Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 31: Gần gũi



Lúc này, Trương Kỳ Kỳ biến thành trạng thái nằm thẳng, dường như còn đang phiền não.

Tô Khả trở mình đè lên, cùng lúc đó, anh hônTrương Kỳ Kỳ.

Anh hôn quá dữ dội, kỹ thuật lại quá kém, Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền nếm được hương vị tương tự mặn mặn như rỉ sắt- - không biết là cô và Tô Khả ai bị chảy máu.

Trương Kỳ Kỳ bị động để Tô Khả hôn.

Tô Khả mặc áo ngủ mềm mại, cả người cao gầy đè ở phía trên, Trương Kỳ Kỳ có thể cảm nhận được cơ bắp căng thẳng và một bộ vị cái nào đấy đã có phản ứng của anh. Cô sợ mình khẽ động, Tô Khả sẽ càng kích động, cho nên cố gắng đè nén bản thân ức, vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, hoàn mỹ mà diễn trạng thái cá chết.

Nhưng cô lại đánh giá thấp Tô Khả.

Tô Khả cảm thấy cô vừa mềm vừa thơm lại nhỏ, kích động đến ước gì có thể hợp cô lại thành nước nuốt vào, căn bản không phát hiện Trương Kỳ Kỳ không có phản ứng.

Ước chừng kích động một phút đồng hồ, Tô Khả bỗng dưng yên tĩnh trở lại, lẳng lặng đè nặng Trương Kỳ Kỳ.

Mặt của anh dán trên mặt Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy khuôn mặt Tô Khả có chút mát, xúc giác này làm cô có chút bận tâm, cho nên không có lập tức đẩy Tô Khả ra.

Trong phòng ngủ Tô Khả có phòng vệ sinh riêng, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khoảng chừng năm phút sau liền đi ra, đưa lưng về phía Trương Kỳ Kỳ bắt đầu mặc quần áo.

Trương Kỳ Kỳ nhìn anh

Cô lúc này mới phát hiện dáng người Tô Khả lại có thể tốt như vậy, vai rộng eo nhỏ chân dài, cơ bắp mơ hồ giữa các động tác . . .

Tô Khả từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác ngoài giúp Trương Kỳ Kỳ mặc vào, lại giúp Trương Kỳ Kỳ bẻ lại cổ áo che khuất khuôn mặt, sau đó kéo tóc dài của Trương Kỳ Kỳ ra phía trước, vì mấy sợi tóc này che khuất một phần khuôn mặt cô.

Làm xong những thứ này, anh lại nâng cằm Trương Kỳ Kỳ lên quan sát một phen, lúc này mới thấp giọng nói: "Đi thôi!"

Ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ qua Trương Kỳ Kỳ, phảng phất có một luồng điện từ đầu ngón tay của anh truyền tới hai vai Trương Kỳ Kỳ, tóc dài, lỗ tai, cái cằm, tê tê, đặc biệt thoải mái, cho nên Trương Kỳ Kỳ vẫn không nhúc nhích mặc cho anh trêu chọc.

Tô Khả kéo Trương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng đi xuống lầu, tìm túi xách của Trương Kỳ Kỳ đưa cho cô.

Ra khỏi biệt thự Tô gia, Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ đồng thời buông lỏng xuống.

Lúc này chính là thời gian hắc ám nhất trong đêm, gió đêm chậm rãi thổi lất phất, dưới ánh đèn đường trong tiểu khu vắng vẻ một bóng người cũng không có, giữa trời đất dường như chỉ có hai người bọn họ, có một loại cô độc khiến người ta rất là vui vẻ thoải mái.

Đến cửa ra vào Cẩm Tú viên, Tô Khả xoát thẻ, đợi cửa vừa mở ra liền ôm lấy Trương Kỳ Kỳ đi ra.

Đi đến ven đường, Tô Khả thấp giọng nói: "Chúng ta đi khách sạn thuê phòng đi!"

Trương Kỳ Kỳ nghe vậy sợ hãi kêu lên một tiếng, vừa rồi nhìn phản ứng của Tô Khả, nếu côdám đi theo Tô Khả đi khách sạn, trinh tiết, tuyệt đối giữ không được!

Cô vội nói: "Không cần không cần! em có chìa khóa của cổng tiểu khu!" Vì trực ca đêm rạng sáng về nhà lúc có thể mở cửa, cha Kỳ Kỳ tìm bảo vệ cổng đánh hai cái chìa khóa cửa, một cái thì mình dùng, cái khác thì cho Trương Kỳ Kỳ.

Tô Khả nhìn cô một cái, trong lòng không phải là không có tiếc nuối.

Lúc đi ngang qua siêu thị 24h, Tô Khả mang Trương Kỳ Kỳ đi vào mua một hộp sữa nóng, siêu thị đi ra còn cắm ống hút đưa cho Trương Kỳ Kỳ.

Anh rõ ràng không thiếu tiền, lại chỉ mua một hộp sữa, tự nhiên là có suy nghĩ của mình.

Trương Kỳ Kỳ lại không cân nhắc nhiều như vậy, cô hút một miệng lớn, đưa sữa cho Tô Khả, ra hiệu cho anh cũng uống một ngụm.

Cô nhớ rõ Tô Khả buổi tối cũng chưa ăn cơm.

Tô Khả híp mắt nở nụ cười, nhìn qua rất ngây thơ. Anh ngậm ống hút dùng sức hít một hơi, lại đưa hộp sữa cho Trương Kỳ Kỳ.

Hai người vừa đi vừa thay uống sữa, một hộp sữa rất nhanh liền uống xong.

Bóp cái hộp không, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới nhớ tới Tô Khả thích sạch sẽ, cô không tự chủ được nhìn Tô Khả, quả thực không thể tin được Tô Khả lại có thể chiến thắng chướng ngại tâm lý, cùng tiến hành trao đổi nước miếng với cô. . .

Gió đêm lướt nhẹ qua mặt Tô Khả, làm khuôn mặt nóng bừng của anh dễ chịu hơn đôi chút.

Anh nắm tay Trương Kỳ Kỳ chậm rãi đi tới, trong lòng vô cùng dễ chịu, cảm thấy mở cờ trong bụng nhân sinh viên mãn, cảm thấy thời khắc hạnh phúc nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. . .

Lúc này đã đã đến cổng tiểu khu của Trương Kỳ Kỳ.

Tô Khả không thể không dừng bước.

Trương Kỳ Kỳ từ trong tay anh nhận lấy túi xách của mình, sau khi kéo khóa kéo tìm ra túi giấy đựng vòng cổ Phỉ Thúy, hơi mỉm cười đưa cho Tô Khả: "Tô Khả, cái này quá quý trọng, em không thể nhận!"

Tô Khả: ". . ." Anh có một loại dự cảm chẳng lành.

Trương Kỳ Kỳ hơi ngẩng đầu nhìn Tô Khả, trầm giọng nói: "Tô Khả, chuyện ngày hôm nay chúng ta hãy quên đ, coi như là ngủ mơ thôi."

Tô Khả: ". . ."

Anh cảm thấy trên người hơi lạnh, trái tim co lại, cái mũi cũng ê ẩm.

Nhưng Tô Khả dù sao vẫn là Tô Khả. Anh rất nhanh liền đè nén cảm xúc xuống, mặt không thay đổi nhét túi giấy vào trong túi áo khoác ngoài Trương Kỳ Kỳ mặc trên người, sau đó không hề chớp mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ trong lòng loạn bùm bùm, cô nhìn Tô Khả, cúi đầu tìm trong túi xách chìa khóa ba cô đánh cho cô, mở cửa khóa.

Tô Khả đợi đến lúc Trương Kỳ Kỳ đi vào cổng, lúc này mới đi xuống lầu.

Cha anh như nếu như trở về sớm như vậy, vậy anh phải nhanh chóng đi hầm mỏ bố trí lại, khâu nào cũng phải nắm hết trên tay mình.

Về phần Trương Kỳ Kỳ, nếu như đã có một bắt đầu tốt, kế tiếp anh sẽ tiếp tục kiên nhẫn dựa theo kế hoạch đã định từng bước một giăng lưới Trương Kỳ Kỳ.

Lái chiếc Maserati trên con đường vắng tanh, Tô Khả nhớ tới một câu nói lưu hành trên Internet - - "Tôi muốn sinh khỉ con cho anh" .

Anh muốn Trương Kỳ Kỳ sinh con cho anh, làm vợ của anh, cùng anh sống cả đời.

Trở lại phòng, Trương Kỳ Kỳ trước tiên cởi ra áo khoác của Tô Khả mặc trên người, sau khi gấp xong thì cất vào túi, chuẩn bị cất vào ngăn tủ dưới bàn làm việc.

Sau khi nhìn lướt qua nhãn hiệu, cô quyết định nhất định phải trả lại cái áo khoác ngoài này cho Tô Khả, kể cả vòng cổ Phỉ Thúy trong túi áo khoác.

Cô ngủ chưa được bao lâu thì điện liền vang lên.

Trương Kỳ Kỳ uể oải đứng dậy, trước tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này mới thanh tỉnh một chút.

Nhớ tới toàn bộ đêm qua, Trương Kỳ Kỳ phảng phất cảm thấy hình như là một giấc mộng đẹp.

Da thịt nhẵn nhụi mịn màng phản chiếu trong gương dường như lộ ra khí sắc rạng rỡ vô cùng tốt, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, liền ghé sát vào tấm gương nhìn nhìn.

Cha Kỳ Kỳ chạy bộ xong cầm theo canh hồ cay và bánh quẩy trở về, thấy con gái lại đang soi gương, không khỏi nở nụ cười, thuận miệng hỏi: "Kỳ Kỳ, tối hôm qua con về hồi nào? lúc ba mẹ ngủ rồi con còn chưa về mà!"

Trương Kỳ Kỳ mở trừng hai mắt: "Con sau đó cùng mấy bạn học cấp 3 đi đông ca hát. Mấy cô ấy không về, con cũng không tiện về trước. Con nhớ lúc con về đến nhà lúc cũng sắp mười hai giờ rồi."

Cha Kỳ Kỳ nói "Sau này đừng về muôn như vậy" rồi đi vào phòng bếp.

Ông rất nhanh liền bưng một chén canh hồ cay và một dĩa bánh quẩy đi ra: "Kỳ Kỳ, mau tới ăn điểm tâm!"

Trương Kỳ Kỳ vội vàng ăn vài miếng liền đi ra cửa.

Xuống lầu dưới, cô không tự chủ được xoa xoa cái trán đổ mồ hôi: "May mà giấu được!"

Đợi Trương Kỳ Kỳ chuẩn bị cho xong bữa sáng rời khỏi, Tô gia ngoại trừ tiểu Huệ thì ai cũng còn đang ngủ ngon.

Tiểu Huệ tiễn Trương Kỳ Kỳ đi ra ngoài: "Chị Kỳ Kỳ, buổi chiều tan việc nhất định phải tới sớm chút, dì Hoàng có việc muốn nói với chị!"

Trương Kỳ Kỳ đáp ứng liền đi ra.

Buổi chiều vừa tan tầm Trương Kỳ Kỳ liền đi nhà Tô Khả.

Mẹ Tô Khả đang cùng Tô Di ngồi ở lầu hai phòng khách nhìn ảnh chụp, thấy Trương Kỳ Kỳ đi vào, vội vàng cười vẫy tay: "Kỳ Kỳ, qua đến bên này ngồi nè !"

Tô Di cũng cười nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ thật sự là càng ngày càng xinh đẹp!"

Trương Kỳ Kỳ lại cười nói: "Cảm ơn cô nhỏ khích lệ."

Cô ngồi ở bên cạnh mẹ Tô Khả, chờ Mẹ Tô Khả nói chuyện.

Mẹ Tô Khả trước không vội nói chuyện, mà là đem vài tấm hình trong tay bảo Trương Kỳ Kỳ nhìn: "Kỳ Kỳ, con giúp dì xem mấy người này với Tô Khả đi."

Trương Kỳ Kỳ nhận ảnh chụp, bề ngoài giống như nghiêm túc xem kỹ, thật ra thì trong đầu trống rỗng.

Mẹ Tô Khả và Tô Di câu có câu không giới thiệu cho cô nghe.

"Đây là Sơn Tây Tấn Thành, nhà cũng mở mỏ than, nhưng cô ta có một anh trai. . ."

"Trong nhà này mở cửa hàng, là con gái duy nhất."

Mẹ Tô Khả rút ra ảnh chụp của một cô gái, đưa cho Trương Kỳ Kỳ nhìn: "Đây gọi là Lương khiết, trong nhà làm bất động sản, Gia Ninh công thương nghiệp, cô ấy mới từ Anh quốc du học trở về, rất thông minh hiểu chuyện. . . Dì tương đối vừa ý cô ấy!"

Trương Kỳ Kỳ nhìn cô gái xinh xắn mắt to miệng nhỏ trên tấm ảnh, trong lòng ê ẩm chua chát, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười: "Con cũng không hiểu những thứ này, hãy để cho chú nhỏ tự mình chọn lựa thôi!"

Mẹ Tô Khả cũng không có ý định tiếp nhận đề nghị của Trương Kỳ Kỳ, bà ấy chỉ là muốn tìm người nghe bà ấy nói chuyện mà thôi, bởi vậy cô vẫn phối hợp nói chuyện: " Tô Khả nhà dì đẹp trai, cao lớn, lại biết kiếm tiền, dì nhất định sẽ chọn cho nó một cô vợ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng vừa hiền lành vừa môn đăng hộ đối!"

Lúc ở phòng bếp bận rộn, Trương Kỳ Kỳ chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng vỡ của thủy tinh, tiếp theo đó là tiếng khóc mắng của mẹ Tô Khả : ". . . Biến, ông lau cho sạch cứt trên mông rồi hãy về nhà. . ."