Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 679: Muốn gặp thì nhìn em




Tư lệnh Hách ở bên cạnh cầm bộ đàm nói: “Cán điểu chú ý, cán điểu chú ý. Bắt đầu từ từ áp sát mục tiêu, chú ý đừng để bị phát hiện. Một trong hai mục tiêu còn đang ở ngoài cửa nhà xưởng. Bên cạnh còn có hai người đàn ông cầm súng. Số 1 và số 2 vẫn chưa vào bên trong nhà xưởng. Chú ý cẩn trọng, chú ý cẩn trọng, không được để bị phát hiện, không được để bị phát hiện.”


Vốn dĩ nếu là bộ trưởng Trình ra mặt, tư lệnh Hách chỉ cần phái người đến, cũng không cần phải đích thân xuất hiện. Nhưng lão gia đã đích thân đi cùng bộ trưởng Trình đến trước mặt ông.


Lão gia là ai?


Đó là người mà thủ trưởng Lý cũng phải nể mặt vài phần, chuyện này cũng không biết vì sao truyền đến tai của thủ trưởng Lý. Lúc nhận được điện thoại của lão gia và bộ trưởng Trình, thủ trưởng Lý cũng gọi điện đến, nói ông phải đích thân giám sát chuyện này. Ngoài việc liên quan đến Sở gia, cũng là vì Ngôn Luật từng là nội ứng trong tổ chức R. Tuy ba năm trước tổ chức R tổn thương nguyên khí nặng nề, hiện giờ vẫn mai danh ẩn tích, trốn trong bóng tối hồi phục lục lượng, nhưng dù sao cũng là một tổ chức lớn, nên bất cứ lúc nào cũng có thể nhen nhóm trở lại, cấp trên vẫn rất quan tâm.


Ba năm trước, Ngôn Luật rõ ràng bị Cố Lập Thành nhốt lại, nhưng tại sao có thể trốn ra từ đống đổ nát? Thủ lĩnh của tổ chức R rốt cuộc đang trốn ở đâu? Ngôn Luật rất có thể là được tổ chức cứu đi. Điều này có thể chứng minh, Ngôn Luật đến giờ có lẽ vẫn chưa rời khỏi tổ chức R, vẫn là thành viên nội bộ như trước. Hơn nữa vì ba năm trước, tổ chức R đã bị chết đi vài vị cán bộ, Ngôn Luật dĩ nhiên sẽ trở thành lão làng trong tổ chức, địa vị hiện giờ có lẽ đã cao hơn ba năm trước rất nhiều. Vì những nguyên nhân này nên bộ trưởng Lý đích thân gọi điện cho tư lệnh Hách, để ông đích thân dẫn người đến.


Bộ đàm vang lên giọng trả lời: “Cán điểu nhận lệnh, cán điểu nhận lệnh.”


***



“Tao muốn gặp con tao!” Lời của Sở Chiêu Dương vừa nói ra, Ngôn Sơ Vi cũng nhận được tin của Ngôn Luật.


“Dẫn chúng vào đây, đừng phí thời gian!” Ngôn Luật lạnh lùng nói.


Càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy người chị này của mình là một kẻ ngu ngốc không có đầu óc nhưng luôn tự cho mình là thông minh!.


Sở Chiêu Dương và Cố Niệm tuy nghe lời chúng đến đây, nhưng thế lực sau lưng sao có thể để họ mạo hiểm. Hiện giờ nhất định là họ đang nghĩ cách tiếp cận, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu bọn họ. Cũng chỉ có Ngôn Sơ Vi mới tin rằng Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không hề có chút chuẩn bị, vẫn ở trước cửa lãng phí thời gian. Ngôn Luật biết Sở Chiêu Dương và Cố Niệm nhất định sẽ có chuẩn bị, nhưng hắn cũng không định sẽ buông tha cho hai người họ. Dù họ có phái người đến thì cũng không dám tiến lại gần. Hắn tự có cách an toàn rời khỏi sau khi đã đạt được mục đích. Ban đầu hắn chưa quyết định được rốt cuộc có dẫn Ngôn Sơ Vi đi theo hay không. Nhưng hiện giờ hắn đã quyết định xong, một mình rời khỏi sẽ an toàn hơn, dẫn theo Ngôn Sơ Vi sẽ bị cô ta liên lụy.


Bị Ngôn Luật trách mắng, Ngôn Sơ Vi có chút không vui. Ngôn Sơ Vi bước đến trước, đích thân lục soát người của Cố Niệm để xác định Cố Niệm không mang theo bất kì vũ khí gì. Sau đó lại đi đến trước mặt Sở Chiêu Dương. Ngôn Sơ Vi muốn để Cố Niệm nhìn thấy cô ta sờ mó Sở Chiêu Dương thế nào. Ngôn Sơ Vi nở nụ cười đắc ý nhìn Cố Niệm, rồi tiến lại gần Sở Chiêu Dương một chút, gần như dán vào người anh. Cô ta từ từ giơ tay lên, sờ lên mặt Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương mặt lạnh lùng nghiêng đầu tránh đi, Ngôn Sơ Vi đặt tay lên một bên mặt anh, lạnh lùng nói: “Không muốn gặp con anh nữa sao?”


Sở Chiêu Dương ung dung xoay đầu lại: “Cô cảm thấy trong lỗ tai hay trong tóc tôi có thể giấu vũ khí?”



Ngôn Sơ Vi mím môi, vốn định mặt dày sờ xuống dưới.


Cô bảo anh giấu được đấy, thì sao?


Nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Sở Chiêu Dương, có lẽ là vì lâu nay áp lực mà Sở Chiêu Dương gây ra cho cô ta đã tích lũy đủ nhiều, da đầu Ngôn Sơ Vi tê liệt, trong vô thức buông tay ra. Hai tay Ngôn Sơ Vi cách lớp áo sơ mi của Sở Chiêu Dương, dán chặt lên lồng ngực anh, hung hăng nắm lấy ấn vào, nhìn thấy Sở Chiêu Dương không hề có chút cảm xúc, biểu cảm cũng chưa từng biến đổi. Mặt lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt điềm tĩnh.


Anh quay sang nhìn Cố Niệm, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Giống như đang nói với cô: đừng giận.


Ngôn Sơ Vi híp mắt, môi mím chặt lại. Sự đụng chạm của cô khiến anh chán ghét như vậy sao?


Ngôn Sơ Vi nhìn Sở Chiêu Dương từ đầu đến cuối vẫn không thèm để ý mình, tức giận: “Nhìn em đi!”


Sở Chiêu Dương mím chặt môi không quan tâm, Ngôn Sơ Vi lạnh lùng cười: “Haha, có muốn gặp con anh hay không? Muốn gặp thì nhìn em!”


Sở Chiêu Dương hít một hơi dài mới nhìn qua Ngôn Sơ Vi.


— QUẢNG CÁO —