Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 70



Nghĩ không ra nguyên nhân, Phó Tư Dịch chỉ có thể mở miệng hỏi cô.

Trầm Hoan quay đầu nhìn Phó Tư Dịch, dưới ánh đèn nhợt nhạt, Phó Tư Dịch nhíu mi nhìn cô, đồng tử hiện lên lo lắng cùng bất an.

Không vui khi gặp Thẩm Khiêm cũng tại đây tiêu tan phân nửa, do dự một hồi, cô rầu rĩ mở miệng, “Chuyện của Triệu Tỉnh Nhiên cùng Lâm Ngải đến tột cùng là như thế nào?”

Không dự đoán được cô sẽ hỏi chuyện này, Phó Tư Dịch ngẩn ra, mày nhíu càng sâu, “Chính là không cẩn thận mắc mưu người khác.”

Phó Tư Dịch trả lời tránh nặng tìm nhẹ, nửa thật nửa giả. Trầm Hoan có chút bi thương, cô biết Phó Tư Dịch có suy tính của hắn, chính là cảm giác bị gạt phi thường không dễ chịu, đặc biệt là biết được chân tướng từ Thẩm Khiêm, cô lại càng không thoải mái.

“Trầm Hoan, có phải em nghe được cái gì không?” Biểu tình bi thương của Trầm Hoan khiến Phó Tư Dịch thật bất an, hắn cầm tay Trầm Hoan, thử thăm dò hỏi.

Lần này Trầm Hoan không tránh đi, cô nhìn thẳng hắn, dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Hôm nay em gặp Thẩm Khiêm.”

“Khi nào, như thế nào em không nói cho anh biết?” Thanh âm Phó Tư Dịch bỗng nhiên cất cao, còn mang theo chút khẩn trương.

“Không phải anh cũng không nói cho em Triệu Tỉnh Nhiên là bị Thẩm Khiêm bày trò sao?”

Phó Tư Dịch sửng sốt, đột nhiên ra tiếng, “Trầm Hoan, anh..........”

Trầm Hoan nghiêng đầu, không chịu cho hắn nhìn thẳng. Giằng co hồi lâu, cuối cùng là Phó Tư Dịch thở dài một tiếng, con ngươi thâm trầm toàn là bất đắc dĩ.

“Em biết Thẩm Khiêm vì sao ra tay với Triệu Tỉnh Nhiên không?”

Trầm Hoan rốt cuộc quay đầu qua, nghĩ vấn đề Phó Tư Dịch nói, cũng không có đáp án mà lắc đầu.

“Trầm Hoan, hắn đây là giết gà dọa khỉ. Em nghĩ lại xem, nguyên nhân là tại ai a?”

Nghi hoặc trong đầu nháy mắt biến mất, Trầm Hoan trừng lớn mắt, “Là chúng ta........”

“Anh không nói cho em, là sợ em áy náy, cũng không muốn em lo lắng. Anh chỉ nghĩ muốn em yên tâm gây dựng sự nghiệp của riêng mình, bên ngoài mưa gió, anh đều vì em che chở, làm em vui vẻ, không có sầu lo. Anh không phải cố ý muốn gạt em, cho nên có thể không cần tức giận không?”

Đôi tay Phó Tư Dịch gắt gao bắt lấy tay cô, nửa người cô ở trong ngực hắn, vừa nhấc đầu phía trên chính là ánh mắt chân thành tha thiết của Phó Tư Dịch.

Trầm Hoan cảm thấy chua xót, Phó Tư Dịch vì cô mà suy xét rất nhiều, cô cảm động, lại vẫn không nhịn được bực mình, “Em và anh ở bên nhau, nếu là việc liên quan đến hai người chúng ta, như thế nào anh lại không cho em biết?”

“Phó Tư Dịch” Trầm Hoan rút tay ra, vòng qua cổ hắn, đôi mắt chăm chú nhìn vào mắt hắn, Phó Tư Dịch có thể thấy rõ ảnh ngược của hắn trong mắt cô, tâm động liền ôm lấy eo Trầm Hoan, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

“Phó Tư Dịch, em không sợ Thẩm Khiêm, không sợ hắn sẽ ngáng chân. Chúng ta là một thể, chúng ta còn con đường rất dài phải đi, chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, nuôi con, còn sẽ phải cùng nhau đối mặt với khó khăn. Phó Tư Dịch, em và anh là bình đẳng, đều hẳn là vì phần tình cảm này có trách nhiệm, cùng anh ở bên nhau ngày đầu tiên, em cũng đã chuẩn bị tốt. Phó Tư Dịch, anh hiểu không? Chúng là hẳn là sóng vai nhau cùng đi.”

Trầm Hoan nói, giống như sấm sét, chấn động thần kinh Phó Tư Dịch, hắn ngây ngốc.

Hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Nguyên lai, cô đã chuẩn bị tốt, thậm chí đã có kế hoạch tốt cho tương lai. Đại não Phó Tư Dịch khôi phục tự hỏi, xúc động nhìn cô, run run gọi một tiếng Trầm Hoan.

Nói ra lời trong lòng, buồn bực của Trầm Hoan biến mất, nhìn mặt mày hớn hở của Phó Tư Dịch phảng phất như bị sét đánh.

Nằm trong lồng ngực hắn, cô bị thu hút, cắn mạnh cằm Phó Tư Dịch, để lại hai hàng dấu răng chỉnh tề, Phó Tư Dịch đau mà hừ một tiếng.

“Phó Tư Dịch, em hối hận.” Cô nói.

Phó Tư Dịch còn không hiểu rõ là có ý tứ gì, khó hiểu nhìn cô.

“Em muốn dọn đến ở cùng với anh.”

Ầm một tiếng, Phó Tư Dịch cảm thấy sấm sét giữa trời quang.

Thời điểm ngồi thang máy, tay Phó Tư Dịch chặt chẽ cầm tay cô, lực đạo hơi lớn làm Trầm Hoan có chút đau.

Đây còn không phải là điều sợ nhất, sợ nhất chính là ánh mắt như ngọn lửa của Phó Tư Dịch càng ngày càng nóng, khi cô nói xong đoạn thổ lộ kia, lửa này bắt đầu chậm rãi bốc cháy, đến khi Trầm Hoan tìm chìa khóa, liền cháy đến đỉnh điểm.

Cô cúi đầu, nhìn đỉnh đầu cô chăm chú, tay run rẩy mở cửa.

“Ca” một tiếng, cửa mở.

Người đàn ông phía sau cũng động, hắn cực nhanh cực chuẩn cầm tay cô, xoay tròn một cái, Trầm Hoan rơi vào lồng ngực của Phó Tư Dịch.

Ngay sau đó, “phanh” một tiếng, Phó Tư Dịch đá cửa.

Phục hồi lại tinh thần, cà người Trầm Hoan cũng đã bị hắn đặt trên tường. Trong bóng đêm, cô chỉ cảm nhận được hô hấp nặng nề của Phó Tư Dịch, cùng mùi hương ẩn ẩn trên người hắn.

Nếu là biết Phó Tư Dịch sẽ có phản ứng này, vừa rồi cô nên uyển chuyển thổ lộ, hiện tại bị hắn để trên tường như thế này, Trầm Hoan khẩn trương vạn phần.

“.....Phó Tư Dịch” Trầm Hoan nhẹ nhàng gọi.

“Hả?” Phó Tư Dịch chậm rãi liền tới gần cô, Trầm Hoan chỉ cần nhấc đầu, hai người liền trực tiếp sẽ có tiếp xúc thân mật.