Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 45: Áp chế



Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Khả, không khỏi sửng sốt, có chút nhíu mày nhìn Tô Khả, trong mắt mang theo một tia mê mang.

Cô hôm nay không có trang điểm, mày dày xinh đẹp, đôi mắt trắng đen rõ ràng và bờ môi hồng nhạt làm cho cô thoạt nhìn tăng thêm vài phần thanh lệ, ít thêm vài phần kiều diễm, cứ như vậy ngu ngơ nhìn Tô Khả, như một chú chó nhỏ lạc đường, nhìn làm cho người ta đau lòng hết sức.

Tô Khả đi qua xoay người cầm chặt tay cô: "Đi theo anh!"

Hôm nay anh ăn mặc vô cùng thoải mái, phía trên mặc áo jacket da dê cổ áo lông màu đen, khóa kéo của áo jacket da không kéo lên, để mở ngực, lộ ra áo len màu xanh đậm và áo sơmi tơ tằm màu trắng bên trong; phía dưới là quần jean ôm, nổi bật lên đôi chân đặc biệt thon dài.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn chăm chăm Trương Kỳ Kỳ, nắm bàn tay ấm áp khô ráo của Trương Kỳ Kỳ, hết thảy tất cả đều mang theo cương quyết không được phép nghi ngờ, Trương Kỳ Kỳ không tự chủ được bị anh kéo lên, đi theo anh đi ra ngoài.

Đến bên ngoài đại sảnh, Trương Kỳ Kỳ mới phát hiện không biết trời đổ tuyết từ lúc nào, bông tuyết thật nhỏ bị gió cuốn lượn bay bốn phía, phát ra tiếng Sa Sa nhỏ vụn, dưới mặt đất đã phủ tầng một tuyết hơi mỏng.

Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả lại muốn mang cô quay về biệt thự Đế Hồ, liền kéo mũ phía sau áo lông đội lên, vừa kéo kéo dây vừa nói: "Đối diện lầu hai có một tiệm Pizza Hut, đi vào trong đó ngồi một hồi đi!"

Sau khi ngồi vào chỗ của mình ở Pizza Hut, Trương Kỳ Kỳ trước chọn một bình trà mật ong lê tuyết, lại chọn một phần cơm chiên hải sản, sau đó nhìn Tô Khả, dặn dò nhân viên phục vụ nói: "Cho vị tiên sinh này một ly nước lọc là được rồi, ly nhất định phải rửa sạch sẽ trụng nước sôi một lần."

Nhân viên phục vụ: ". . ."

Khuôn mặt Tô Khả bình tĩnh, nhưng trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng ngược lại là không có nói thêm cái gì.

Nhân viên phục vụ rời đi, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới hỏi Tô Khả: "Tại sao anh cũng tới? Hoằng Hoằng đâu?"

Tô Khả rũ mắt xuống, tay trái hý hoáy đồng hồ trên cổ tay phải, nói: "Lúc ấy anh ở chung với cậu ấy." Bản thân anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bình thường rõ ràng hết thảy bình thường, chỉ có người khác sợ phần của anh, thế nhưng một khi thấy Trương Kỳ Kỳ, tất cả sẽ nghiêng về hướng khác. Thí dụ như hiện tại, anh liền không muốn đi gặp Trương Kỳ Kỳ, bởi vì vừa gặp Trương Kỳ Kỳ, anh liền bị Trương Kỳ Kỳ dắt mũi dẫn đi, đến cuối cùng còn bị chọc giận tưng bừng.

Trương Kỳ Kỳ nghe vậy, mở to hai mắt nhìn: "Vậy anh cũng gọi công chúa - -" đây là chuyện Tô Khả người mắc bệnh điên cuồng thích sạch cộng thêm hội chứng xử nam sẽ có thể làm ra hay sao? Chẳng lẽ không phải là Xử Nam thì anh liền bắt đầu phóng túng rồi?

Tô Khả mặt đỏ tới mang tai nói: "Anh không có - -" anh nói được nửa chừng liền không nói tiếp, anh giải thích với Trương Kỳ Kỳ cái gì chứ!

Trương Kỳ Kỳ không tự chủ được trong lòng thả lỏng, giương mắt lặng lẽ liếc Tô Khả, ai biết Tô Khả cũng đang nhìn cô, lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy đôi mắt của Tô Khả đen lúng liếng, phía trên dường như còn phủ một tầng hơi nước, nhìn rất giống bộ dạng đêm đó lúc anh động tình. . . Trương Kỳ Kỳ đỏ mặt.

Tô Khả thấy khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt đỏ hồng, rũ mắt xuống không nói lời nào, trong lòng không khỏi khẽ động, giống như chua lại không phải chua giống như ngọt lại không phải ngọt cảm giác tê tê dại dại nhất thời từ trong trái tim của anh tràn ngập ra ngoài, rất thoải mái, anh lập tức nhớ tới dáng vẻ Trương Kỳ Kỳ đêm đó lúc anh hôn Trương Kỳ Kỳ mặt đỏ tới mang tai mị nhãn như tơ . . . Mặt của anh cũng đỏ lên.

Nhân viên phục vụ đến phá vỡ cục diện khó xử giữa hai người.

Đợi nhân viên phục vụ đem trà lê mật ong và nước lọc rời khỏi, Tô Khả lúc này mới ngước mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ: "rốt cuộc là chuyện gì?"

Trương Kỳ Kỳ lúc này cũng trầm tĩnh trở lại.

Đối lập không giải thích được tràn ngập giữa cô và Tô Khả không biết sao liền biến mất. Tô Khả nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể làm gai nhím, liền đem chuyện cô muốn mở tiệm bánh mì nói một lần, lại thuật lại chuyện sốt ruột hôm nay đụng phải.

Tô Khả liền nói ngay: "Đưa văn kiện muốn chuẩn bị cho anh, anh cho người làm chuyện này."

Trương Kỳ Kỳ không khỏi híp mắt nở nụ cười: "Tạm thời không cần, chuyện ngày hôm nay em đã giải quyết xong!"

Thấy trong mắt Tô Khả có chút ngạc nhiên, Trương Kỳ Kỳ liền giải thích nói: "Sau khi em cúp điện thoại, nghĩ đến dù sao cũng là chờ ở chỗ này, liền vừa đi thử thử, ai biết liền thành công!"

Cô không có nói cho Tô Khả chính là, cô ở trước nhân viên nữ bị nói lắp, liền chuyển đổi mạch suy nghĩ, chỉ đi tìm nam nhân viên trẻ tuổi nhìn rất chính trực rất thiện lương làm, thật đúng là giải quyết xong chuyện !

Nhìn Trương bộ dạng Kỳ Kỳ vui vẻ, trong lòng Tô Khả cũng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp, anh duỗi tay cầm tay Trương Kỳ Kỳ, nói: "thủ tục kế tiếp anh tìm người giúp em lo liệu." Anh lấy điện thoại di động ra tìm ra dãy số muốn gọi đi.

Trương Kỳ Kỳ vôi ngăn tay của anh, cười nói: "Em nghĩ tự mình trước thử một chút, không được sẽ tìm anh!"

Tô Khả có chút do dự, nhưng khi thấy Trương Kỳ Kỳ mang theo ánh mắt khẩn cầu, anh trầm ngâm một lát, nói: "Anh cho người đi theo em"

Anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Tôn Thừa Tông, dặn dò Tôn Thừa Tông từ công ty khác dưới danh nghĩa của anh chọn một nữ trợ lý nghiệp vụ thuần thục tới đây. Bên cạnh anh hầu như không có công nhân viên thuộc phái nữ, nhưng cái công ty kia là làm đại lý y dược, ngược lại có không ít nhân viên nữ rất tài giỏi.

Tô Khả cúp điện thoại đi vào, phát hiện cơm chiên hải sản Trương Kỳ Kỳ chọn đã dọn lên rồi, cô đang cầm thìa múc ăn.

Trương Kỳ Kỳ buổi trưa chưa ăn cơm, lúc bận rộn còn không cảm thấy đói, hiện tại thả lỏng lại liền cảm thấy rất đói, cơm chiên hải sản vừa lên, cô liền bắt đầu ăn.

Thấy Tô Khả ngồi xuống, Trương Kỳ Kỳ liền thuận miệng mời Tô Khả một chút: "Có muốn nếm thử hay không ?"

Tô Khả nhìn cô: "Được." Anh không có hứng thú với mấy món đồ ăn này, nhưng đây là Trương Kỳ Kỳ mời anh nếm thử.

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Cô còn nhớ rõ lần trước cô và Hồ Hiểu Đông cùng đi Kim Phong lâu ăn hải sản tự, vừa vặn gặp được chuyện của Tô Khả. Khi đó Tô Khả bởi vì sợ không sạch sẽ, chỉ đặt bốn quả cà chua bi trong đĩa, kết quả đến cuối cùng anh vẫn không ăn.

Cô vừa múc một thìa cơm chiên ăn, sau đó hậm hực nói: "Anh không phải không ăn cơm bên ngoài sao? Em nhớ được lần trước ở Kim Phong lâu gặp anh, anh cái gì cũng không có ăn!"

Trương Kỳ Kỳ không đề cập tới chuyện kia thì không có gì, cô nhắc tới Tô Khả cũng nhớ tới một chuyện như nghẹn ở cổ họng, anh nhíu mày nói: "Lần kia mặt trắng nhỏ đi theo em đi Kim Phong lâu là ai?"

Nghe được ba chữ "Mặt trắng nhỏ", Trương Kỳ Kỳ không khỏi cười phun ra - - khi đó Hồ Hiểu Đông cũng nói Tô Khả là mặt trắng nhỏ mà!

Cô nhịn cười không được lại cười, thấy khuôn mặt tức giận của Tô Khả xanh mét, lúc này mới nói: "Đó là bạn học cấp 3 Hồ Hiểu Đông của em, chúng ta là bạn bè."

Tô Khả buồn bực nói: "Sau này đừng lui tới với anh ta nữa!"

Trương Kỳ Kỳ mới không thèm để ý đến anh, cô bưng tách trà lên uống một ngụm trà, sau đó nhìn đôi mắt Tô Khả đôi, nhẹ nhàng nói: "Liên quan gì đến anh!"

Tô Khả sắp bị cô cho làm tức chết, bờ môi run rẩy, trong ánh mắt đen kịt dường như nổi lên gió bão. Anh nghiêng cả người về phía trước nhìn chằm chằm Trương Kỳ Kỳ, hạ giọng nói: "Bằng em là người phụ nữ của anh."

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Đã trải qua đêm hôm đó, loại lời nói cực kỳ bá đạo này cô làm sao phản bác? Cùng Tô Khả tranh luận cô rốt cuộc có phải người phụ nữ của Tô Khả hay không sao?

Nghĩ đến ham muốn dục vọng đêm đó của Tô Khả, khuôn mặt của cô mạc danh kỳ diệu đỏ lên, ánh mắt lơ đi, liền không dám nhìn Tô Khả.

Tô Khả trong lòng khẽ động, đang muốn mở miệng xác định địa vị chủ đạo của mình, lại nghe được Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Là vậy sao? Chú nhỏ?" cô vẫn đỏ mặt như trước, thế nhưng ánh mắt lại dám nhìn Tô Khả, bởi vì cô cảm thấy ba chữ "Chú nhỏ" kia là uy hiếp của Tô Khả.

Quả thật cô rất đúng, bởi vì khuôn mặt Tô Khả lại đỏ rồi.

Tô Khả bị ba chữ "Chú nhỏ" kia khiến lông mao dựng đứng cả người run lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra một tia bất đắc dĩ: "Em đừng gọi anh như vậy!" Trương Băng Băng Trương Hoằng Hoằng gọi như vậy anh có thể quen, thế nhưng là Trương Kỳ Kỳ. . .

Trương Kỳ Kỳ hòa nhau một ván, dương dương đắc ý còn gọi một lần: "Vâng, thưa chú nhỏ!"

Trên mặt Tô Khả hiện lên biểu tình giống như cười mà không phải cười: "Kỳ Kỳ, em muốn anh gọi điện thoại bảo Trương Băng Băng tới gọi em thím nhỏ à?" Trương Kỳ Kỳ sợ nhất Trương Băng Băng, anh ta sẽ bắt điểm yếu của cô.

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Người anh cả Trương Băng Băng này ở nơi cần vui vẻ thì đủ loại nói nói cười cười, ở trước mặt người nhà thì đủ loại bá đạo, là khắc tinh của cô, cô cũng không dám trêu chọc.

Tô Khả đang cùng Trương Kỳ Kỳ đấu võ mồm trong hơn một chút, trong lòng đắc ý lạ thường, tiện tay từ trong tay Trương Kỳ Kỳ đoạt lấy thìa múc một muỗng cơm chiên ăn. Cơm chiên có hơi ngán, làm kém xa Trương Kỳ Kỳ.

Anh không có ý thức được khi ở cùng Trương Kỳ Kỳ, bản thân anh trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Trương Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn Tô Khả. Tô Khả so với anh cả Trương Băng Băng cô còn lớn hơn, trên mặt quanh năm không lộ vẻ gì, cũng không thích nói chuyện, thế nhưng chỉ cần ở chung với cô, liền trở nên như con nít vậy nè!

Cô cũng không quấy rầy Tô Khả, mà là chờ Tô Khả ăn xong phần cơm chiên cô ăn còn dư lại, lại rót một chén trà mật ong lê đưa cho Tô Khả, sau đó nói: "Lầu sáu của chỗ này có một khu trò chơi, em muốn đi chơi một chút. Anh chờ một lát được không?" Cô trước kia đã đi chơi qua, rất muốn đi chơi lại.

Tô Khả nuốt nước trà xuống, mở to hai mắt: "Anh cũng đi."

Nhìn khuôn mặt của Tô Khả, đôi mắt Trương Kỳ Kỳ có chút không dời được - - Tô Khả thật sự nhìn rất đẹp!

CÔ cười cười, vẫy tay tính tiền.

Tô Khả trước tiên móc ra bóp da rút ra hai tờ đưa cho nhân viên phục vụ.

Trương Kỳ Kỳ hiếu kỳ nhìn thoáng qua, phát hiện túi tiền của Tô Khả tuy rằng bởi vì tiền nhiều xếp phồng lên một chút, các loại thẻ bên trong nhiều hơn một chút ngay ngắn một chút, còn lại cũng rất bình thường.

Tô Khả thấy thế, thuận miệng nói: "Em thích? Anh mua cho em cái túi cùng loại với anh dùng cho nữ."

"Không cần không cần!" Trương Kỳ Kỳ vội nói, "Em có ví tiền rồi!" Ví của anh quá mắc, cùng trình độ tiêu dùng của Trương Kỳ Kỳ không quá phù hợp.

Tô Khả cùng cô đi ra Pizza Hut.

Lúc vào thang máy, Tô Khả giống như sợ người ta đụng Trương Kỳ Kỳ, duỗi cánh tay phải ra ôm eo cô dẫn cô đi vào.

Đến trong thang máy, Tô Khả như có như không vòng Trương Kỳ Kỳ vào trong góc khuất, ngăn cách cô với những người khác, sau đó thấp giọng nói: "những vật kia của em đều ở chỗ anh, buổi tối em và anh cùng đi lấy."

Vóc dáng anh rất cao, Trương Kỳ Kỳ lại không mang giày cao gót, bởi vậy cô có loại cảm giác bị chèn ép, nghe vậy chỉ nghi ngờ "A" một tiếng.

Tô Khả rũ tầm mắt xuống, để ngừa tính toán của mình bị Trương Kỳ Kỳ phát hiện: "chính là túi xách và đồ trang sức anh đưa em đó ."

Trương Kỳ Kỳ đang muốn từ chối, Tô Khả lại nói: "Bằng không anh lấy đưa Trương Hoằng Hoằng, bảo anh ta đưa em?"

Trương Kỳ Kỳ: ". . . Em với anh đi lấy."