Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 618: Tôi không phải loại phụ nữ đó!




Nhưng ngược lại càng khiến hỏa khí trong người Nam Cảnh Hành mạnh hơn.


Nam Cảnh Hành nắm chặt cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Thỏa mãn cô.”


Sức lực của anh có hơi lớn, Trình Dĩ An bị mùi hương trong căn phòng lúc nãy ảnh hưởng, không còn là chính mình nữa nhưng vẫn cảm thấy đau. Cô khó chịu nhíu mày, sự tiếp xúc của Nam Cảnh Hành khiến cô thoải mái, nhưng cái đau từ cổ tay lại khiến cô khó chịu. Cảm giác mâu thuẫn này khiến cô nũng nịu hừ hừ hai tiếng. Âm thanh này khiến chút lý trí cuối cùng trong đầu Nam Cảnh Hành cũng triệt để đứt đoạn. Anh đè chặt cổ tay cô lên tường, cúi đầu lấp kín môi cô. Không ngờ hương thơm ngọt ngào đó trên môi cô cũng có, anh vừa chạm vào liền không tự chủ tiến vào sâu hơn. Cánh môi cô mềm mại hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Đại não vốn luôn bình tĩnh, lúc này lại căng ra, không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn đắm chìm mãi trong hương thơm ngọt ngào đó. Anh chủ động quấn lấy cô, bị sự ấm áp của cô vây quanh, không muốn rời xa nữa.


Hương thơm ngọt ngào của cô cứ quấn lấy anh.


Nam Cảnh Hành một tay giữ chặt hai tay cô, một tay buông xuống dọc theo mái tóc dài mềm mượt của cô, đi xuống dưới. Lòng bàn tay nóng bỏng của anh quét qua gương mặt mịn màng của cô, đầu ngón tay hơi chai quét qua vành tai trắng nõn.


Toàn thân Trình Dĩ An đều run lên như bị một dòng diện vây quanh, vành tai đỏ bừng, da đầu tê dại. Cảm giác thấy lòng bàn tay nóng bỏng của anh men dọc theo hai má từ từ đi xuống vỗ về chiếc cổ vừa tinh tế vừa mềm mại của cô, quét qua vai, rồi tiến xuống dưới.


Trình Dĩ An cảm thấy một sự thoải mái và giải thoát kỳ lạ, mong muốn nhiều hơn, nhưng đại não vẫn có một phần lý trí không ngừng nói với cô, không được.


Cô liền nghiêng đầu muốn tránh né.


Nhưng Nam Cảnh Hành vẫn dán chặt vào cô, không thoát ra được.


Thiêu đốt cô từ trong ra ngoài.



Bàn tay nắm chặt cổ tay cô cuối cùng cũng buông ra, đặt trên eo cô, khiến cô rõ ràng cảm nhận được anh.


Trình Dĩ An vô cùng hoảng loạn, phản ứng trên cơ thể càng khiến cô đau khổ. Hơi nước trong mắt càng ngày càng dày, cuối cùng từ trong hốc mắt tràn ra ngoài.


Không thể như thế được!


Không có lý nào, vừa chạy thoát từ một hố lửa, bây giờ lại nhảy vào một hố lửa khác.


Cô cố gắng khắc chế phản ứng của cơ thể mình, răng dùng sức cắn mạnh một cái.


Nam Cảnh Hành “Hừ” một tiếng, buông cô ra, biểu cảm hung tợn nhìn chằm chằm cô gái trong lòng.


Trên môi cô còn dính vết máu đỏ tươi. Trong miệng anh vẫn còn mùi máu tanh ngọt.


Trình Dĩ An lập tức gượng dậy nhưng vốn không thể nào đứng vững, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Nam Cảnh Hành.


Nam Cảnh Hành thuận tay đỡ lấy cô, có chút chán ghét.


“Giả vờ làm gì chứ!” Anh trầm mặt.



“Tôi không giả vờ!” Trình Dĩ An vừa tức giận, vừa uất ức, “Tôi không phải loại phụ nữ đó!”


Nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, lăn dài trên má, trên môi, nhìn rất đáng thương. Trong đôi mắt chất chứa tâm tư, còn mang theo sự quật cường.


Nam Cảnh Hành sửng sốt.


“Tôi bị gia đình cậu ruột lừa vào căn phòng đó, bên trong có một mùi thơm, sau khi tôi ngửi vào, liền… liền không ổn...” Trình Dĩ An khó khăn lắm mới nói xong, cảm giác kỳ lạ đó trong người lại dâng lên. Toàn thân cô đều đỏ bừng, chút lý trí trong mắt dần mất đi, lại để lộ dáng vẻ mơ hồ khi nãy.


Con ngươi Nam Cảnh Hành co lại, nhìn thấy biểu cảm đau khổ của Trình Dĩ An, còn có máu tươi từ môi cô tuôn ra. Anh giữ chặt cằm của Trình Dĩ An, ép cô mở miệng ra, liền nhìn thấy vết thương trên lưỡi cô. Cô cắn lưỡi anh, còn tự cắn lưỡi của mình nữa.


“Cô trúng thuốc?” Nam Cảnh Hành nhíu mày, lúc này nhìn lại gương mặt đỏ bừng của Trình Dĩ An, hình như không phải đỏ tự nhiên. Giống như bị thuốc khống chế, chứ không phải động tình.


Trình Dĩ An không đáp, sau lưng liền có người gọi: “Nam thiếu!”


Nam Cảnh Hành quay đầu, thấy đó là tổng giám đốc, còn dẫn theo mấy nhân viên đang bước đến.


“Đây là phòng mà cậu cần.” Tổng giám đốc nói, tận tay đưa thẻ phòng ra.


Nam Cảnh Hành một tay ôm lấy Trình Dĩ An, một tay đón lấy thẻ phòng, hỏi: “Người ở phòng 9012 thế nào rồi?”


“Đã gọi bác sĩ, cũng đã báo cảnh sát rồi.” Tổng giám đốc đáp, dè dặt nhìn lên vành môi của Nam Cảnh Hành. Trên môi anh vẫn còn dính máu, nói chuyện cũng không rõ ràng như bình thường. Ánh mắt tổng giám đốc liền chuyển sang người cô gái trong lòng Nam Cảnh Hành. Có lẽ chỉ có thể gọi đó là một bé gái. Cô gái này so với Nam Cảnh Hành đúng là quá trẻ.


Ông cũng không bỏ lỡ vết máu trên môi Trình Dĩ An, không khỏi nghĩ thầm, hai người này rốt cuộc vừa rồi đã làm gì chứ, kịch liệt như vậy. Nhưng ông cũng không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi vội vàng thu hồi ánh mắt.


Nam Cảnh Hành nhìn Trình Dĩ An đang ở trong lòng mình, cô ở trong lòng anh cũng không chịu an phận. Tay không tự chủ cứ nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, làm áo của anh cũng trở nên nhăn nhúm. Hai má còn nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực anh, hô hấp nóng bỏng xuyên qua áo sơ mi, phả lên trên da thịt anh.


— QUẢNG CÁO —