Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 497: Ba thích ăn kẹo bông gòn dính nước bọt phải không?




“Đã ổn rồi, sau này sẽ tốt hơn.” Cố Lập Thành nắm lấy tay Mục Lam Thục.


Sau này đối với Cố Niệm, Mục Lam Thục, và Bánh Gạo Nhỏ, ông nhất định sẽ bù đắp lại.


Mục Lam Thục mỉm cười gật đầu.


“Được rồi, không được ăn nữa, nếu không con sẽ không thèm ăn cơm nữa.” Cố Niệm lấy cây kẹo bông gòn chỉ còn lại một nửa lại từ tay cậu nhóc.


Sở Chiêu Dương cầm lấy cây kẹo từ trên tay Cố Niệm, há to miệng ăn hết, không cho Bánh Gạo Nhỏ có cơ hội ăn tiếp. Cố Niệm lấy khăn giấy ướt trong túi ra, lau sạch tay và mặt của Bánh Gạo Nhỏ. Sau đó, cô nhìn sang cây kẹo chỉ còn lại một phần tư. Sở Chiêu Dương giơ lên: “Thử xem.”


Cố Niệm mỉm cười, há miệng định cắn một cái. Môi vừa chạm vào kẹo, Sở Chiêu Dương đột nhiên rút lại, rồi hôn lên môi của cô. Đầu lưỡi anh thuận thế đưa kẹo bông gòn dính trên môi cô vào trong. Môi Cố Niệm mềm mại ẩm ướt, còn mang chút vị ngọt của kẹo bông gòn, khiến anh vòng tới vòng lui không ngừng, không khống chế được.


Cố Lập Thành trợn tròn mắt, lúc nãy vừa có một chút mềm lòng, Sở Chiêu Dương liền ở trước mặt người làm ba như ông, chiếm tiện nghi của con gái ông. Ông đang định tiến tới thì bị Mục Lam Thục kéo lại: “Được rồi, cho hai đứa một cơ hội đi.”


“Nhưng Bánh Gạo Nhỏ đang ở bên cạnh nhìn đó.” Cố Lập Thành nói, “Dám dạy hư cháu ngoại tôi à!”


Còn chưa đợi Cố Lập Thành đi qua, Sở Chiêu Dương đã buông Cố Niệm ra. Anh vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi mình rồi nói nhỏ: “Ngọt lắm!”


Môi và đầu lưỡi của Cố Niệm dường như vẫn còn vị ngọt của kẹo bông gòn, cô bất giác liếm một cái. Sở Chiêu Dương nhìn theo đầu lười của Cố Niệm, môi miệng chợt khô nóng.


Đột nhiên, giọng nói của Bánh Gạo Nhỏ vang lên: “Ba, sao ba lại cướp kẹo bông gòn của mẹ?”


Cố Niệm: “…”



Cố Niệm trừng mắt nhìn anh. Trước mặt trẻ con, anh lại dám trực tiếp hôn cô như vậy! Xem anh sẽ trả lời thế nào.


Ai ngờ, Sở Chiêu Dương không hề đỏ mặt, hết sức bình tĩnh nói: “Bên trong miệng mẹ ngon hơn.”


Cố Niệm: “…”


Sao có thể nói với trẻ con như vậy?


Cậu nhóc không ngốc, nhưng nhìn Sở Chiêu Dương như kẻ ngốc: “Ba, ba thích ăn kẹo bông gòn dính nước bọt hả.”


Sở Chiêu Dương: “…”


Thế là, cậu nhóc không đợi Sở Chiêu Dương trả lời mà tóm lấy một nhúm kẹo bông gòn trên thanh tre, phun một hơi đầy nước bọt lên trên nhúm kẹo, rồi mới đưa đến trước mặt Sở Chiêu Dương.


“Ba ăn đi.”


Sở Chiêu Dương: “…”


Đứa trẻ này cố ý sao!


“Ba mau ăn đi, kẹo tan hết rồi kìa.” Bánh Gạo Nhỏ thúc giục.



Sở Chiêu Dương giật giật khóe mắt:” “Con tự ăn đi.”


Mắt cậu nhóc sáng rực lên: “Thật hả?”


Không đợi Sở Chiêu Dương và Cố Niệm trả lời, cậu nhóc liền nhét vào trong miệng mình, sợ hai người họ sẽ nuốt lời. Sau đó, sự chú ý lại dời đến số kẹo còn lại trên thanh trẻ, còn muốn phun vài cái.


Sở Chiêu Dương trong lòng thầm cười, nhóc này thật láu cá. Anh há to miệng ăn hết số kẹo còn lại.


Thấy ông bà ngoại đi qua, cậu nhóc liền vùng vẫy muốn xuống. Nhân lúc cậu nhóc làm nũng với Cố Lập Thành, Sở Chiêu Dương tiến sát về phía Cố Niệm, liếm chỗ kẹo đã tan còn dính trên môi, nói với cô:


“Ngọt lắm, ăn không?”


Ai thèm ăn?


Cố Niệm không thấy ai nhìn qua bên này, liền đưa tay đấm vào ngực anh một cái.


“Anh nghiêm chỉnh chút đi.” Cô thấp giọng nói.


Sở Chiêu Dương nhân cơ hội nắm tay Cố Niệm, bao bọc trong lòng bàn tay mình. Anh thở dài một tiếng: “Anh rất nhớ em, khó khăn lắm mới tìm được em, lại không thể…”


Sở Chiêu Dương nói chưa xong, Cố Lập Thành đã dẫn Bánh Gạo Nhỏ tới.


Cố Lập Thành trừng mắt nhìn qua, Sở Chiêu Dương đành lùi ra sau một bước, cách xa Cố Niệm một chút, nhưng vẫn nắm tay Cố Niệm. Cố Lập Thành hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn không kêu anh buông ra, chỉ có nét mặt vẫn khó chịu. Mục Lam Thục mỉm cười với Sở Chiêu Dương và Cố Niệm rồi cùng Cố Lập Thành đi về phía trước. Sở Chiêu Dương cứ như thế nắm chặt tay Cố Niệm, nhất quyết không buông.


Mọi người nhàn nhã đi dạo nửa vòng cổ trấn, tùy ý tìm một quán ăn trong cổ trấn, chọn những món đặc sản. Đến tối ngắm cảnh cổ trấn về đêm, rồi trở về khách sạn.


Sở Chiêu Dương vẫn luôn kì kèo, đưa Cố Niệm và cậu nhóc trở về phòng của họ, lúc đến cửa, anh còn muốn chen vào trong.


“Về phòng của mình nghỉ đi.” Cố Lập Thành không khách sáo. Nắm tay thì ông có thể bỏ qua, nhưng ở cùng phòng thì tuyệt đối không được.


— QUẢNG CÁO —