Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 791: Cô toàn quên mất chồng mình cũng là một đại gia




Dù đã cố gắng tìm cơ hội, nhưng vẫn không tìm được vì không xảy ra chuyện này thì cũng xảy ra chuyện kia. Cuối cùng thì gần đây cũng đã ít phiền phức hơn, những chuyện gấp rút đều đã giải quyết xong.


Sở Chiêu Dương trên đường đến đã có dự tính, hôm nay anh rảnh rỗi. Thay vì chọn ngày chi bằng cứ tranh thủ hôm nay đi. Cố Niệm suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Hơn nữa từ khi có Bánh Gạo Nhỏ, cô luôn phải dành một nửa tâm tư cho cậu nhóc, ở bên cạnh Sở Chiêu Dương đã không còn giống lúc trước nữa. Hôm nay có cơ hội, cũng thật là hay.


Cố Niệm không hỏi hôm nay Bánh Gạo Nhỏ sẽ ở cùng với ai, dù sao có Cố Lập Thành và Mục Lam Thục, rồi cả ông bà, sẽ không thiếu chỗ để Bánh Gạo Nhỏ đến chơi.


Cố Niệm không ngờ, chỗ Sở Chiêu Dương dẫn cô đến lại là một cửa hiệu áo cưới vô cùng nổi tiếng. Tuy ở đây có phát triển thêm những sản phẩm khác như nước hoa, mỹ phẩm và quần áo, nhưng áo cưới vẫn là nổi tiếng nhất. Cố Niệm trước giờ rất thích áo cưới của nhãn hiệu này. Mỗi bộ áo cưới đều được thiết rất đơn giản, không cầu kì, nhưng lại mang vẻ đẹp mà các loại áo cưới khác không có được.


Vừa vào cửa, nhân viên nhìn thấy bọn họ liền lập tức nói: “Cậu Sở, cô Sở, xin mời vào.”


Cố Niệm không ngờ Sở Chiêu Dương đã hẹn trước. Hai người họ đi cùng với nhân viên cửa hàng vào phòng dành cho khách VIP. Trong phòng được bày trí theo phong cách công chúa châu Âu nhưng không hề tầm thường. Cố Niệm liền nghĩ đến một câu nói, ý nghĩa đại khái là: Cuộc đời người phụ nữ, lúc kết hôn sẽ được làm công chúa một ngày, còn lúc mang thai sẽ được làm nữ vương mười tháng.


Vừa vào cửa, liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn đứng trước mặt, tuổi khoảng 40 đến 45 tuổi, bước đến tiếp đón. Cố Niệm biết bà ấy, đó là nhà thiết kế sáng lập ra thương hiệu này. Đây là nhà thiết kế người Hoa hiếm hoi nổi tiếng quốc tế. Bà ấy lớn lên tại nước M, không ngờ bây giờ lại trở về thành phố B.


“Cậu Sở, cô Sở.” Trần Toàn Tư mỉm cười bắt tay với hai người họ.


Sở Chiêu Dương cũng rất khách sáo với bà ấy: “Cảm ơn chị đã đặc biệt trở về đây.”



“Có gì đâu, có thể đích thân thiết kế áo cưới cho cô Sở là vinh hạnh của tôi.” Trần Toàn Tư khách sáo nói.


Cố Niệm giờ mới hiểu, thì ra Trần Toàn Tư trở về là để thiết kế áo cưới riêng cho cô. Cố Niệm bất giác nhìn Sở Chiêu Dương, anh luôn giấu không cho cô biết.


Sở Chiêu Dương nhìn phản ứng của Cố Niệm, có lẽ cô vô cùng hài lòng. Anh giữ lấy tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.


“Mời ngồi, một lát sẽ để thợ may lấy số đo của cô Sở.” Trần Toàn Tư nói, “Cô Sở có tiện để lại cho tôi một tấm hình không? Lúc tôi thiết kế áo cưới thì luôn muốn xem vóc dáng của cô dâu, sau đó xác định phong cách áo cưới, có hình của cô thì sẽ dễ dàng hơn.”


Cố Niệm đương nhiên không để tâm.


Nhân viên mang đến một ít trà và điểm tâm, một lúc sau thợ may đến lấy số đo của Cố Niệm. Vừa lấy số đo, Trần Toàn Tư vừa nói chuyện để tìm hiểu sở thích của Cố Niệm, biết Cố Niệm thích sự đơn giản, điều này rất trùng khớp với ấn tượng của Trần Toàn Tư đối với Cố Niệm. Thật ra dù Cố Niệm không nói, lần đầu tiên Trần Toàn Tư nhìn thấy Cố Niệm cũng đã nghĩ đến phương án thiết kế này. Hiện giờ cách nghĩ đó lại rất giống Cố Niệm, thật là vô cùng hòa hợp.


“Tôi sẽ ở lại thành phố B để thiết kế áo cưới cho cô, đến khi có bản mẫu, chúng ta sẽ từ từ lựa chọn và chỉnh sửa.” Trần Toàn Tư nói.


Ra khỏi cửa hàng áo cưới, Sở Chiêu Dương dẫn Cố Niệm ra ngoại ô. Nơi đây tuy cách xa thành phố phồn hoa nhưng lại không hoang vu, đã vậy còn có rất nhiều biệt thự. Ở đằng xa còn có thể nhìn thấy một hàng đèn rất sáng. Trước mặt là một khu biệt thự, mật độ phân bố không quá chi chít. Mỗi biệt thự đều có sân vườn riêng, vô cùng riêng tư. Khu biệt thự được bao quanh bởi một bức tường cao, cửa lớn ở chính giữa đang mở ra.



Lúc này Cố Niệm mới nhìn thấy đây là một khu biệt thự nghỉ dưỡng nổi tiếng của thành phố B, chuyên về dịch vụ nghỉ dưỡng. Nghe nói minh tinh nào đó là người đại diện cho khu nghĩ dưỡng này cũng mua một căn ở đây. Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Sở Chiêu Dương bên cạnh nói: “Không muốn ở nơi không biết đã có bao nhiêu người từng ở qua, nên cũng đã mua ở đây một căn.”


Cố Niệm: “…”


Được thôi, cô quên mất chồng cô cũng là một đại gia.


“Vậy bình thường anh ở khách sạn thì phải làm sao?” Cố Niệm hỏi.


Sở Chiêu Dương thường đi công tác, dĩ nhiên sẽ phải ở khách sạn.


“Chỗ anh thường đi công tác, anh đều mua nhà ở đó.” Sở Chiêu Dương nói, “Có vài nơi không thường đi, có thể cố ở đó một hai đêm, cũng không phải không thể.”


Cố Niệm: “…”


Đúng là tùy hứng.


Điểm tốt khi mua nhà ở khu nghỉ dưỡng này chính là dù ngày thường không ở đây nhưng mỗi ngày đều có người đến quét dọn biệt thự sạch sẽ. Trước khi đến chỉ cần báo trước một tiếng, mọi thứ ở đây đều được chuẩn bị ổn thỏa, đến tủ lạnh cũng được chuẩn bị đầy đủ đồ.


Sở Chiêu Dương trực tiếp lái xe đến trước cửa biệt thự rồi dừng lại. Bên ngoài biệt thự đã có quản gia riêng đang đứng đợi. Quản gia mở cửa cho Sở Chiêu Dương và Cố Niệm rồi đưa chìa khóa biệt thự cho Sở Chiêu Dương.


Chỗ này trước kia Sở Chiêu Dương chưa từng đến, cuộc sống của anh trước khi quen biết Cố Niệm, ngoài công việc thì chỉ có ác mộng, không có nghỉ ngơi, cũng không có tâm trạng đến những chỗ nghỉ dưỡng thế này.


— QUẢNG CÁO —