Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 702: Anh ta coi thường em, sao anh ta có thể...




Thấy chị Viên vẻ mặt trịnh trọng chặn mình lại, trong lòng Trình Dĩ An liền trầm xuống. Cô lo lắng không biết có phải Nam Cảnh Hành đã nói gì ở quán bar để cô không được tiếp tục làm việc ở đây nữa hay không.


“Dĩ An, em đi theo chị.” Chị Viên kéo Trình Dĩ An đi vào phòng nghỉ của nhân viên ở đằng sau.


Lúc này mọi người đều đang ở bên ngoài chuẩn bị làm việc, ở đây không có ai.


“Hôm qua... chị bị gọi đến chỗ Nam thiếu gia, anh ta hỏi chị chuyện của em.” Chị Viên nói, “Chị sợ anh ta hiểu lầm em, cho nên đã nói cho anh ta biết điều khó xử của em. Thế nhưng chị cũng không nói quá cụ thể, tóm lại là chỉ để anh ta biết rằng em không phải là hạng con gái xấu xa.”


Trình Dĩ An không nói gì, dù sao thì ấn tượng của cô về Nam Cảnh Hành cũng không tốt đẹp gì mấy.


Chị Viên hiểu lầm phản ứng của cô, nói: “Em trách chị nói với anh ta những chuyện đó sao?”


“Không có.” Trình Dĩ An lập tức lắc đầu, “Nam Cảnh Hành là người như thế nào, anh ta hỏi sao chị dám không nói chứ? Hơn nữa, cho dù chị không nói thì anh ta cũng sẽ nghe ngóng được. Chuyện của em cũng không phải chuyện gì không thể nói. Chị Viên, trước giờ chị vẫn luôn giúp đỡ em, chiếu cố cho em, em đã rất cảm kích rồi. Chị cũng không cần che giấu điều gì với anh ta. ừng để em làm ảnh hưởng đến công việc của chị.”


Chị Viên nhìn Trình Dĩ An, không nói gì. Chị cũng sợ chọc giận Nam Cảnh Hành. Dù sao thì quán bar này cũng là của người ta. Trình Dĩ An cũng thở phào một hơi, không phải là Nam Cảnh Hành xen vào không cho cô tiếp tục làm việc ở đây nữa là tốt.


“Chị Viên, đừng để trong lòng.” Trình Dĩ An cười, “Vậy em ra ngoài đây.”



“Đợi đã.” Chị Viên lại kéo cô lại, “Có phải em không nghỉ ngơi tử tế, cũng không chịu ăn uống gì đúng không?”


Trình Dĩ An không ngờ đến cả chuyện này chị Viên cũng biết, bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng.


Chị Viên lấy một hộp thuốc bổ từ trong ngăn tủ ra, nhét vào trong tay Trình Dĩ An, cô cũng không kịp nhìn kỹ xem đó là gì.


“Em không được bỏ bữa. Chị biết em nóng lòng muốn đòi lại những thứ của ba mẹ từ tay cậu em, nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe bản thân trước đã. Dù là chuyện gì cũng phải từ từ, làm từng bước một, giải quyết theo kế hoạch, đừng có ép bản thân mình quá. Bây giờ chị có cho em ăn, em cũng không kịp ăn. Em cầm lấy cái này, khi nào tiện thì uống. Đây là tinh chất chiết xuất từ mấy chục loại rau củ quả. Chị nghĩ em không ăn uống tử tế, chắc chắn là không đủ dinh dưỡng, em phải uống cái này để cân bằng lại cơ thể.”


“Chị Viên, sao có thể…” Trình Dĩ An rất ngại, cảm thấy thứ đồ trong tay cô dường như nóng bừng cả lên rồi.


Chị Viên kiếm được không ít tiền, ở trong quán bar, cho dù là tuổi tác thế nào cũng đều phải tôn trọng gọi một tiếng chị Viên, có thể thấy địa vị chị Viên lớn đến đâu. Có lẽ để có được địa vị như ngày hôm nay, thời trẻ chị Viên đã phải chịu không ít tủi nhục, chịu không biết bao nhiêu đắng cay. Kiếm được nhiều cũng không có nghĩa là đương nhiên phải đi giúp đỡ người khác. Trình Dĩ An không cách nào có thể yên tâm chấp nhận ơn huệ của chị Viên.


Chị Viên dường như biết được suy nghĩ của Trình Dĩ An, vỗ nhẹ vai cô: “Đừng có áp lực như vậy, chị Viên của em được như ngày hôm nay là bởi vì đã trải qua khó khăn, biết những nỗi khổ sở đó rồi nên mới ra tay giúp em, để em bớt khó khăn hơn.”


“Chị Viên…” Trình Dĩ An không biết nên nói gì cho phải.


Thực sự cô vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của chị Viên, trong lòng cũng đã thầm hạ quyết tâm. Có lẽ cô không có năng lực gì, nhưng chỉ cần là chuyện gì cô có thể giúp được chị Viên, chắc chắn cô sẽ cố gắng hết mình.



“Dĩ An…” Chị Viên muốn nói nhưng lại dừng lại.


Rất hiếm khi thấy chị không sảng khoái như vậy, Trình Dĩ An đành nói: “Chị Viên, chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”


“Ài!” Chị Viên lại thở dài, “Em và Nam thiếu gia… hôm qua, chị đã bị trợ lý của Nam thiếu gia đưa thẳng đến nhà anh ta hỏi chuyện.Từ chỗ anh ta mới biết chuyện anh ta đã đưa em về nhà, biết dạo này em không được nghỉ ngơi tử tế, cũng không ăn uống đầy đủ.”


Chị Viên có chút do dự nhíu mày nói tiếp: “Rốt cuộc chuyện giữa em và Nam thiếu gia là thế nào?”


“Không có gì, em không thân thiết với anh ta lắm, hơn nữa anh ta cũng coi thường em.” Mắt Trình Dĩ An rủ xuống, vẻ mặt châm chọc của Nam Cảnh Hành lại hiện lên trong đầu cô.


“Em cũng mới chỉ gặp qua anh ta hai lần mà thôi.” Và cả hai lần đó đều bị anh ta coi thường. Tuy sau đó anh ta có xin lỗi, chính miệng nói chỉ là hiểu lầm. Nhưng nếu không phải là anh ta đã coi thường cô từ trong tiềm thức, ngay từ trong lòng đã cho rằng cô là người phụ nữ tùy tiện thì sao lại có sự hiểu lầm được chứ? Lời xin lỗi đã nói ra, nhưng xin lỗi xong, hiểu lầm vẫn hoàn hiểu lầm. Từ đầu đến cuối anh ta vốn không hề thay đổi suy nghĩ. Vậy thì xin lỗi có tác dụng gì chứ?


“Em và anh ta…” Chị Viên lắc đầu, rồi lại hỏi, “Có lẽ nên nói là, liệu có phải anh ta đối với em…”


“Không có đâu.” Trình Dĩ An nhanh chóng phủ nhận, nhưng tốc độ phủ nhận quá nhanh. Bởi vì cô không dám cho mình một suy nghĩ như vậy, thậm chí dù chỉ là một chút khả năng nhỏ nhoi cũng không. Cô sợ bản thân mình sẽ sinh ra hoang tưởng. Chi bằng luôn luôn cảnh giác để bản thân tỉnh táo.


Trình Dĩ An nắm chặt lấy bình thuốc trong tay, nói: “Anh ta coi thường em còn không kịp, sao có thể… cho nên không có chuyện gì hết. Có lẽ là vì tối qua em bị ngất ở cửa quán bar, anh ta không thể không xen vào nói đôi câu. Dù sao thì em và anh ta cũng… cũng được xem như là có quen biết.”


Lời Trình Dĩ An nói, chị Viên cũng không mấy tin tưởng. Có lẽ Trình Dĩ An muốn tự thuyết phục bản thân mình như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của cô gái nhỏ là biết ngay được không phải cô không có cảm giác gì với Nam Cảnh Hành.


Chị Viên thở dài nói: “Dĩ An, chị coi em như em gái, chị chỉ muốn tốt cho em. Có câu này có lẽ là em không thích nghe, nhưng người như Nam thiếu gia không phải là người cùng đẳng cấp như chúng ta. Bình thường đám tin tức giải trí không phải là đám nữ ca sĩ người mẫu diễn viên, thì cũng là danh môn khuê nữ. Cho dù những tin tức đó là thật hay giả thì đám phụ nữ có tin đồn với anh ta đều không giống như chúng ta.”


— QUẢNG CÁO —