*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút buồn bực, thấy mẹ và bà nội vẫn còn ăn, cô liền đi ra ngoài tản bộ.
Hôm nay trời quang mây tạnh, rất là mát mẻ. Trương Kỳ Kỳ thoải mái tản bộ ở trong vườn sinh thái.
Vườn sinh thái này là nhà chị dâu mở, xây dựng ở Đào Hoa Đảo giữa hồ Đông Minh ngoại ô phía tây, bốn bề được nước bao quanh hoa trái xanh um, cảnh trí rất tốt.
Trương Kỳ Kỳ dọc theo đường nhỏ sum suê hoa trái đi tới bến tàu bên hồ.
Bến tàu làm bằng gỗ, Trương Kỳ Kỳ thấy phía trên rất sạch sẽ, liền cởi giày, cẩn thận từng li từng tí ở phía trên ngồi xuống, bỏ chân xuống hồ nước trong veo.
Trong nước có không ít cá con, chúng bơi lại gặm cắn chân Trương Kỳ Kỳ, có chút ngứa, cô liền dùng chân đạp nước.
Trương Kỳ Kỳ đang một mình đùa giỡn vui vẻ, đột nhiên cảm giác trong không khí dường như bay tới mùi khói, vội theo phương hướng mùi thuốc lá bay tới nhìn sang.
Chỉ thấy phía tây cách đó không xa có hai thanh niên mặc sơ mi trắng quần tây xanh đứng dưới cây liễu, nhìn trang phục giống như là đoàn thành viên phù rể, đang ở bên cạnh hút thuốc lá vừa trò chuyện.
Trong đó có bóng lưng đưa lưng về phía Trương Kỳ Kỳ nhìn chút quen thuộc, ngón tay thon dài đangkẹp một điếu thuốc đang cháy, dường như đang nói chuyện.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy tình cảnh có chút quái dị, vội vàng đứng dậy mang giày vào liền rời khỏi.
Mang giày xong cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía tây, mà vừa vặn người thanh niên đưa lưng về phía cô xoay người nhìn lại, khóe miệng hơi mỏng còn ngậm điếu thuốc - - không phải Tô Khả thì là ai?
Trương Kỳ Kỳ thấy thế vội vàng đi ra.
Tô Khả hít một hơi khói, đối với bóng lưng vội vàng của Trương Kỳ Kỳ mà phun ra một hơi. anh và anhtrai của cô dâu Phương Chính Dương cần nói chuyện, tới chỗ này còn sớm hơn Trương Kỳ Kỳ một chút.
Thấy Trương Kỳ Kỳ vọc nước, anh cuối cùng đã rõ, Trương Kỳ Kỳ không có mang tất chân, chân của côthật sự trắng.
Trương Kỳ Kỳ quay lại chỗ ngồi còn đang khó hiểu Tô Khả sao lại hút thuốc lá.
Ở trong cảm nhận của cô, Tô Khả vẫn là cậu thiếu niên cấp hai dịu dàng xinh xắn hay thẹn thùng như con gái chín năm về trước, cô thật sự là không thể xem anh công tử phóng đãng hôm nay ngậm điếu thuốc và cậu thiếu niên thanh tú dịu dàng như con gái Tô Khả là một được.
Trương Kỳ Kỳ sau khi ngồi xuống mới biết mình không nên trở về - - mẹ Kỳ Kỳ đang nhờ dì hai Trương Hoằng Hoằng giới thiệu đối tượng cho Trương Kỳ Kỳ.
Mẹ Kỳ Kỳ nói cả buổi, vừa cường điệu một câu: "Điều kiện gia đình không tốt thì không cần nói, bà nhìn kiện của Kỳ Kỳ chúng tôi điều, lúc này thân thể này tướng mạo này, gả cho Tổng Thống đều không có vấn đề!"
Trương Kỳ Kỳ: "..." Khuôn mặt của cô đỏ rực, cô thật không biết mẹ mình từ đâu mà tự tin như vậy, bà đã quên trong cài vòng tròn luẩn quẩn này chú ý chính là môn đăng hộ đối sao? Thí dụ như vợ của anh họ cả Trương Băng Băng trong nhà có vườn sinh thái, thí dụ như nhà vợ của em họ cô là làm bất động sản, thí dụ như chị cả của Tô Khả Tô Di gả cho nhà chồng là sửa chữa đường cao tốc...
Tiệc rượu kết thúc, mọi người nhao nhao ngồi tàu thuỷ chủ nhân cung cấp rời khỏi - - ở trên đảo khôngcó bãi đỗ xe, xe đều đỗ ở bãi xe trên bờ hồ.
Trương Kỳ Kỳ một nhà ba người đỡ bà nội cùng một chỗ xuống tàu thuỷ.
Bà nội Kỳ Kỳ năm nay cũng hơn tám mươi rồi, thế nhưng thân thể tốt lắm tinh thần minh mẫn, bà bởi vì quy hoạch mà có không ít tiền, bởi vậy đám con trai con gái cháu chắt đều rất hiếu thuận, đương nhiên cũng là bởi vì bà không hồ đồ rất thông tình đạt lý.
trên bãi đỗ xe có rất nhiều xe sang trọng, Trương Kỳ Kỳ mơ hồ nhìn thoáng qua, phát hiện thậm chí có một chiếc siêu xe 2 cửa.
Đương nhiên, bãi đỗ xe cũng đậu không ít xe sản phẩm trong nước.
Nhưng một nhà Trương Kỳ Kỳ là bắt xe tới, ngay cả sản phẩm xe trong nước cũng không mua nổi!
Trương Kỳ Kỳ gọi điện thoại gọi xe tới, sau đó cười với bà nội nói: "Bà nội, bà ngồi xe Băng Băng về, hay là theo chúng con bắt xe về?" Nhưng thật ra là không cần hỏi, bởi vì bà nội và bác cả bọn họ ở ngoại ô phía tây, mà Trương Kỳ Kỳ một nhà ở tại thành Nam.
Bà nội Trương còn chưa trả lời, mẹ Kỳ Kỳ liền nói: "Mẹ, Băng Băng và Hoằng Hoằng đều có mấy chiếc xe nhập khẩu, Lâm Lâm nhà con sang năm liền tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mẹ cho Lâm Lâm mua chiếc xe đi!"
"A? Băng Băng sao còn không có tới đây?" Bà nội Trương nói lảng ra chuyện khác.
Trương Kỳ Kỳ vội nhé tay mẹ mình. Mẹ luôn thích chiếm tiện nghi, rồi lại không động não. Trong tay bà nội có tiền, thế nhưng tiền là của bà nội, bà muốn cho thì sẽ cho, không muốn cho có xin cũng vô dụng, hà tất tự rước lấy nhục?
Xe taxi đại khái là kẹt trên đường rồi, đợi thật lâu cũng cũng không thấy đến, bà nội Trương đã ngồi lên chiếc BMW của trưởng tôn đi ra, một nhà Trương Kỳ Kỳ vẫn còn ở giao lộ đợi xe taxi.
Mẹ Kỳ Kỳ vừa thẹn vừa tức, bắt đầu giận chó đánh mèo cha Kỳ Kỳ: "... Đều là ông không có bản lãnh, ngay cả mẹ ông cũng dỗ không được!"
Trương Kỳ Kỳ tức giận, thấp giọng kêu một tiếng "Mẹ".
Mẹ Kỳ Kỳ càng tức giận, bà trừng mắt Trương Kỳ Kỳ muốn ầm ĩ, lúc này một chiếc Land Rover màu trắng chậm rãi lái tới, ngừng lại ở bên cạnh bọn họ.
Cửa sổ xe quay xuống, khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả không có một chút biểu tình: "Lên xe."