Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 632: Từ khi em quay về, anh không còn mơ thấy ác mộng nữa




Khóe miệng Sở Chiêu Dương cong lên, hài lòng nghĩ, thằng nhóc này cuối cùng cũng làm được một việc vô cùng đúng đắn.


Rất hợp ý anh!


Vì thế, Sở Chiêu Dương cũng nói với Cố Niệm: “Nếu không thì đêm nay ngủ lại đây đi. Bánh Gạo Nhỏ vừa mới xem phòng mới, đang cảm thấy mới mẻ.”


Cố Niệm sao có thể không biết, người đàn ông này chính là đang mượn cơ hội để khiến mẹ con cô ở lại. Song cô cũng có tính toán của cô.


Cố Niệm khẽ kéo ống tay áo của Sở Chiêu Dương nói: “Vốn dĩ em không suy nghĩ gì. Nhưng hôm nay đọc nhật ký của anh xong, em thực sự không có cách nào để anh sống một mình được.”


Khó khăn lắm mới chờ đến ngày cô quay trở về, cô lại không thể ở bên anh.


Sau khi đọc nhật ký của anh, cô đã không dám nghĩ, mỗi đêm một mình anh về nhà có cảm giác thế nào.


“Tối nay em dẫn Bánh Gạo Nhỏ về nhà ba.” Cố Niệm nói, thấy dáng vẻ thất vọng của Sở Chiêu Dương, trong lòng cô càng khó chịu, “Em muốn bàn bạc với ba, sau này em với Bánh Gạo Nhỏ sẽ chuyển đến sống cùng anh.”


Đôi mắt của Sở Chiêu Dương hiện rõ sự vui mừng, không ngờ Cố Niệm sẽ đưa ra quyết định như vậy.


“Sao đột nhiên em lại quyết định như vậy?” Giọng nói trước giờ vẫn luôn trầm ổn của Sở Chiêu Dương lúc này lại mang theo một chút run rẩy kích động, ngay cả đến khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.


Nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, Cố Niệm chỉ càng cảm thấy áy náy.


“Nghĩ đến mỗi lần anh một mình về nhà, một mình sống ở đây, em cảm thấy quyết định lúc trước của em là thiếu suy nghĩ. Em và ba đúng là mới gặp lại nhau nhưng ít nhất ba em vẫn còn có mẹ em bầu bạn mỗi đêm. Giữa vợ chồng với nhau mới là quan hệ thân mật nhất. Ba mẹ mỗi tối đều có thể nói rất nhiều chuyện với nhau, chia sẻ nhiều chuyện không thể nói cho em nghe được. Còn anh thì lại không có ai. Cho nên em muốn đến ở với anh. Cho dù em chuyển đến đây sống, cũng vẫn có thể quay về thăm ba, không có gì bất tiện cả.” Cố Niệm ngừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi, “Bây giờ, buổi tối anh vẫn còn mơ thấy ác mộng sao?”


Sở Chiêu Dương lắc đầu: “Từ khi em quay về, anh không còn mơ thấy ác mộng nữa.”


Có điều nói xong lại cảm thấy không đúng lắm.


Nói như vậy, liệu Cố Niệm có bỏ mặc anh không quan tâm nữa không?


Anh lập tức nói thêm: “Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy em rời bỏ anh.”


Cố Niệm: “…”



Tưởng cô không nhìn ra là anh đang nói dối sao?


Nhưng nghĩ đến nguyên nhân anh nói dối, Cố Niệm chỉ có thể dở khóc dở cười, lại không có cách nào tức giận được.


“Không nằm mơ thấy ác mộng nữa là tốt, ngủ yên giấc mới được.” Cố Niệm giơ tay sờ vào bọng mắt của anh.


Màu xanh trên bọng mắt đã nhạt rất nhiều so với lúc trước.


Sở Chiêu Dương vội vàng nắm lấy tay Cố Niệm: “Em phải ở bên anh, anh mới có thể ngủ ngon được.”


Vẻ mặt khẩn khiết giống như rất sợ cô nuốt lại lời nói ban nãy.


Người đàn ông này, lúc này lại giống hệt như một đứa trẻ.


Cố Niệm cười nói: “Em biết rồi. Anh yên tâm đi. Em sẽ đến bầu bạn với anh.”


Nghe xong, Sở Chiêu Dương đã không đợi được, lập tức muốn đưa Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ về Cố gia, hận không thể lập tức đi tìm Cố Lập Thành nói chuyện rõ ràng.


Bánh Gạo Nhỏ vẫn còn lưu luyến nhìn cầu trượt: “Nhưng mà Bánh Gạo Nhỏ không muốn đi.”


“Chúng ta quay về bàn bạc với ông ngoại con. Sau này con ngủ ở đây, ngày nào cũng có thể chơi.” Sở Chiêu Dương dụ dỗ con trai của mình.


Bánh Gạo Nhỏ chớp chớp mắt hỏi: “Thế sau này con còn có thể quay về nhà ông ngoại không?”


“Đương nhiên có thể rồi, đều là nhà của con. Con muốn quay về lúc nào cũng được.” Chỉ cần không bắt mẹ con quay về cùng là được.


Trong lòng Sở Chiêu Dương lặng lẽ bổ sung thêm một câu.


Lúc này, Bánh Gạo Nhỏ không còn câu hỏi nào nữa, lập tức hấp tấp chạy ra ngoài: “Vậy còn đợi cái gì nữa, mau về nói với ông ngoại.”


Cố Niệm: “…”


Sao thằng nhóc này đột nhiên ngốc như vậy.



Ba người đi ra ngoài, thím Dư thất vọng hỏi: “Không ở nhà ăn cơm à?”


“Sau này ngày nào cũng ăn ở đây.” Sở Chiêu Dương hiếm khi cười với thím Dư một cái.


“Cố Niệm và tiểu thiếu gia sẽ quay về đây sống sao?” Thím Dư vui mừng nở nụ cười.


“Đúng vậy.” Sở Chiêu Dương tâm trạng vô cùng tốt gật đầu.


“Còng chưa chắc đâu, ngộ nhỡ không thuyết phục được ba em thì sao?” Cố Niệm bất đắc dĩ nói. Cô đứng ở cửa nhà đổi giày, “Anh đừng vui mừng quá sớm!”


“Nhất định là có thể. Nhất định là có thể.” Thím Dư vội vàng nói.


Sở Chiêu Dương cảm thấy, anh thực sự nên tăng lương cho thím Dư.


Nhìn xem, thật biết cách nói chuyện mà!


Thế là ba người liền cùng nhau quay về Cố gia.


Mặc dù Cố Niệm đã đưa ra quyết định, nhưng khi nói chuyện đó với Cố Lập Thành, cô vẫn không có đủ dũng khí.


Vừa bước vào nhà, Cố Lập Thành đã vẫy tay với Bánh Gạo Nhỏ: “Cháu về rồi à, có mệt không?”


“Không mệt ạ.” Cậu nhóc nhanh chóng chạy sà vào lòng ông ngoại, “Bánh Gạo Nhỏ đã ngủ trưa, ngủ đẫy giấc luôn rồi.”


Cố Niệm thực sự rất lo lắng cậu bé sẽ lỡ miệng nói ra chuyện đi đến Lan Viên.


Vốn dĩ trên đường đi cô cho rằng mình đã hạ quyết tâm. Nhưng khi nhìn thấy Cố Lập Thành, cô lại không đành lòng nói chuyện rời đi.


Cố Lập Thành trêu đùa Bánh Gạo Nhỏ đang ở trong lòng mình, rồi lại liếc nhìn Cố Niệm: “Có chuyện gì thì nói đi. Còn ấp a ấp úng, che che giấu giấu với ba làm gì?”


Ông nói như vậy, Cố Niệm càng thấy áy náy.


Cô đang nghĩ, hay là thôi đi.


Từ sau khi Cố Lập Thành quay về, ông luôn suy nghĩ cho cô, chuyện gì cũng đặt cô lên hàng đầu. Bây giờ cô lại nói muốn rời đi, ba cô chắc chắn sẽ rất đau lòng.


Cố Niệm suy nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía Sở Chiêu Dương, muốn xin lỗi và xin anh tha thứ, kết quả nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh.


Trái tim Cố Niệm thắt lại.


Haizz, đây là quyết định của bản thân cô, không thể lại để Sở Chiêu Dương thất vọng được.


“Ba.” Cố Niệm ngồi bên cạnh Cố Lập Thành, thấp giọng nói: “Vừa rồi… chúng con đã đến Lan Viên.”


— QUẢNG CÁO —