Tô Khả dường như rất chuyên tâm lái xe, lông mày thanh tú cau lại, bờ môi đỏ tươi mím thật chặt, cũng không có ý định nói lời nào.
Trong xe có mùi thuốc lá nhàn nhạt, xen lẫn mùi bạc hà thơm ngát, còn có mùi da thật nhàn nhạt gây mũi, nhưng cũng không khó nghe. Trương Kỳ Kỳ nhìn lên phía trước, lặng yên suy nghĩ tâm sự.
Đúng lúc này, di động Trương Kỳ Kỳ vang lên. cô từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, phát hiệnlà Lương Thục Hoa gọi tới, liền nhấn nút trả lời.
Lương Thục Hoa hỏi Trương Kỳ Kỳ buổi tối có muốn cùng đi rạp chiếu phim Thành Long xem phim hay không.
Rạp chiếu phim Thành Long cách nhà cô ta gần, thế nhưng cách nhà Trương Kỳ Kỳ rất xa, hơn nữa, Trương Kỳ Kỳ cũng không thích đi chơi với cô ta lắm, làm đá kê chân cho cô ta, cho nên liền cười nói: "Xin lỗi nhé..., hôm nay chị đi thăm bà nội, không biết có chuyện gì nữa!"
Lương Thục Hoa biểu thị tiếc nuối liền cúp điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ vừa để điện thoại vào trong túi xách, điện thoại di động của cô lại vang lên. Là Hồ Hiểu Đông gọi tới.
Hồ Hiểu Đông hỏi Trương Kỳ Kỳ: " Hôm nay cậu không đi làm?"
Trương Kỳ Kỳ: "..."
cô lập tức đã hiểu rõ Hồ Hiểu Đông và Lương Thục Hoa lén lút có liên hệ, liền mở miệng nói: " Hôm nay tớ đi thăm bà nội."
Hồ Hiểu Đông cười nói: "Đồng nghiệp tiểu Lương của cậu ở trên QQ nhắn tin cho tớ, nói hôm nay cậu nhàn rỗi, cô ấy hẹn tớ và cậu cùng đi xem phim, thế nhưng vừa rồi lại nói hôm nay cậu phải đi thăm bà nội."
Dâu óc Trương Kỳ Kỳ cấp tốc vận chuyển, đoán được Lương Thục Hoa đại khái là muốn mượn cô để câu Hồ Hiểu Đông, và Hồ Hiểu Đông hẹn gọi cô cùng đi xem phim, gọi điện thoại cho cô phát hiện cô khôngđi được, liền định tự mình hẹn Hồ Hiểu Đông.
Hồ Hiểu Đông bên kia còn đang nói chuyện: "... Kỳ Kỳ, chừng nào cậu trở về? Tớ mời cậu ăn cơm, cậu không phải thích ăn hải sản sao? phía tây nhà tớ bên cạnh phía đông nhà cậu mới mở một quán nướng hải sản..."
Trương Kỳ Kỳ không muốn làm đá kê chân cho Lương Thục Hoa, còn bị đối phương xem thành kẻ đần, liền mở miệng cười nói: "Hiểu Đông, hôm nay tớ có việc thật, hôm khác nhé!"
Hồ Hiểu Đông lưu luyến nói: "Vậy lần sau tớ lại hẹn cậu!"
Cúp điện thoại, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy mình ở trong xe Tô Khả nghe điện thoại, có chút xấu hổ, liền xin lỗi nhìn Tô Khả.
Tô Khả cúi đầu mỉm cười, lại liếc cô một cái, không nói chuyện.
anh lông mi đen dày, mũi cao ngất, đường nét gương mặt rất tinh xảo, nửa nghiêng mặt cười cười lại liếc như vậy, thậm chí có một loại xinh đẹp kinh tâm động phách, làm cho trái tim Trương Kỳ Kỳ bịch bịch nhảy dựng lên.
Tô Khả vừa rồi vẫn duỗi lỗ tai lên nghe Trương Kỳ Kỳ nói chuyện duỗi ra, thấy cô cự tuyệt lời mời, trong lòng không tự chủ được buông lỏng xuống, lúc nhìn Trương Kỳ Kỳ trong mắt liền mang theo ba phần vui vẻ.
Trong lòng Trương Kỳ Kỳ khẩn trương, vô thức liền hỏi một câu: "Tô Khả, hôm nay anh phải đi tìm Băng Băng nói chuyện làm ăn sao?"
Tô Khả trấn định nhìn cô một cái: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Trương Kỳ Kỳ mỉm cười dò xét ang: "Hôm nay anh mặc quá nghiêm chỉnh rồi!" Những lời này cô đãsớm muốn nói rồi. Bất quá là đi nhà bà con thôi mà, ăn mặc giống như chú rể tham dự hôn lễ của mình vậy, đẹp thì đẹp, nhưng cảm thấy quá long trọng.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Khả dần dần đỏ lên, đôi mắt trong suốt cũng thay trở nên ướt át, nhưng không có lên tiếng.
Trương Kỳ Kỳ phát hiện tốc độ xe bỗng nhiên nhanh hơn, cô rất sợ loại xe thể thao bỗng nhiên tăng tốc độ, lập tức liền không nói gì nữa.
Thấy lực chú ý của Trương Kỳ Kỳ thành công bị dời đi, Tô Khả lặng lẽ thở dài một hơi.
một nhà bác cả Trương Kỳ Kỳ ở trong tiểu khu tái định cư phía tây ngoại ô. nói là khu tái định cư, thậtra một nhà bác cả Trương Kỳ Kỳ chính là lầu trong lầu từ lầu một đến lầu ba, còn có một sân nhỏ, thậtra cùng biệt thự cũng không xê xích gì nhiều.
Là Trương Băng Băng và vợ anh ta Hàn Nhã Kỳ đến mở cửa.
Tô Khả dừng xe bên ngoài sân nhà Trương Băng Băng, cầm bánh ngọt Trương Kỳ Kỳ mang đến và cùng Trương Kỳ Kỳ đi vào cổng.
Sau khi vào cổng, anh giống như vô ý ôm eo Trương Kỳ Kỳ một cái, ra hiệu Trương Kỳ Kỳ đi về phía đông - - nhà Trương Băng Băng không phải kết cấu vuông vuông thẳng thẳng, phía tây là hoa viên do hòn non bộ tạo thành, cửa lầu một ở phía đông.
Trương Kỳ Kỳ không có có cảm giác bị anh cố ý tiếp xúc, ngược lại còn quay đầu lại nhìn anh cười cười.
đi vào phòng khách lầu một, Trương Kỳ Kỳ phát hiện bà nội, bác cả, bác gái đều ngồi trên sofa.
Sau khi chào hỏi vợ chồng bác cả, Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống bên cạnh bà nội, nhìn bác cả và anh họ Trương Băng Băng mang theo Tô Khả lên lầu, hẳn là nói chuyện làm ăn. Lầu một nhà bác cả là bà nội Kỳ Kỳ và giúp việc ở, lầu hai là Tô phòng ngủ và văn phòng ngủ của bác cả, lầu ba mới là phòng ngủ của hai anh em Trương Băng Băng Trương Hoằng Hoằng - - bọn họ tuy rằng đều có nhà, nhưng bình thường vẫn ở cùng bà nội ba mẹ.
Trương Kỳ Kỳ là bà nội nuôi lớn, bởi vậy bà nội đối với cô vô cùng thân thiết, đầu tiên là sờ lên khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, thở dài: "Ôi, sao lại gầy thành bộ dáng này!"
Vừa xoa eo Trương Kỳ Kỳ: "Xem eo nhỏ kìa!"
Cuối cùng cầm chặt tay Trương Kỳ Kỳ không thả.
Vợ bác cả của Trương Kỳ Kỳ Ngô Ngọc Cần trời sinh gương mặt tròn nhỏ nhắn, trên người cũng gầy teo, mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm, cổ treo một chuỗi hồng bảo thạch, trên cổ tay khô gầy mang vòng tay phỉ thúy, trên ngón vô danh tay trái là một chiếc nhẫn ngọc bích cực lớn, nhìn thật sự là phục trang đẹp đẽ.
Bà cười nói: "Kỳ Kỳ càng ngày càng đẹp!"
Thấy bảo giúp việc theo bà cụ dặn dò cầm một hộp sữa chua cho Trương Kỳ Kỳ, bà cụ còn muốn dùng thìa múc cho Trương Kỳ Kỳ ăn, bà liền vừa cười nói: "Kỳ Kỳ, con và chú nhỏ Tiểu Tô cùng đi hả?"
Trương Kỳ Kỳ bị bà nội mạnh mẽ cho ăn một hơi sữa chua thiếu chút nữa sặc ở cổ họng: Tiểu Tô? chú nhỏ ?
cô thản nhiên nuốt sữa chua trong miệng xuống, cười trả lời: "Con ở ngoài tiểu khu mặt gặp chú nhỏTiểu Tô, chú ấy nghe nói con đi thăm bà nội, liền cho con đi nhờ xe!"
Bà nội Kỳ kỳ mỉm cười nhìn con dâu trưởng, mở miệng nói: "Ngọc Cần, Kỳ kỳ bà nội mỉm cười nhìn con dâu trưởng, mở miệng nói: "Ngọc cần, ngươi không phải nói hôm nay Mã Minh Lan muốn tới sao? Sao còn chưa tới?" Lần trước sau khi ở tiệc cưới của Hoằng Hoằng thấy Kỳ Kỳ, bà nghe con dâu thứ hai nóiKỳ Kỳ còn chưa có đối tượng, về nhà liền thúc giục con dâu lớn hỗ trợ giới thiệu. Mã Minh Lan là bạn của con dâu lớn, trong nhà mở cửa hàng đồ gỗ, tuy rằng không thể xem như là có tiền, nhưng cũng xem là tốt. Quan trọng nhất là con trai của Mã Minh Lan này Dương Hân ở làm hình cảnh đội trong thành huyện, có nghề nghiệp ổn định, cùng Trương Kỳ Kỳ cũng coi như xứng đôi.
Ngô Ngọc Cần cười nói: "Mẹ, con vừa gọi điện thoại, Mã Minh Lan sắp tới rồi."
Trương Kỳ Kỳ còn không biết bà nội sắp xếp xem mắt cho cô, yên tĩnh ngồi ở một bên nghe bà nội càu nhàu.
Thấy Mã Minh Lan còn chưa tới, bà cụ liền nói: "Kỳ Kỳ, con theo bà tới đây!" Bà mang theo Kỳ Kỳ đi vào phòng của bà, từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái hộp đỏ tía, sau khi mở ra thì lấy một bộ dây chuyền vàng hoa văn rườm đưa cho Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, đeo vòng cổ lên."
Trương Kỳ Kỳ: "..." Vòng cổ tuy đẹo, nhưng cô tuổi này ai lại mang trang sức khoe của như vậy chứ!
Bà cụ thấy co không mang, liền đẩy Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống giường, tự mình giúp Kỳ Kỳ mang lên, vừa kéo Trương Kỳ Kỳ soi gương: "Kỳ Kỳ, con xem, con cực kỳ giống bà!"
Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn mình và bà nội trong gương, cảm thấy ngoại trừ da trắng ra thì mình và bà nội không giống nhau ở chỗ nào, nhưng cũng không vạch trần, cười nói: "Bà nội xinh đẹp hơn con nhiều!"
Bà cụ và Trương Kỳ Kỳ vừa ra tới, Ngô Ngọc Cần liếc mắt liền thấy được dây chuyền vàng trong cổ Trương Kỳ Kỳ, cười cười, nói: "Mẹ, vừa rồi Chính Dương cũng đến, đã lên lầu rồi." một dây chuyền vàng mà thôi, bà còn chướng mắt!
Sau khi đàm phán với Phương Chính Dương vụ hùn vốn công trình đường cao tốc, Tô Khả và Phương Chính Dương và Trương Băng Băng cùng một chỗ đi xuống lầu.
Vừa đến lầu một phòng khách, anh liền thấy Trương Kỳ Kỳ đang ngồi với bà nội, cũng nhìn thấy dây chuyền vàng nặng trịch trong cổ Trương Kỳ Kỳ, không khỏi có chút thấy nặng trĩu xuống thay Trương Kỳ Kỳ.
Con bà nó vòng cổ nặng trịch, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy trong cổ rất khó chịu, như đang ngồi trên đống lửa, ngẩng đầu liền thấy được Tô Khả và Phương Chính Dương một trước một sau đi tới, không khỏi nóng bừng mặt - - dây chuyền vàng này thật sự là quá tục khí rồi, mặt khác nói như vậy sẽ làm cho vợ bác cả không thoải mái.
Lúc cô nhìn thấy Trương Băng Băng đi ở tuốt phía sau, liền nhanh trí, vẫy tay gọi Trương Băng Băng: "Đại ca, tới đây!"
Trương Băng Băng cười dịu dàng đi tới: "Kỳ Kỳ, gọi đại ca làm cái gì?"
Trương Kỳ Kỳ làm nũng nói: "Đại ca, giúp em cởi vòng cổ của bà nội xuống, thật sự là quá nặng!"
Trương Băng Băng lớn lên rất giống Ngô Ngọc Cần, mặt tròn nhỏ nhắn trung đẳng dáng người hơi mập, nhìn rất là khôn khéo. anh ta đi tới giúp Trương Kỳ Kỳ gỡ vòng cổ xuống, bỏ vào trong tay Trương Kỳ Kỳ, lại lách vào chính giữa bà nội và Kỳ Kỳ, cười nói: "Kỳ Kỳ, muốn quần áo gì, đại ca dẫn em đi mua."
Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Cám ơn đại ca." cô mới sẽ không tin đâu!
Bà cụ thích nhất cháu đích tôn Trương Băng Băng, cười ở trên người anh ta vuốt ve mấy cái, lúc này mới nhìn Tô Khả ngồi trên ghế sa lon đối diện: "Chú nhỏ, chú cũng tới!"
Tô Khả: "..." chú nhỏ...
Trương Kỳ Kỳ liếc mắt Tô Khả liếc, chân mày khóe mắt tất cả đều là vui vẻ.
Tô Khả nhìn cô, khuôn mặt dần dần đỏ lên, đôi mắt trong suốt cũng trở nên ngập nước. anh dời đi ánh mắt, nhìn ra phía ngoài.
Phương Chính Dương và Tô Khả ngồi song song trên trên ghế sofa, nhưng cảm giác mình dường như bị Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ vứt bỏ ở bên ngoài tiểu thế giới, đã không có cảm giác tồn tại.
anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, anh vừa mua làng du lịch, buổi chiều dẫn em đi làng du lịch chơi!"
Khóe mắt lấp lánh ánh cười của Trương Kỳ Kỳ vẫn chưa biến mất, không khỏi kinh ngạc nhìn Phương Chính Dương. cô cảm thấy mình và Phương Chính Dương không quá quen thân, Phương Chính Dương nói như vậy có chút kỳ quái.
Phương Chính Dương dí dỏm mở to hai mắt: "anh là "Tiểu Phương điên cuồng ""
Trương Kỳ Kỳ đã rõ, đang muốn từ chối, bà nội liền nói: "Kỳ Kỳ đi đi, người trẻ tuổi tụ họp cùng mộtchỗ náo nhiệt một chút!"
Thời điểm này Ngô Ngọc Cần mang theo một người thanh niên và một tiểu mỹ nữ vào, người thanh niên là Dương Hân con trai của bạn thân của bà Mã Minh Lan, tiểu mỹ nữ tất cả mọi người đều biết, là con gái của dì hai Trương Băng Băng An Điềm Điềm.
Ngô Ngọc Cần đặc biệt kéo Dương Hân đến trước mặt Trương Kỳ Kỳ giới thiệu nói: "Dương Hân, đây chính là cháu gái của dì."
Dương Hân đen sẫm gầy teo, lớn lên lại rất là dũng mãnh, bộ dạng đại khái hai mươi sáu hai mươi bảy. anh ta nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, hai mắt tỏa sáng.
Ngô Ngọc Cần thấy thế, vừa cười với Trương Kỳ Kỳ giới thiệu nói: "Kỳ Kỳ, đây là Dương Hân, làm hình cảnh đội trong thành huyện."
Trương Kỳ Kỳ nhìn Dương Hân mỉm cười. cô đã hiểu, bà nội và bác gái cả mai mối cho cô. Trương Kỳ Kỳ không có tâm tư thân cận, nhưng cũng không muốn phật ý tốt của bác gái cả.
Tô Khả cũng đoán được. anh nhìn Trương Kỳ Kỳ, phát hiện cô cười với Dương Hân, trong lòng khôngkhỏi buồn phiền khó chịu.