Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 57: Rượu cồn



Tô Khả đôi mắt nhìn chằm chằm tivi, bộ dạng chẳng hề để ý: " Là bạn học trước kia của con. Trong nhà rất bình thường. Con kết giao với cô ấy mười năm rồi."

Mẹ Tô Khả vốn rất khẩn trương, nghe vậy vẫn không khỏi mỉm cười: "Làm sao có thể? Mười năm trước con bao nhiêu? Mười bốn tuổi! Nói đùa gì vậy!" Nếu Tô Khả có một bạn gái kết giao mười năm, bà đây làm mẹ sao lại không biết? Tô Khả rất giữ mình trong sạch, nơi nào sẽ xằng bậy?

Thấy mẹ không tin, Tô Khả cũng không thèm để ý, nhận trái táo mẹ gọt xong, từ từ ăn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV, nhưng trong lòng đang từ từ tính toán.

Trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng, đại khái tên phim chính là Tổng giám đốc chân dài yêu mến tôi.

Mẹ Tô Khả cho là anh đang xem tivi, liền ở bên cạnh giới thiệu nói: " Minh tinh này gọi là Lý Thụy, hiện tại rất nổi tiếng, mấy bà Trương Cầm lần trước cùng nhau bỏ mấy trăm vạn chính là vì hẹn ăn bữa cơm với anh ta. Đáng tiếc anh ta đã chuyển hướng sang điện ảnh rồi, nghe nói sau này không chịu đóng phim truyền hình nữa."

Tô Khả: ". . ." Anh nhớ tới trong mơ Trương Kỳ Kỳ gọi tên chính là Lý Thụy. . .

Mẹ Tô Khả thấy Tô Khả sắp bóp nát quả táo trong tay, vội sẵng giọng: "Tô Khả, con rốt cuộc làm sao vậy?"

Tô Khả dừng một chút, nói: "Không có việc gì." Anh thả quả táo bị anh bóp thành hình thù kỳ quái lên trên bàn trà, cầm lấy khăn ướt chậm rãi lau tay.

Mẹ Tô Khả thấy anh rầu rĩ, liền kêu anh xuống dưới xúc tuyết: "Tô Khả, trên đường xe chạy còn có chút tuyết đọng, con đi xúc đi!"

Đợi Tô Khả đi xuống lầu xúc tuyết trên đường xe chạy, mẹ Tô Khả vội cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, dì muốn hỏi con một việc."

Trương Kỳ Kỳ mới vừa rửa tay trong toilet liền nhận được điện thoại của mẹ Tô Khả.

Trong nháy mắt nhìn thấy biểu hiện điện thoại gọi đến, trái tim cô chợt run lên một cái - - Mẹ Tô Khả không phải biết rồi chứ?

Thế nhưng không tránh khỏi điều sẽ đến, Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn là nhấn nút trả lời: "Bà mợ? Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Mẹ Tô Khả sợ Tô Khả đột nhiên đi lên nghe được, hạ thấp giọng hỏi: "Kỳ Kỳ, hồi cấp hai Tô Khả luôn học chung lớp với con, khi đó nó có yêu sớm không?"

Trương Kỳ Kỳ nghe vậy lập tức buông lỏng xuống: "Hồi cấp hai chú họ nhỏ làm sao có thể nói chuyện yêu đương? Anh ấy khi đó nhìn như cô bé xinh xắn, còn không cao hơn con mà! nữ sinh lớp chúng con đều cao hơn anh ấy!"

Mẹ Tô Khả lại vội hỏi một câu: "Vậy nó hiện tại thì sao? bạn gái hiện tại con gặp qua chưa?"

Trương Kỳ Kỳ suy tư năm giây, lúc này mới cân nhắc từng câu từng chữ nói: "Bà mợ, bà cũng biết, tính cách chú họ nhỏ luôn luôn lãnh đạm, không thích nói chuyện." Cô nói không ít, thật ra căn bản không có trả lời vấn đề của mẹ Tô Khả.

Mẹ Tô Khả thất vọng nói: "Được rồi được rồi! Không hỏi con nữa!"

Thế nhưng bà nhịn không được lại nói: "Kỳ Kỳ, nếu như con biết cái gì, nhất định phải nói với dì. Kết hôn là chuyện cả đời, dì và cha Tô Khả không thể nào để mặc cho Tô Khả làm ẩu."

Trương Kỳ Kỳ trả lời "Vâng", nói "Bye bye", cúp điện thoại.

Cô nhìn di động trong tay, trái tim giống như bị ngâm vào nước đá, rét buốt đến mức đau đớn như bị kim đâm.

Cha Kỳ Kỳ múc hai chén rượu nếp ngọt đi ra, thấy Trương Kỳ Kỳ đứng ở cửa toilet ngẩn người, vội gọi cô: "Kỳ Kỳ, tới đây uống rượu nếp ngọt, uống xong sẽ ấm áp một chút."

Trương Kỳ Kỳ lập tức từ trong mơ tỉnh lại, liền đi qua bên bàn ăn ngồi xuống.

Cha Kỳ kỳ vừa dùng thìa múc rượu ngọt uống, vừa lẩm bà lẩm bẩm nói: "Kỳ Kỳ, ga ra của phân xưởng chúng ta mới điều tới một Phó Chủ Nhiệm, gọi Hồ Minh, năm nay mới hai mươi tám tuổi, thế nhưng chuyên ngành vô cùng tốt, toàn bộ hệ thống điều khiển của chúng ta đều là cậu ấy làm, người cũng rất tốt, lần này cũng được chia căn hộ, còn chưa có bạn gái. Con cũng đừng nói cái gì chủ nghĩa không kết hôn, ngày mai ba bảo cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm, con và cậu ấy làm quen. . ."

Nghe ba ba lải nhải, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận: đúng vậy ha, cô trước đây luôn định không kết hôn, nếu như cô không có ý định kết hôn với Tô Khả, vì sao cô phải sợ mẹ Tô Khả can thiệp?

Sau khi bịt tai trộm chuông an ủi bản thân một phen, tâm tình của cô vẫn không tốt, bất tri bất giác liền uống hết một chén rượu nếp ngọt.

Cha Kỳ Kỳ thấy cô uống hết một chén, liền đi phòng bếp rót cho cô thêm một chén nữa.

Trương Kỳ Kỳ chậm rãi uống hết, cô lặng lẽ vuốt vuốt dạ dày có chút căng cứng, lặng yên suy nghĩ.

Đúng lúc này điện thoại di động của cô lại vang lên.

Trương Kỳ Kỳ cầm lên vừa nhìn, màn hình điện thoại hiện ra hai chữ "Thổ hào" - - là Tô Khả gọi tới.

"Anh ở dưới lầu xúc tuyết gọi điện thoại cho em!" bộ dạng Tô Khả giống như rất thoải mái, "Em bây giờ đang làm gì?"

Trương Kỳ Kỳ đã nghe được tiếng xúc tuyết, vội nói: "Âm thanh này quả thực là ma âm xuyên lỗ tai, nghe đau đầu quá, anh đừng xúc nữa. Em đang uống rượu nếp ngọt!"

Nghe cô nói xong, Tô Khả ngừng xúc tuyết, trong lòng cảm thấy giống như có cái gì không hợp lắm, nhíu mày nghĩ ngợi, vội nói: "Em đừng uống!" Rượu nếp ngọt cũng là rượu nha, phụ nữ có thai có thể uống sao?

Trương Kỳ Kỳ miễn cưỡng nói: "Em uống no luôn rồi."

Tô Khả: ". . ."

Anh buông xúc dụng cụ tuyết liền đi lên lầu.

Tiểu Huệ nấu ăn ở phòng bếp, mẹ Tô Khả vào phòng bếp nhìn. Bà đang nói chuyện với tiểu Huệ, chợt nghe thấy giọng Tô Khả có chút sốt ruột xa xa truyền tới, vội từ phòng bếp đi ra: "Tô Khả, gọi mẹ có việc gì?"

Tô Khả bước chân dài một lần bước mấy bậc đá lên lầu, bởi vì đi quá nhanh, hơi có chút thở gấp: "Mẹ, phụ nữ có thai có thể đụng tới rượu không?"

Mẹ Tô Khả: ". . . Con hỏi cái này làm cái gì?"

Tô Khả có chút cuống cuồng liền muốn mở Baidu điện thoại, mẹ Tô Khả vội nói: "Phụ nữ có thai đương nhiên là không thể đụng vào rượu!"

"Rượu nếp ngọt thì sao?" Tô Khả vẻ mặt bực bội, ngón tay thon dài rạch lên màn hình điện thoại di động.

Mẹ Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: "Có nơi nói phụ nữ có thai có thể uống rượu gạo, nhưng Trịnh thành chúng ta bên này châm ngôn nói là không được."

Thấy hai tay Tô Khả lướt nhanh đánh chữ, bà liền thêm một câu: "Rượu nếp ngọt dù sao cũng chứa cồn!"

Tô Khả đã ấn mở Baidu đang xem.

Rất nhanh anh liền đứng lên cầm áo khoác muốn đi: "Mẹ, con đi ra ngoài một chút!"

Mẹ Tô Khả thấy anh đi rất gấp, vội đuổi theo nói: "Tô Khả, con đi làm gì đó?"

Tô Khả rất nhanh liền lái chiếc Ferrari từ ga ra đi ra.

Mẹ Tô Khả đứng ở cửa trước lầu hai, mở cửa sổ ra lớn tiếng nói: "Con đứa nhỏ này! Cẩn thận một chút!" tốc độ xe quá nhanh, Bà có chút lo lắng.

Uống xong chén rượu nếp ngọt thứ hai, khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ hơi nóng, liền vào toilet rửa mặt. Cô giống như có chút dị ứng với rượu cồn, rượu trắng căn bản cũng không có thể đụng vào, vừa trắng liền đỏ mặt đau đầu nôn mửa; rượu nếp ngọt khá tốt, uống liền mệt rã rời, rất nhanh có thể ngủ, là thuốc ngủ tự nhiên.

Cô vỗ một lớp dưỡng da mỏng lên mặt, điện thoại liền vang lên, lại là Tô Khả.

Tô Khả chỉ nói hai chữ: "Xuống lầu."

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy anh là lạ, bất quá vẫn dự định nghe Tô Khả. Cô lại bóp một chút sữa dưỡng bôi ở trên mặt, vừa xử lý một chút tóc dài, lúc này mới cầm áo khoác ngoài mặc vào chuẩn bị xuống lầu.

Cha Kỳ Kỳ đang dọn cái chén không, nhìn thấy thuận miệng hỏi một câu: "Kỳ Kỳ, trời đã tối rồi, con xuống lầu có chuyện gì sao?"

Trương Kỳ Kỳ đầy cõi lòng tâm sự, không nghe thấy ba ba nói, trực tiếp mở cửa đi ra.

Mẹ Kỳ Kỳ cười nói: "Con bé đi làm cơm tối cho Tô Khả."

Cha Kỳ Kỳ lúc này mới không lên tiếng nữa. Một lát sau, ông lại thương lượng với mẹ Kỳ Kỳ: "Trưa mai tôi mời một người đồng nghiệp tới nhà ăn cơm, được hay không được?"

Mẹ Kỳ Kỳ rất cảm thấy hứng thú: "là ai vậy? Tôi có biết không?"

"Bà không biết, là Phó Chủ Nhiệm mới tới." Cha Kỳ Kỳ giải thích nói.

Nghe xong là Phó Chủ Nhiệm, mẹ Kỳ Kỳ liền đồng ý: "Đương nhiên có thể! Đến lúc đó đem mấy bình rượu Phần (thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc) của chúng ta ra đãi khách!"

Trương Kỳ Kỳ vừa tới cửa tiểu khu liền nghe được một hồi tiếng động cơ gầm rú, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chiếc Ferrari màu xám đen của Tô Khả đang quẹo cua nhanh như gió, sau đó rất nhanh thắng xe lại ngay trước mặt cô.

Cô che trái tim đang nhảy rộn, nhìn Tô Khả mở cửa sổ xe: " Nguy hiểm quá đi à! Anh muốn hù chết em hả?"

Tô Khả nhíu mày nói: "Lên xe."

Đợi Trương Kỳ Kỳ lên xe, anh mới nói: "Cái xe này chính là tiếng động lớn, thật ra anh không vượt tốc."

Trương Kỳ Kỳ duỗi tay gõ một cái trên tay lái anh: "Anh tìm em có việc?"

Tô Khả "ừ" một tiếng, đạp cần ga lái xe đi ra ngoài.

Trương Kỳ Kỳ thật sự cảm thấy anh lái quá nhanh, sớm kéo dây an toàn ra cài lên.

Tô Khả mặt không biểu tình hỏi cô: "Uống hết bao nhiêu rượu gạo?"

Trương Kỳ Kỳ: ". . . Hai chén."

Tô Khả không nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú nhìn có chút nghiêm túc.

Tô Khả lái xe đi ngang qua đường Lũng Hải, rất nhanh đã đến viện chăm sóc sức khoẻ bà mẹ và trẻ em ở thành phố Trịnh thành, trên cổng cho thấy trong viện có chỗ đậu xe, anh trực tiếp lái xe đi vào cổng bệnh.

Trương Kỳ Kỳ có chút sững sờ: "Đến bệnh viện làm gì vậy? Em đã hết sốt rồi!"