Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 61: Âm mưu



Tuy rằng bởi vì Trương Kỳ Kỳ ghét bỏ có chút mất mát, thế nhưng vừa nghĩ tới một đêm kiều diễm tuyệt vời với Trương Kỳ Kỳ đêm qua, trong lòng Tô Khả liền mềm nhũn, lỗ chân lông toàn thân đều là mát lạnh.

Phương Chính Dương thấy Tô Khả bởi vì say mà trên khuôn mặt đỏ ửng lộ ra nụ cười như có như không, liền dùng chân đá anh một chút: "Này, cậu rốt cuộc đã thoát khỏi thân phận Lão Xử Nam chưa?"

Tô Khả không nói gì, trong tay loay hoay chén rượu, đôi mắt đen láy dường như nổi lên rồi tầng một hơi nước.

Phương Chính Dương còn tính nói tới đề tài này, thế nhưng thấy Tô Khả không có ý định nói chuyện, đành phải hành quân lặng lẽ, nói đến chuyện trên phương diện làm ăn.

Tô Khả lúc này mới tỉnh lại lên tinh thần, tầng hơi nước trên ánh mắt kia cũng tản đi rồi, chuyên chú lắng nghe.

Bởi vì đức hạnh không chịu ăn cơm ở bên ngoài của Tô Khả, cho nên chỗ bọn họ uống rượu hiện tại chính là phòng bao thường dùng của đám bọn họ.

Tô Khả và Phương Chính Dương ở bên trong uống rượu, Kim Giai Lương mang theo bốn vệ sĩ đợi ở bên ngoài, cảnh giác nhìn người ta lui tới quanh mình.

Phương Chính Dương và Tô Khả từ khi trong phòng đi ra, Kim Giai Lương liền mang theo người xông tới, chỉ có một vệ sĩ vóc dáng trung đẳng trong đó rời đi trước đi lái xe. Phương Chính Dương thấy trận chiến này của Tô Khả, nhịn không được nói: "Để ý như vậy làm cái gì?"

Tô Khả thấp giọng nói: "Trong nhà tình huống phức tạp." Tài sản nhà anh hiện tại phần lớn ở chỗ anh, tình nhân Đinh Mỹ Anh kia của cha anh sợ là ước gì anh hiện tại liền bị xe đụng chết.

Phương Chính Dương đồng tình vỗ một cái trên lưng anh, an ủi: "Sau này tất cả sẽ qua, cả đời cha cậu cũng mất hết vào những chuyện bực mình kia!" Thật ra chuyện cha Tô Khả làm ở trong vòng luẩn quẩn của bọn họ là rất thông thường, chỉ là không có người nào giống như ba Tô Khả thật sự yêu Tiểu Tam, chẳng những sinh ra đứa bé, còn muốn ly hôn rời nhà và ở chung với Tiểu Tam, cũng thật sự là đủ hiếm thấy rồi. May mắn Tô Khả đủ mạnh hung hãn, bằng không hai mẹ con Tô Khả và mẹ cậu ấy lúc này sẽ bị cha cậu ấy và Tiểu Tam ăn đến xương đầu cặn bã đều không còn.

Tô Khả không nói chuyện, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa đi vừa cài khuy áo trên người. Nguyên tắc của anh chính là "Ta không sợ người, nhưng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị đánh trả, phải đề phòng người khác hại ta" .

Vệ sĩ có vóc người trung đẳng mở chiếc Land Rover màu xanh lá cây của Tô Khả ra, Kim Giai Lương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà Tô Khả và Phương Chính Dương uống qua rượu thì ngồi ở hàng sau ô tô, ra khỏi làng du lịch đi về hướng nội thành.

Land Rover mới vừa lên đường cầu vượt, xe của nhóm vệ sĩ đã bị dòng xe cộ ngăn cách ở phía sau.

Tô Khả ban đầu vẫn ngủ mà không ngủ, lúc này lại một lần nữa ngồi thẳng người, bảo Phương Chính Dương nhìn một chiếc Santana màu đen giấy phép tỉnh S theo sát phía sau: "Chiếc xe này từ khi ra khỏi làng du lịch liền đuổi theo chúng ta."

Phương Chính Dương quả thực là không biết nên khóc hay cười: "Những người này, đây là đóng phim hình sự đây mà!"

Tô Khả rũ mắt xuống, yên lặng suy nghĩ.

Một lát sau, anh dặn dò vệ sĩ đảm nhiệm lái xe: "Trước đưa tiểu Phương về nhà, sau đó đi Đế Hồ." Trước khi giải quyết những chuyện này, anh vẫn trước không đi tìm Trương Kỳ Kỳ, miễn mang tai hoạ đến cho cô.

"Tiểu Phương?" Phương Chính Dương nghe vậy vừa vui vừa tức giận, "Tô Khả, tôi lớn hơn cậu đó!"

Tô Khả vẻ mặt thành thật: "Vai vế của tôi cao."

Phương Chính Dương cười nói: "Đúng rồi, chuyện này có muốn tôi hỗ trợ hay không?"

"Cám ơn, " Tô Khả ung dung nói, "chuyện nhà tôi tôi tự mình xử lý."

Khi Trương Kỳ Kỳ về đến nhà, tiểu Hồ đã rời đi, cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đang thu dọn tàn cuộc - - Mẹ Kỳ Kỳ đang dùng khăn lau bàn ăn, cha Kỳ Kỳ ở trong phòng bếp rử chén bát.

Thấy Kỳ Kỳ trở về, mẹ Kỳ Kỳ vội buông khăn lau, đi theo Trương Kỳ Kỳ đi vào toilet, tò mò hỏi: "Kỳ Kỳ, Tô gia đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Kỳ Kỳ biết mình mẹ lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, nhưng không có ý định thỏa mãn tâm tình bát quái của mẹ mình, mà là vừa rửa tay vừa nói: "Mẹ Tô Khả muốn ăn mì Sơn Tây, bảo con đi làm cho bà ấy!" Cô định cho mình một tiêu chuẩn đạo đức cơ bản - - trừ phi chuyện là tất cả mọi người truyền ra, nếu không cô không sẽ chủ động đi truyền. Nghe mẹ ở một bên càn quấy, Trương Kỳ Kỳ chính là không chịu nói lời nói thật, cô lập tức cảm thấy tiêu chuẩn đạo đức của mình rất cao, trong lòng vui thích.

Mẹ Kỳ Kỳ biết rõ Kỳ Kỳ luôn luôn kín miệng, nếu như cô không muốn nói, ai cũng đừng hòng hỏi, bởi vậy sau khi quấn một hồi liền bất mãn đi ra.

Sau khi Trương Kỳ Kỳ rửa tay thì tẩy trang, ở trên mặt vỗ hai lần nước, sau đó đặt cằm ở trên vai mẹ: "Mẹ, có muốn con hỗ trợ hay không?"

Mẹ Kỳ Kỳ vô tình nói: "Chút xíu này, không cần tới con."

Trương Kỳ Kỳ lập tức vô cùng vui vẻ - - cô đang không muốn làm việc mà - - liền nói ngay: "Mẹ, con hơi mệt, đi ngủ trưa!"

"Đi đi đi đi!" Mẹ Kỳ Kỳ phất phất tay, đuổi Trương Kỳ Kỳ đi.

Trương Kỳ Kỳ đóng cửa phòng ngủ lại, vừa lên cửa thông với sân thượng, mở ổ chăn đã xếp chỉnh tề, đập lỏng gối đầu, mở phần mềm kể chuyện trong điện thoại di động, chọn xong 'Agatha traán'đeo tai nghe bắtđầu nghe.

Làm xong hết, cô lúc này mới cởi quần áo chui vào ổ chăn, đắp mặt nạ dưỡng da, đeo tai nghe lên, gối lên gối đầu xoã tóc nằm xuống.

Cha Kỳ Kỳ thu thập xong phòng bếp đi ra: "Kỳ Kỳ đâu?"

Mẹ Kỳ Kỳ chỉ chỉ cửa phòng ngủ của Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ đi ngủ trưa rồi."

Cha Kỳ Kỳ đương nhiên muốn đi vặn mở khóa cửa.

Mẹ Kỳ Kỳ vội thấp giọng nói: "Con bé đi vào một hồi rồi, sợ là đã ngủ rồi, ông quấy rầy nó làm cái gì?"

Cha Kỳ Kỳ "Xuy" một tiếng nở nụ cười: "Kỳ Kỳ ngủ một giấc không có đơn giản như vậy, nhất định còn chưa ngủ!"

Ông vặn mở cửa phòng, lớn tiếng gọi một tiếng "Kỳ Kỳ" .

Trương Kỳ Kỳ quả thật rút một cái tai nghe ngẩng đầu lên: "Cha, có chuyện gì sao?"

"Có việc!" Cha Kỳ Kỳ ngồi xuống bên giường Trương Kỳ Kỳ.

Mẹ Kỳ Kỳ ở bên ngoài lắng nghe, cũng đi vào, trong tay còn cầm khăn lau, lau tới lau lui bàn sách trong phòng Trương Kỳ Kỳ, dựng thẳng lỗ tai nghe.

Cha Kỳ Kỳ nhìn khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ dán mặt nạ, tuy rằng cảm thấy có chút không quen, thế nhưng biết rõ trình độ thích chưng diện của Kỳ Kỳ, cho nên cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Kỳ Kỳ, con cảm thấy tiểu Hồ như thế nào?"

"Tiểu Hồ?" trên mặt Kỳ Kỳ tràn đầy nghi hoặc, chỉ tiếc dán mặt nạ, ba cô không nhìn thấy.

Chính là tiểu Hồ buổi trưa hôm nay đến nhà chúng ta ăn cơm đó!" Cha Kỳ Kỳ vội nói, "Cậu ấy đối với con rất có cảm tình, cho nên ba ba muốn hỏi suy nghĩ của con một chút."

Trương Kỳ Kỳ đang muốn nói "Không có suy nghĩ gì", kết quả nhìn thấy ánh mắt ba ba tràn đầy chờ mong, cô cuối cùng đã hiểu- - ba ba là muốn được gán ghép cô và tiểu Hồ!

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Lần trước cô bất quá là bị mẹ lừa gạt đi xem mắt, kết quả Tô Khả liền quấn cô hết hai ngày, quấn cô suýt phiền chết, hiện tại nếu như cô dám nghe lời ba ba hẹn hò với tiểu Hồ, Tô Khả nếu không phải bị chọc tức điên, thì cuối cùng vẫn là gắt gao quấn lấy cô.

Sau khi suy nghĩ kỹ cang một phen, Trương Kỳ Kỳ làm ra quyết định. Cô gỡ mặt nạ xuống, trầm giọng nói: "Cha, con có bạn trai rồi."

Cha Kỳ Kỳ : ". . . Là ai? Ba và mẹ con gặp qua chưa?"

Mẹ Kỳ Kỳ cũng không giả vờ giả vịt bận rộn nữa, vài bước liền đã đi tới, sợ bạn trai theo lời Trương Kỳ Kỳ không phải Tô Khả.

Ánh mắt Trương Kỳ Kỳ từ trên mặt ba ba chuyển qua trên mặt mẹ, lại từ trên mặt mẹ dời đến trên mặt ba ba, không nói gì. Cô cảm thấy mẹ dễ nói chuyện hơn, miễn là đối phương có tiền là được; phiền toái nhất là ba ba, ba ba thế nhưng là người rất truyền thống, ông nhất định không thể tiếp nhận cô và Tô Khả yêu đương vượt qua bối phận - - cho dù hai người bọn họ một chút liên hệ máu mủ cũng không có!

Cha Kỳ Kỳ nhìn khuôn mặt dễ nhìn của con gái, trái tim trầm xuống một chút, khuôn mặt cũng có chút phát xanh: ". . . Con không phải là làm Tiểu Tam cho người ta chứ? Nếu con dám như vậy, ba liền dám con. . . Cắt chân khóa trong nhà!" Cắt chân Kỳ Kỳ ông không nỡ, nhưng Kỳ Kỳ thực có can đảm làm Tiểu Tam của người ta, ông thật đúng là muốn nhốt Kỳ Kỳ trong nhà.

Trương Kỳ Kỳ thấy khuôn mặt ba ba cũng chuyển sang màu xanh rồi, không khỏi không biết nên khóc hay cười: "Ba mẹ yên tâm đi, tuyệt đối là nam thanh niên không có bạn gái chưa lập gia đình chưa có con!" Tô Khả không phải chính là nam thanh niên tiêu chuẩn chưa lập gia đình sao? Về phần bạn gái, hẳn là không có a? Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua chuyện Tô Khả yêu đương!

Cha Kỳ Kỳ nhíu mày nói: "Thật sự?"

Trương Kỳ Kỳ rất chân thành: "Tất cả đều là thật."

Mẹ Kỳ Kỳ xen vào một câu: "Vậy con chừng nào mang bạn trai về cho mẹ và cha con nhìn?" Nếu là Tô Khả thì thật tốt quá! khuôn mặt chị dâu cả sờ sờ trước mắt, bảo bà không chịu giới thiệu bạn trai có tiền cho Kỳ Kỳ!

Trương Kỳ Kỳ nhìn ba mẹ, rất là tỉnh táo: "Chúng con bây giờ vừa mới bắt đầu kết giao, ai biết sau này thế nào. Nếu quả thật xác định quan hệ, con nhất định sẽ mang về cho ba mẹ nhìn."

Cha Kỳ Kỳ vô cùng phiền muộn nhìn con gái, cả buổi không nói gì. Kỳ Kỳ cho tới bây giờ không mang bạn trai về nhà, ông rất muốn nhìn thằng nhóc kết giao với Kỳ Kỳ . . .

Trương Kỳ Kỳ kéo cao chăn che kín khuôn mặt hạ lệnh đuổi khách: "Con muốn ngủ!"

Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đành phải đóng cửa lại đi ra.

Hai vợ chồng về tới phòng khách.

Cha Kỳ Kỳ cũng không nói chuyện, tìm ra sổ ghi chép và bút lông, nằm sấp ở trên bàn trà tính đi tính lại.

Mẹ Kỳ Kỳ tò mò tiến tới: "Ông tính cái gì đó?"

Cha Kỳ Kỳ vừa tính, vừa nói: "Tính toán đồ cưới cho Kỳ Kỳ !" Trịnh thành chỗ này thanh niên nam nữ kết hôn, thường thường là nếu như một bên cho nhà, thì bên kia mua cho chiếc xe. Nếu như bạn trai Kỳ Kỳ không có nhà ở, vậy thì bảo hai đứa Kỳ Kỳ đi theo ông và mẹ Kỳ Kỳ; nếu như bạn trai Kỳ Kỳ có phòng cưới, vậy ông dự định mua cho Kỳ Kỳ chiếc xe tầm mười vạn.

Mẹ Kỳ Kỳ phát tác tại chỗ: ". . . Ngay cả căn hộ này cũng thêm tên Kỳ Kỳ, còn muốn cho nó cái gì? Lâm Lâm không còn cái gì nữa!"

"Bà nói nhỏ thôi!" Cha Kỳ Kỳ nhíu mày nói, "Căn hộ ở Bắc Hoàn không phải cho Lâm Lâm sao? Hơn nữa tiền đặt cọc căn hộ này vẫn là Kỳ Kỳ bỏ ra đấy!"

Mẹ Kỳ Kỳ nhỏ giọng lầu bầu lẩm bẩm: ". . . Tô Khả người ta sẽ để ý chút gia sản ấy của chúng ta sao? Thật sự là không phóng khoáng, hừ!"

Cha Kỳ Kỳ biết bà vợ già của mình xưa nay thiên vị con trai, cho nên cũng không thương lượng với bà, tự mình một người tính toán. Ông hiện tại có hơn hai mươi năm tiền quỹ đen chưa hề động đến, tính tính toán toán cũng có không ít, vừa vặn có thể nhân cơ hội lấy ra, hơn nữa ông còn dư ít tiền riêng, cho Kỳ Kỳ làm đồ cưới mặc dù có hơi ít, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. . .

Mẹ Kỳ Kỳ thấy chồng thật sự giận, cũng không dám nói tiếp nữa. Cha Kỳ Kỳ là bộ đội xuất ngũ, bình thường nhìn tính tình rất mềm mỏng, nhưng nếu là đụng phải chuyện có liên quan đến nguyên tắc của ông, vậy thì ai cũng đùng hòng lay chuyển được ông.

Sau khi đưa Phương Chính Dương về nhà, Tô Khả lại gọi điện thoại cho ba thân tín Lâm Lỗi, Tôn Kế Tông và Trịnh Vũ Thành, bảo bọn họ ở biệt thự Đế Hồ chờ anh.

Làm xong những thứ này, Tô Khả hỏi Kim Giai Lương trên tay lái phụ: "Chiếc Santana màu đen còn đi theo không?"

Kim Giai Lương vẫn cẩn thận từng li từng tí quan sát, liền nói: "Tô tổng, bọn họ còn theo ở phía sau."

Tô Khả lấy ra hộp thuốc lá bằng vàng, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc bắn một cái.

Kim Giai Lương thấy thế, lập tức lấy ra cái bật lửa đánh đưa vào.

Tô Khả hít một hơi thuốc, từ trong hộp thuốc lá bắn ra hai điếu thuốc ra hiệu Kim Giai Lương rút đi. Anh quả thật có hơi nghiện thuốc lá, đặc biệt là lúc có chuyện muốn suy nghĩ, chỉ là bởi vì Trương Kỳ Kỳ ghét anh hút thuốc lá, cho nên anh ở trước mặt Trương Kỳ Kỳ hết sức khắc chế.

Tô Khả đi vào biệt thự không bao lâu, liền lại có hai người một cao một thấp từ trong biệt thự của anh đi ra, trong đó người đi ở phía trước cao mặc áo lông quần jean, đội mũ che ở nửa gương mặt, giống như hình dáng Tô Khả.

Người vóc dáng thấp mở một chiếc Audi màu trắng ra, người cao kéo cửa sau xe ngồi xuống.

Chiếc Audi màu trắng mới ra khỏi cổng khu biệt thự, chiếc Santana màu đen liền đi theo.