Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 43



Lúc đi qua xe Tô Khả, tim Trương Kỳ Kỳ đập có chút nhanh hơn, hô hấp cũng có chút dồn dập, cô cố gắng trấn định đi tới.

Tuy là có người hỗ trợ mang đồ giúp, nhưng Trương Kỳ Kỳ bởi vì hai ngày này tình trạng không tốt lắm, hai chân đau nhức, phía dưới còn sưng, cho nên vẫn mệt mỏi hai chân run lên, nhưng cũng đành phải cố gắng chống đỡ.

Đến cửa tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ và Tiểu Mập Mạp hợp lực đặt túi mua hàng lớn trên chỗ đất trống của cửa ra vào. cô nhìn tay của mình, phát hiện đều siết thành dấu đỏ, vội nói cám ơn với Tiểu Mập Mạp: "Cảm ơn cậu em trai! thật sự là rất cám ơn!"

cô xoay người từ trong túi mua hàng lấy ra một hộp sữa chua nhất định cho Tiểu Mập Mạp.

Lúc Tiểu Mập Mạp đang muốn nhận sữa chua cô đưa tới thì nghe cô gọi mình là "em trai", mặt liền đỏ rần, xoay người lại liền chạy mất.

Trương Kỳ Kỳ đành phải lại đem sữa chua trở về.

Tô Khả cuối cùng không có đạp xuống, anh duỗi tay lấy mới di động mới đổi, tìm số thư ký Tôn Thừa Tông: "Người tôi bảo cậu an bài, an bài xong chưa?" anh có hai người thân cận đi theo - - trợ lý Lâm Lỗi và thư ký Tôn Thừa Tông, Lâm Lỗi phụ trách chuyện sinh hoạt nhiều một chút, mà Tôn Thừa Tông chịu trách nhiệm chuyện công tác nhiều một chút. hiện tại Lâm Lỗi cùng mẹ anh ta xuất ngoại, Tôn Thừa Tông liền tiếp nhận tất cả mọi chuyện.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tôn Thừa Tông, Tô Khả cúp điện thoại, ngước mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ chậm rãi đi xa.

Trương Kỳ Kỳ đi rất chậm, hai chân dài lộ ra dưới làn váy đi có chút không được tự nhiên, làm cho Tô Khả không tự chủ được nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.

sự chống đẩy và tiếng thút thít nỉ non của Trương Kỳ Kỳ, sự điên cuồng và lỗ mãng của anh, còn có khoái cảm và cảm giác thỏa mãn làm cho anh gần như chỉ muốn đắm chìm vào, tạo thành một đêm điên cuồng nhất trong cả đời cả đời anh cho đến tận bây giờ.

Nghĩ tới đây, Tô Khả chỉ cảm thấy trái tim cứng lại, không thể không dời đi đôi mắt.

anh đưa thay sờ sờ khuôn mặt đang nóng lên, đôi mắt không tự chủ được lại nghiêng mắt nhìn tới.

Thấy Tiểu Mập Mạp rời khỏi, chỉ còn lại có Trương Kỳ Kỳ đứng ở đó, có chút bất lực cố xách túi mua hàng lớn trên mặt đất, Tô Khả Tô Khả nhất thời không thoải mái- - anh không nỡ để Trương Kỳ Kỳ vất vả như vậy!

Sau khi chạy xe qua, Tô Khả đụng trán lên trên tay lái một cái, cảm giác mình thật sự hèn hạ mà.

anh cắn răng đẩy cửa xe ra xuống xe, cố ý chậm rãi đi đến trước mặt Trương Kỳ Kỳ, nhấc chân đá đá cái túi mua hàng lớn kia.

Tô Khả phát hiện bên trong ngoại trừ rau quả, hoa quả, sữa chua và đồ ăn vặt, còn có hai gói băng vệ sinh, không khỏi sững sờ, giương mắt mang theo thắc mắc nhìn Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ cũng không biết nên giải thích như thế nào, thấy tên đầu sỏ làm hại mình còn trưng ra dáng vẻ người vô tội của Tô Khả, không khỏi trừng mắt liếc anh một cái, xoay người liền muốn nhấc túi mua hàng lên.

Tô Khả tự nhiên không có khả năng để cho cô xách, lập tức xoay người xách túi mua hàng, thoải mái đivào cổng tiểu khu.

Trương Kỳ Kỳ: "..." cô dậm chân, cũng đi theo.

Đến lầu ba, Trương Kỳ Kỳ mở cửa chống trộm, đứng ở cửa ra vào chỉ vào thảm trải sàn ở cửa trước cười nói: "Chú nhỏ, thả cái túi ở đây là được rồi!"

Tô Khả lạnh lùng nhìn cô, trong đôi đen láy của anh bùng bùng lửa giận, thấp giọng nói: "Em và anhđều... Em còn gọi anh là chú nhỏ? anh và em có liên hệ máu mủ à?"

Trương Kỳ Kỳ: "..." Tô Khả khí thế quá dọa người rồi, làm cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Tô Khả chen qua người cô, tự mình cầm theo túi mua hàng tiến vào.

Trương Kỳ Kỳ: "..."

cô hít sâu một hơi cũng đi theo vào.

Nhìn thấy Tô Khả thả túi mua hàng ở trên bàn trà, dường như còn muốn giúp mình phân loại đồ trong túi mua hàng, đầu óc Trương Kỳ Kỳ không khỏi nóng lên, vội đi qua cầm hai gói băng vệ sinh bên trong, xoay người đi phòng tắm.

Nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, Tô Khả rũ tầm mắt xuống, lông mi dài đậm che đi sóng mắt mang theo nghi hoặc.

Trương Kỳ Kỳ im lặng đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc - - cô ở bên ngoài hoạt động cả buổi, nhưng ở bên trong băng vệ sinh rất sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không có.

Kinh nguyệt của cô mạc danh kỳ diệu đến, sau đó mạc danh kỳ diệu không có, hoặc là, vậy căn bản không phải kinh nguyệt?

Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cảm thấy quả thực là quái lạ- - thân thể của cô luôn luôn rất khỏe mạnh, khi nào thì bắt đầu mất cân đối nội tiết rồi hả?

Tô Khả vừa sắp xếp xong mọi thứ trong túi mua hàng, nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ từ phòng ngủ đi ra, trênngười mặc một bộ quần áo ở nhà thật đầy, liền có chút nghi ngờ hỏi: "Em rất lạnh sao?" lò sưởi nhà Trương Kỳ Kỳ mở rất lớn, anh đều có chút ngại nóng.

Trương Kỳ Kỳ "ừ" một tiếng. cô cảm thấy hơi lạnh, hơn nữacỏn là một loại lạnh từ đầu khớp xương thấu ra.

Tô Khả lập tức đi tới: "anh đưa em đi bệnh viện!"

Trương Kỳ Kỳ giương mắt giễu cợt nói: "đi xem cái gì? không biết xấu hổ còn đi xem?" vết thương của cô ngay ở cái khu vực nhạy cảm đó, sao không biết xấu hổ mà còn bảo bác sĩ xem?

Khuôn mặt củaTô Khả lập tức sung huyết đỏ bừng, anh vội hít thở một cái, lạnh lùng nói: "Tùy em!"

Trương Kỳ Kỳ sóng mắt như nước liếc anh một cái: "Xử nam chính là phiền toái!"

Tô Khả tức giận đỏ lừ hai mắt.

Nhìn Tô Khả đóng sập cửa rời đi, Trương Kỳ Kỳ không khỏi "Stop đê.." một tiếng, tự mình đi phòng ngủ nằm.

Tô Khả cảm thấy ngực mình muốn bùng lửa, cháy sạch suy nghĩ thương yêu trong lòng anh, anh bước chân dài rất nhanh liền ra khỏi tiểu khu nhà Trương Kỳ, lái xe đi công ty.

Đến công ty, Tô Khả lúc này mới nhớ tới mình phải đi Cẩm Tú viên lấy một phần văn kiện, ai biết bị Trương Kỳ Kỳ chọc cho tức giận như vậy, làm anh quên việc chính mất rồi.

Tô Khả chẳng thèm trở về, liền bảo Tôn Thừa Tông thay anh đi lấy, bản thân bắt đầu xử lý giấy tờ. Ở công ty bận rộn hơn nửa ngày, Tô Khả rốt cuộc xử lý xong những việc còn đọng lại, liền gọi điện thoại nội bộ gọi Trịnh Vũ Thành tới.

Trịnh Vũ Thành là nhóm người đầu tiên anh chiêu tuyển, không thích nói chuyện, thế nhưng làm việc thoả đáng cẩn thận, Tô Khả rất coi trọng anh ta.

Tô Khả trước từ trong ngăn kéo của bàn ông chủ lão cầm một xâu chìa khóa cho Trịnh Vũ Thành: "Nghe nói cậu kết hôn, đây là một căn trong Cao ốc Thăng Long, đã lắp đặt thiết bị xong rồi, xách đồ vào ở thôi. Thủ tục tôi giao cho Tôn Thừa Tông lo liệu cho cậu." Đối với mấy người trung thành với anh và có năng lực, anh cho tới bây giờ đều không keo kiệt.

Trịnh Vũ Thành không khéo biểu đạt tình cảm, anh ta há to miệng, đôi mắt đều có chút ẩm ướt, cuối cùng nói: "Cảm ơn Tô tổng!" Cao ốc Thăng Long một căn thô cũng hơn một trăm vạn, chỉ bằng vào tiền lương, anh ta sợ là tiền đặt cọc cũng trả không nổi, Tô tổng đối với anh ta thật tốt quá.

Tô Khả móc ra một điếu thuốc đốt hít một hơi, lúc này mới nói: "Bên trong xưởng Lưu ly an bài người thỏa đáng chưa?" xưởng Lưu ly là phương pháp che đậy của cha anh ta, trên thực tế bên trong có Càn Khôn khác. Cái xưởng Lưu ly này là bảy tấc của cha anh ta, anh ta muốn nắm chặt, miễn cho cha của của cha anh ta lại khi dễ mẹ của cha anh ta.

Trịnh Vũ Thành nhẹ gật đầu: "Rất thỏa đáng. Tô tổng xin ngài yên tâm."

Tô Khả phun ra một hơi khói, nói: "Để cho bọn họ an tâm ở bên trong làm việc."

Trịnh Vũ Thành đồ đồng ý, cáo từ rời đi.

Giữa trưa Trương Kỳ Kỳ nấu nồi lẩu, cùng với ba mẹ ở nhà ăn.

Ăn cơm trưa xong, cô chẳng muốn nhúc nhích, liền lệch ra trên giường dùng aipai.com tiếp tục xem kịch thám tử "cách suy diễn cơ bản".

đang xem kịch, điện thoại di động của cô vang lên.

Trương Kỳ Kỳ cầm lên vừa xem, phát hiện là một số lạ, thấy điện thoại biểu hiện là Kyoto, liền đoán được là điện thoại Lý Thụy.

Trong lòng cô kế hoạch ngày mai đi đổi sim điện thoại, nhưng ngón tay vẫn nhấn nút trả lời.

Lý Thụy đi thẳng vào vấn đề liền hỏi: "Trương Kỳ Kỳ, em đủ tiền dùng không?"

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Đủ." Lúc vừa đi Kyoto, Lý Thụy tuy rằng tham gia diễn một bộ phim điện ảnh nhỏ có chút thành tựu, thế nhưng không có thu nhập gì, là Trương Kỳ Kỳ làm công ở nhà hàng pháp nuôi anh ta. Về sau Lý Thụy bắt đầu đỏ lên, bọn họ liền chia tay. Nếu như chia tay, Trương Kỳ Kỳ liền không muốn dùng tiền của đối phương.

Lý Thụy lại nói: "Em cho anh số thẻ, anh cho em tiền tiêu vặt!" Cho Trương Kỳ Kỳ 60 vạn, một phần côcũng không động đến còn đem trả lại, Lý Thụy có chút lo lắng cho cô.

Trương Kỳ Kỳ gần đây chẳng muốn nói chuyện lúc trước, thấy bộ dạng này của anh ta, chẳng qua là cảm thấy phiền, cảm thấy tức giận - - anh ta tốt hơn người khác rồi, còn giả bộ tình thánh cái gì?!

cô nói "không cần" liền cúp điện thoại, sau đó thuận tay tháo cả pin và sim ra.

Trương Kỳ Kỳ quyết định mua một cái sim điện thoại khác, để Lý Thụy không làm phiền cô được nữa.

Nghe con gái rủ mình cùng đi tản bộ, cha Kỳ Kỳ rất vui vẻ: "Được!"

Hai cha con cọ thay quần áo xong cùng nhau đi xuống lầu.

Trương Kỳ Kỳ kéo ba ba thẳng đến nơi bán di động, thay đổi số điện thoại.

Cha Kỳ Kỳ kinh ngạc nói: "đang bình thường, con đổi số điện thoại làm gì!"

Lại nói thì thầm: "Ba nhiều năm như vậy cũng chỉ dùng một số điện thoại, con tuổi còn trẻ sao lại có mới nới cũ như vậy? Con nói xem từ Kyoto trở về mấy tháng nay, con đổi mấy số điện thoại rồi..."

Trương Kỳ Kỳ cười tủm tỉm nghe ba ba lải nhải, khoác cánh tay ba ba đi về nhà, cũng không mở miệng phản bác.

Ngày hôm kết thúc hội nghị thường kcấp cao của công ty, Tô Khả lấy ra điện thoại di động nhìn nhìn, ngón tay cái lướt qua lướt lại tìm số điện thoại Trương Kỳ Kỳ.

anh rất muốn nghe giọng của Trương Kỳ Kỳ, rồi lại hận Trương Kỳ Kỳ bội tình bạc nghĩa lạnh nhạt anh.

Do dự nửa ngày trời, Tô Khả rốt cuộc lấy hết dũng khí gọi tới di động Trương Kỳ Kỳ.

Nghe trong di động truyền tới "Số điện thoại ngài gọi là không đúng", ngực Tô Khả nảy lên, dùng sức ném di động văng ra ngoài, lại dùng chân đạp ngã máy đun nước.

Tôn Thừa Tông mấy ngày nay đã thành thói quen với vui giận thất thường của anh, lúc này cầm điện thoại mới sớm đã chuẩn bị từ trước ra, lấy thẻ sim từ điện thoại di động cũ đổi qua.

Sau khi khởi động máy điện thoại mới đưa cho Tô Khả, Tôn Thừa Tông rất có lễ phép mời Tô Khả đến phòng họp, anh ta tự mình đi xem người khác thu dọn sắp xếp lại phòng làm việc của Tô Khả.

Tô Khả đốt một điếu thuốc tựa vào bàn hội nghị hút.

một điếu thuốc còn chưa có hút xong, Trương Băng Băng liền gọi điện thoại tới, hẹn anh đi suối nước nóng làng du lịch chơi: "Đến nhiều người mới lắm, đỉnh trên đỉnh luôn!"

Tô Khả hiểu ý tứ cậu ta, không cần suy nghĩ liền từ chối nói: "Mấy người chơi đi, tôi còn có việc." anhluôn luôn không đi chơi những thứ này *, bởi vì cảm thấy bẩn.

Lúc này trong điện thoại di động truyền ra tiếng của Trương Hoằng Hoằng: "Chú nhỏ, có em đây, đến đây đi! Bọn họ chơi, hai ta chỉ ngâm suối nước nóng giải sầu, nghe nói sư phụ đấm bóp mới tới thủ pháp không tồi!" Trương Hoằng Hoằng cũng không dính những thứ kia.

Tô Khả hai ngày này bị Trương Kỳ Kỳ chọc giận khó chịu, vừa nhàm chán rỗi rãnh, liền có chút động tâm, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Ba giờ gặp."