứ thế chảy xuống rót vào mu bàn tay cô. Nóng tới mức cô buông cả cái ly, choang một tiếng rơi trên mặt đất vỡ nát. Vì thế, Lương Hoà vốn vừa cảm vừa phát sốt, bây giờ vì thất thần lại bị thêm cả bỏng tay.
Lương Hoà nhìn mảnh thuỷ tinh rơi đầy đất, buồn bực muốn khóc. Cô định cúi xuống nhặt từng mảnh lên thì cửa ngoài kẹt một tiếng bị mở ra, Cố Hoài Ninh từ bên ngoài đi vào, thấy bộ dáng chật vật của cô, đôi mắt vốn vừa hẹp vừa dài của anh nheo lại:
"Làm gì vậy?"
Giọng nói thấp khẽ hơi tức giận của anh làm cô hoàng sợ, cuống quýt đứng dậy thiếu chút nữa thì dẫm cả lên những mảnh thuỷ tinh. Cố Hoài Ninh nhanh tay nhanh mắt, bước vụt tới bế bổng cô lên.
Khí thế mạnh mẽ của Cố đội trưởng làm cho Lương Hoà rụt cổ lại, nói: “Em đang định lấy nước uống, không cẩn thận làm vỡ mất cái ly rồi. Xin lỗi!"
Cố Hoài Ninh cúi đầu nhìn nhìn cô, khuôn mặt cô tái nhợt, sau cơn bệnh trông có vẻ tiều tuỵ hẳn, anh cố nén cơn tức giận, "Không được phép đi chân trần!"
Câu nói mang ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh, Lương Hoà ngẩn người, cô ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng ồm ồm ừ một tiếng. Cố Hoài Ninh sâu sắc nhìn cô một cái, ôm cô đi vào phòng ngủ.
Lương Hoà bị đặt ở trên giường, thấy anh lại sắp đi thì lập tức nắm lấy tay anh, "Em.. em.. vẫn chưa kịp uống nước."
Cố Hoài Ninh chằm chằm cô nhìn một lúc lâu, cô gái hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh nhưng mấy ngón tay của cô vẫn túm chặt lấy tay áo anh. Đột nhiên anh muốn cười. Đôi mắt đen và sâu cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được ánh lên tia tươi cười, "Em thật là biết ép buộc người khác!"
Bàn tay vừa to vừa ấm nắm những ngón tay mềm mại của cô, gỡ ra từng ngón, anh xoay người đi ra phòng khách rót nước cho cô.
---------------------------------
Lương Hoà uống nước xong rồi ăn cơm, thể lực khôi phục rất nhiều. Tối hôm qua lúc phát sốt cô ra rất nhiều mồ hôi, cả áo choàng đều ướt đẫm. May mà trong túi xách còn có chìa khoá phòng của khách sạn. Cố Hoài Ninh dậy sớm liền lái xe đi lấy hành lý của cô mang tới, đồng thời trả luôn phòng. Điều này cũng có nghĩa là, cho tới khi phỏng vấn Diệp lão xong, cô sẽ ở chỗ này.
Lương Hoà nhìn ngoài cửa sổ tất cả đều một màu xanh lục, cảm thấy thật bất lực. Nơi này buồn chán như vậy, làm sao mà anh có thể ở lâu như vậy được?
Cố Hoài Ninh liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng uể oải của Lương Hoà, hạ chỉ thị nói "Tốt nhất là em lên giường nằm nghỉ đi!"
"Nhưng mà em còn công việc phải làm". Cô ngẩng đầu lên, biểu tình có vẻ buồn rầu.
Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng không thèm động tĩnh, bỏ lại một câu "Không cho phép." sau đó mặc quân phục, khoác áo khoác liền đi luôn.
Lương Hoà hoàn toàn buồn bực.
---------------------------------------
Ở ngoại ô thành phố B quân khu Kinh Sơn cho xây một đại viện, dành cho gia quyến người nhà của các sĩ quan và các vị lãnh đạo. Những ai đủ tư cách đều có thể được cấp một căn hộ. Vì thế ở trong Ký túc xá Đoàn bộ này, bình thường rất vắng vẻ.
Lương Hoà lấy áo khoác của mình mặc vào, chậm rì rì đi trên hành lang, cô muốn xuống dưới lầu đi dạo loanh quanh một chút. Cố đội trưởng cấm cô chỉ cấm đi tới nhà Diệp lão gia, còn trong khu vực xung quanh này cô vẫn có thể đi dạo.
Vừa mới đi đến góc lầu hai thì phía trước có một nữ sĩ quan đi tới. Lương Hoà nhìn kĩ thấy người này có quân hàm giống như Cố Hoài Ninh, hai vạch hai sao, vì vậy cô lại nhìn xem thêm vài lần.
Đối phương thấy Lương Hoà nhìn chăm chú liền cười với cô, "Cô là cô Lương phải không?"
Nữ sĩ quan cởi mũ bộ đội lộ ra một mái tóc tém ngắn, bộ quân phục hiên ngang làm cho Lương Hoà cảm thấy trước mắt sáng ngời. Người nữ sĩ quan cười thản nhiên, vươn tay ra với cô, "Tôi là chủ nhiệm của Phòng hoá đoàn, Lục Khinh Vũ".
Hoá ra là đồng nghiệp của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà tuy kinh ngạc một chút nhưng vẫn cầm tay Lục Khinh Vũ: “Xin chào chị!"
"Cô Lương chắc là lần đầu tiên đến doanh trại quân đội, có muốn tôi đưa cô đi tham quan xung quanh một chút không?"
Lương Hoà định đồng ý, nhưng nghĩ lại Cố đội trưởng đã ra lệnh cấm, liền nói: “Không dám phiền chị, tôi vừa mới bị bệnh, Cố đội trưởng không cho phép tôi chạy đi lung tung, chỉ cần đi dạo xung quanh đây là được rồi."
Nói xong Lương Hoà nhẹ nhàng nở nụ cười, Lục Khinh Vũ hơi sững sờ, một lát sau mới chậm rãi nói: “Vậy cũng được."
----------------------------------
Lục Khinh Vũ đứng trên hành lang, yên lặng nhìn Lương Hoà dần đi xa. Đây là lần đầu tiên cô gặp người vợ mới cưới của anh. Cô luôn phỏng đoán, người phụ nữ của anh có lẽ cũng sẽ giống như anh, bình tĩnh đạm mạc lại quyết đoán dứt khoát. Nhưng mà Lương Hoà lại không phải giống cô đoán như vậy.
Bả vai đột nhiên bị một cánh tay choàng qua, Lục Khinh Vũ quay đầu lại nhìn, hoá ra là Triệu Kiền Hoà.
Con người nghiêm chỉnh ở cửa trước cửa sau liền cà lơ phất phơ này ôm lấy vai cô, "Sao vậy? Vừa nhìn thấy cô Lương liền đã hết hi vọng rồi à?"
Triệu Kiền Hoà không giận, nhẹ nhàng cười, đẩy cằm cô lên, "Mature, dynamic, a person with ability plus flexibility. Những người đàn ông như không thiếu đâu ".
Một người đàn ông trưởng thành, khôn khéo năng động, đồng thời lại có khả năng cùng với sự linh hoạt. Thật là một sự đánh giá không sai.
Lục Khinh Vũ hếch cằm lên, liếc anh một cái "Tôi sẽ đem lời anh nói chuyển tới Cố đội trưởng, một từ cũng không thiếu".
Nói xong liền dứt khoát đi luôn, Triệu Kiền Hoà đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hiên ngang mà cô độc của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười.