Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 739: Gương mặt đó của sở chiêu dương, nhìn thế nào cũng không giống như gặp chuyện vui




Chưa đến mức trẻ ra mười tuổi, nhưng nói anh trẻ ra năm sáu tuổi là thật.


Sở Chiêu Dương hài lòng nhìn toàn thân mình, lập tức cảm thấy cũng không phải chuyện gì khó cho lắm. Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân cũng phấn chấn lên, giống như thật sự trẻ lại không ít, cả người thoải mái. Lập tức tự tin dẫn Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ đi ra cửa.


Sau khi đi vào thang máy, đúng lúc trong cửa thang máy có mặt kính, Sở Chiêu Dương soi gương một phen. Cũng không biết có phải là vì có lời nói lúc trước của thím Dư đã ngầm có tác dụng hay không mà Sở Chiêu Dương lại cảm thấy quả thật mình như trẻ lại không ít. Lại nhìn Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ ở bên cạnh, ba người mặc quần áo như vậy quả thật rất ấm áp. Khóe mắt Sở Chiêu Dương nhìn Bánh Gạo Nhỏ, cả người mập mạp, không đẹp trai bằng mình, vì vậy càng hài lòng hơn.


May Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nếu không không thể không ói cho anh một phát. So với ai không so, lại đi so với con trai mình.


Lão thái thái nhìn thấy quần áo của ba người, “Ôi” một tiếng, gật đầu nói: “Được được được, rất đẹp mắt.” Sau đó lại tỉ mỉ quan sát Sở Chiêu Dương: “Mặc như thế trẻ lại không ít nha! Mọi khi con hay mặc quần áo nghiêm túc, từ 20 hơn tuổi mặc thành hơn 30 hơn, ra vẻ trầm trầm. Bây giờ thì tốt rồi, như thanh niên ấy.”


Sở Chiêu Dương hài lòng nhếch khóe môi, trong lòng muốn nói anh vốn chính là thanh niên mà, không già chút nào đâu nhá.


Lúc tới cửa, Sở Chiêu Dương đột nhiên hỏi lão thái thái: “Con mặc như vậy, trông giống như bao nhiêu tuổi ạ?”


Lão thái thái còn khoa trương hơn so với Thím Dư, biết cháu trai để ý nhất chính là mình tuổi cao. Vì vậy, mặt không đỏ mắt không nháy nói: “Như hơn hai mươi đấy, không thể nói là như sinh viên, nhưng nhìn cũng không lớn hơn được bao nhiêu.”


Sở Chiêu Dương nhếch môi, gật đầu tán thành: “Quả thực con bây giờ và lúc đi học không thay đổi nhiều lắm.”



Lão thái thái: “...”


Ôi, thật không biết xấu hổ là gì!


Vậy là từ buổi sáng đến giờ, tâm tình của Sở Chiêu Dương đều vô cùng tốt.


Năm người cùng đi đến cục dân chính, lúc này Cố Lập Thành và Mục Lam Thục đang uống trà ở trong phòng làm việc của cục trưởng.


“Lão tiên sinh, lão phu nhân, cậu Sở, cô Cố.” Thư ký Lâm kêu lên, không che giấu được sự giật mình trên mặt. Cô không nghĩ tới việc hai cụ Sở gia lại đích thân đi đến. Đương nhiên cô chưa từng gặp hai cụ Sở gia, nhưng vì chuyện của Cố Niệm và Chu Tự Chương lúc trước, hai cụ Sở gia lâu chưa lộ diện đã tiếp nhận phỏng vấn. Lần đó cô cũng có xem, cho nên mới có thể nhận ra được.


“Cố tiên sinh và Cố phu nhân đang ở trong phòng làm việc của cục trưởng chúng tôi, mời đi theo tôi.” Thư ký vội vàng nói, “Cục trưởng đã phân phó, lúc nào cậu Sở và cô Cố làm thủ tục cũng được, không cần phải xếp hàng.”


Lão gia tử và lão thái thái đối với việc hưởng thụ một chút đãi ngộ đặc biệt ấy cũng không có cảm giác gì. Là người của Sở gia, từ khi sinh ra đã có các loại đặc quyền rồi. Ngay cả Cố Niệm, ở lâu với Sở Chiêu Dương cũng đã khá quen với chuyện này. Trước đây lúc còn ở cục cảnh sát, không phải dựa vào quan hệ với Sở Chiêu Dương nên cô được Mạc Cảnh Thịnh chiếu cố đấy sao?


Hai người ngồi ở trước tấm vải màu đỏ chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia thấy gương mặt nghiêm túc của Sở Chiêu Dương, mồ hôi chảy ra đầy trán. Thật sự là vì khuôn mặt đó nên nhiếp ảnh gia có chút sợ, nhưng vẫn phải kiên trì nói: “Anh cười một cái đi, kết hôn là chuyện tốt mà.”


Gương mặt đó của Sở Chiêu Dương, nhìn thế nào cũng không giống như là đang gặp chuyện vui.



Đây là tới kết hôn sao? Không phải là bị bức hôn chứ.


Sở Chiêu Dương: “...”


Cố Niệm: “...”


Cố Niệm quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Chiêu Dương, kéo tay áo của anh: “Anh cười một cái đi.”


Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn Cố Niệm, nói: “Anh quay về phía nhiếp ảnh gia, không cười nổi.”


Cố Niệm: “...”


Sở Chiêu Dương còn nói: “Quay về phía em mới có thể cười được.”


Cố Niệm: “...”


Nào có kiểu như vậy chứ!


Nhiếp ảnh gia: “...”


Tự dưng lại bị nhét vào một đống cẩu lương.


“Khụ.” Nhiếp ảnh gia là một người đàn ông trung niên, cũng không tiện bảo Sở Chiêu Dương coi ông ta thành Cố Niệm được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là tôi đặt ảnh vị hôn thê của anh ngay trước mặt cho anh xem nhé? Anh có thể coi như tôi không tồn tại, trong đầu chỉ nghĩ đến vị hôn thê của anh cũng được. Đây là ảnh dán lên giấy đăng ký kết hôn đó.” Nhiếp ảnh gia giải thích, không thể không cười được đâu.


— QUẢNG CÁO —