Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1331: Có phải anh cho người xóa bài viết đó không?




Bọn người Trịnh Lệ Hoa còn đặc biệt tìm một bộ quần áo đen từ đầu đến chân để thay vào, thật sự muốn biến thân thành ninja


Trình Dĩ An nhìn họ mà không nhịn được cười.


Đợi họ chuẩn bị xong xuôi, cả nhóm liền xuống dưới, cố ý lượn một vòng lớn rồi mới vòng ra phía sau ký túc xá. Trình Dĩ An canh chừng cho họ, nhìn thấy không có ai nữa, ba người mới vội vã xông vào khu rừng. Kết quả, còn chưa đến hai mươi phút, ba người đã đỏ mặt chạy ra, cùng nhau nhanh chóng trở về ký túc xá.


Trình Dĩ An thấy dáng vẻ ba người thấp thỏm như vậy, liền hỏi: “Rốt cuộc các cậu đã nhìn thấy gì mà mặt mũi lại thế này vậy?”


“ y da, vừa bước vào đã nghe thấy âm thanh ư ư a a đó, thật đáng sợ, đúng là khu rừng xôi thịt!” Trịnh Lệ Hoa lắc đầu thở dài.


“Số của bọn mình tệ thật, vừa vào trong chẳng bao lâu đã nhìn thấy một cặp, rõ ràng vóc dáng cũng chẳng ra làm sao, chỉ nhìn thấy hai cơ thể trần quấn lấy nhau” Mạch Mộng Hàm nói.


“Thế nên bọn tớ mới chạy trở ra đó” Tôn Thư Vân nói, “Cũng may cậu không đi cùng bọn tớ, bằng không sẽ bị ám ảnh mất”


Trình Dĩ An bật cười, nghe Trịnh Lệ Hoa nói: “Cậu nói xem bọn họ nghĩ gì vậy chứ? Sao không chịu bỏ vài trăm nghìn đi tìm một quán trọ nhỏ cũng được.”


“Có lẽ như vậy sẽ kích thích hơn.”


Trình Dĩ An tự thu xếp xong xuôi chuẩn bị lên giường, nghe họ vừa nói chuyện, vừa mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.



Ngày chủ nhật, Trình Dĩ An đã dậy từ rất sớm, ăn sáng xong liền đến thư viện để tìm tư liệu liên quan. Cô không tìm những quyển quá chuyên nghiệp, chỉ bắt đầu từ những quyển cơ bản nhất.


Đến buổi trưa, Trình Dĩ An nhận được cuộc gọi của Nam Cảnh Hành.


“Đã ăn cơm chưa?”


Trình Dĩ An trong nháy mắt đã bị nghẹn, cô đọc sách đến nhập tâm, đúng là đã thật sự quên mất.


“Ơ... giờ em sẽ đi ngay” Trình Dĩ An liếc nhìn thời gian, “Vừa đúng 12 giờ.”


Nam Cảnh Hành bật cười, “Anh không gọi cho em, có phải em sẽ quên luôn không?”


Trình Dĩ An đành cười gượng hai tiếng, sợ làm phiền những học sinh khác, liền vội vã ra ngoài.


“Bây giờ em xuống đi, anh đang đợi trước cổng thư viện của trường em” Nam Cảnh Hành nói.


Trình Dĩ An kinh ngạc, không phải đã nói hôm nay anh không cần đến sao? Sao lại chạy đến rồi?


Trình Dĩ An vội vã cúp máy chạy xuống dưới.



Lúc xuống đến sảnh lớn ở tầng 1 của thư viện, nhìn thấy Nam Cảnh Hành đang đứng bên ngoài, Trình Dĩ An vội bước ra, “Sao anh lại đến rồi?”


“Hôm nay anh cũng không có việc gì để làm, nghĩ lại thấy em cũng chỉ ở trong thư viện học, vậy anh đến cùng em là được. Em đọc sách của em, anh đọc sách của anh.” “Đi ăn trước đã.” Nam Cảnh Hành nắm lấy tay cô, “Còn nói cái gì mà sẽ biết tự chăm sóc bản thân”


Biết Trình Dĩ An vẫn lo lắng chuẩn bị cho công việc nên anh cũng chỉ đưa cô đi ăn đơn giản một chút rồi quay trở về. Nam Cảnh Hành chọn một quyển tiểu thuyết trinh thám, ngồi bên cạnh Trình Dĩ An đọc.


Sau khi Trình Dĩ An nhìn thấy, liền tỏ ra rất kinh ngạc. Vốn còn tưởng người chuyên nghiệp như Nam Cảnh Hành, dù sao cũng phải xem những chuyện sách chuyên ngành cao cấp gì đó. Không ngờ anh lại xem tiểu thuyết trinh thám.


Nam Cảnh Hành giơ tay véo mũi có một cái, “Nhìn gì vậy chứ? Cảm thấy anh sẽ không xem những loại sách này sao?”


Trình Dĩ An xoa xoa mũi của mình, “Ừm, còn tưởng anh sẽ xem mấy quyển sách chuyên ngành cao cấp gì đó chứ?”


Nam Cảnh Hành mỉm cười, “Lúc làm việc thì phải chuyên tâm làm việc, lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, anh phân biệt rất rõ ràng”


Trình Dĩ An cười híp mắt, bắt đầu đọc sách của mình.


Hai người chẳng ai nói gì thêm, chỉ yên tĩnh ngồi bên nhau.


Trình Dĩ An đọc đến say mê, vừa đọc vừa lấy bút ghi lại những trọng điểm. Đến cả việc Nam Cảnh Hành thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô, cô cũng không biết.


Tuy Trình Dĩ An không biết nhưng những học sinh khác thì đều nhìn thấy. Ánh mặt trời từ cửa sổ kính bên ngoài chiếu vào bao phủ hai người như phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp mờ ảo. Khung cảnh này thật sự quá đẹp, có người liền lấy điện thoại ra chụp lại, vừa khéo bắt được khoảnh khắc Nam Cảnh Hành một lần nữa quay đầu sang nhìn Trình Dĩ An.


Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An đều không biết bức ảnh đó đã được đăng tải trên diễn đàn của trường, đã trở nên cực hot. Trên bài viết xuất hiện hàng loạt những bình luận ngưỡng mộ. Đương nhiên cũng không tránh khỏi những người ganh tỵ ghen ghét, dùng tài khoản phụ vào nói những lời khó nghe.


Kết quả không đợi Trình Dĩ An phản ứng, bài viết đó đã bị xóa khỏi diễn đàn, Trình Dĩ An kinh ngạc hỏi Nam Cảnh Hành: “Có phải anh cho người xóa bài viết đó không?”