Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 831: Tưởng là bản thân đã hoa mắt




Mắt trừng trừng vào khoảng không trước mặt, máu tươi từ sau não chảy ra, loang trên thảm như bao trùm cả người ông ta.


Trì Dĩ Hằng châm biếm nhìn Trì Hành Đoan đã chết nằm đó.


“Ba à, ban đầu chính tay ba bắn chết vợ và con mình, hôm nay lại bị chính con nuôi của mình bắn chết. Tuy không phải con ruột nhưng cũng xem như một sự luân hồi.” Sau đó lạnh lùng nói với thuộc hạ: “Thu dọn đi.”


Trì Hành Đoan chẳng qua cũng chỉ xem hắn như một công cụ mà thôi. Là hắn tự mình nỗ lực nên mới sống sót được đến hôm nay. Bằng không, cỏ trên mộ của hắn không biết đã cao đến mức nào rồi. Hắn đi theo Trì Hành Đoan cũng chỉ vì một danh nghĩa ba nuôi. Từ lúc được Trì Hành Đoan đón về từ cô nhi viện, những lúc hai người ở bên nhau vốn không nhiều, phần lớn thời gian đều dùng để huấn luyện. Huấn luyện xong, hắn thành công trở thành thiếu chủ của tổ chức R, được Trì Hành Đoan xem như người kế nhiệm để bồi dưỡng.


Tình thân?


Giữa hai người thật sự không có. Thế nên Trì Dĩ Hằng mới có thể không chút do dự giết chết Trì Hành Đoan. Vì Cố Niệm, hay nhiều hơn là vì chính bản thân hắn.


Trì Dĩ Hằng lần cuối cùng nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu, đang bị thuộc hạ nhấc lên. Người này lúc sống luôn mang dáng vẻ uy nghiêm, khiến người khác khiếp sợ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như rắn độc của ông ta. Nhưng bây giờ khi đã chết lại giống như một con sâu vậy.



Trì Dĩ Hằng khinh bỉ nhếch miệng, lập tức xoay người, bước lên trên lầu.


***


Cố Niệm chỉ nghe thấy một tiếng súng truyền đến từ phía pháo đài, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Cô biết đây không phải là Sở Chiêu Dương đến cứu cô. Nếu phải, động tĩnh nhất định phải to hơn, không thể chỉ một tiếng súng đơn giản như vậy được. Cố Niệm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô không dám chậm trễ, vội vã lấy thanh sắt giấu dưới nệm ra, nắm chặt trên tay, dùng sức đập vào cửa sổ. Cô dùng phần nhọn nhất của thanh sắt để đập, rất nhanh trên cửa sổ xuất hiện một vệt như mạng nhện, lan rộng ra xung quanh. Cô hít sâu một hơi, đập mạnh thêm một cái. Thủy tinh trên cửa sổ liền “Rắc rắc”, tất cả vỡ vụn như những mảnh tuyết, như một thác nước đổ xuống dưới.


Cố Niệm đứng bên cửa sổ nhìn thủy tinh rơi xuống dưới, cho đến khi rơi chạm vào những con sóng hung tợn đánh vào bãi đá ngầm bên dưới, cả một chút bọt sóng cũng không bay lên, đã bị những cơn sóng hung hãn cuốn mất, không thấy tung tích. Cơn gió bên ngoài thổi đến đã phần nào làm dịu bớt sự khô nóng trong người cô. Tình trạng bây giờ của Cố Niệm không được tốt, mặt không chút huyết sắc, hai má cũng hóp lại, đôi mắt giăng đầy tơ máu. Đến cả đôi môi vốn căng mọng lúc này cũng trắng bệch khô khốc, thậm chí còn nứt toạc chảy máu.


Từ hai ngày trước khi Trì Hành Đoan cho người bắt cô về đây, ông ta đến tự giới thiệu thân phận của mình, rồi rời đi chỉ để lại một chai nước, bất luận là Trì Hành Đoan hay mấy tên vệ sĩ của ông ta đều không xuất hiện nữa. Cũng chẳng có ai đến đưa cơm cho cô. Tuy nhiên, dù có đưa đến Cố Niệm cũng không dám ăn. Nhưng như vậy, càng khiến Cố Niệm thêm chắc chắn bình nước đó có vấn đề. Con người khi không có thức ăn, thường dựa vào uống nước cũng có thể duy trì sự sống thêm một khoảng thời gian. Bọn họ không cho cô ăn cơm chính là vì muốn cô không chịu được nữa mà uống chai nước đó.


Nhưng Cố Niệm vốn không làm theo những gì chúng dự tính sẵn. Vì nghi ngờ trong nước có vấn đề, Cố Niệm vẫn kìm chế, cố gắng không dùng đến. Lúc đói và khát đến mức không chịu nổi, cô mới dùng ngón tay chấm một chút nước thấm lên môi, chỉ cho vài giọt vào miệng. Mỗi lần cô chỉ dùng một chút, cho dù bên trong có thuốc, tác dụng cũng chậm hơn rất nhiều so với một lần uống lượng lớn vào. Nhưng cho dù thế vẫn bị thuốc ảnh hưởng. Hai ngày nay cô chỉ dựa vào chai nước đó, từng chút từng chút gắng gượng. Cô cố gắng để bản thân không hoạt động, không đại tiểu tiện, không đổ mồ hôi, tránh để lượng nước trong cơ thể mất đi nhanh hơn.



Đứng bên cửa sổ, gió biển thổi có phần lạnh thấu xương, từ từ đã xoa dịu chút khô nóng trong người cô. Lúc này, cửa phòng “Đùng” một tiếng bị đẩy ra, Cố Niệm giật mình quay người lại. Thấy người đàn ông bước vào, con ngươi của cô co lại.


Trì Dĩ Hằng!


Sao có thể chứ?


Không phải... Không phải anh ta đã chết rồi sao?


“Anh...” Cố Niệm không tin được nhìn người đàn ông trước mặt, còn tưởng rằng bản thân hoa mắt.


“Tôi chưa chết.” Trì Dĩ Hằng bình tĩnh nói, từng bước từng bước tiến về trước, đến gần Cố Niệm.


Cố Niệm nhếch môi, “Đúng vậy, quả giống phong cách của tổ chức R, tạo ra cái chết giả để thoát thân, sống trong tổ chức R, chuyện này chắc đã quen rồi.”


“Tôi không biết ông ta bắt em đến đây.” Trì Dĩ Hằng vừa nói, vừa bước đến gần Cố Niệm.


— QUẢNG CÁO —