Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Phó Tư Dịch xuất hiện một khe nứt, Thẩm Dung đứng lên, cười đến sinh động dị thường.
Con thuộc về Thẩm Dung.
Anh hẳn là không nên có gì hy vọng thêm nữa, còn là không thể khống chế được.
Cõi lòng đã đóng băng có một tia khát vọng, anh tổ chức một buổi biểu diễn, muốn Trầm Hoan trở về, sau đó, chuyện thành dáng vẻ này.
Cô độc sống quãng đời còn lại, trăm năm không nơi nương tựa.
Thì ra là như vậy.
Từ ngày đó, Phó Tư Dịch nhanh chóng già đi, người cảm thấy sự thay đổi rõ nhất là Trần Băng.
Vì chiếu cố Phó Tư Dịch, Trần Băng dọn tới nhà anh, đại khái ngây người nửa tháng. Cậu ta buộc Phó Tư Dịch ăn cơm, nghỉ ngơi, buộc anh nỗ lực sinh hoạt.
Phó Tư Dịch vừa không đón ý nói hùa cũng không cự tuyệt, hờ hững chống đỡ.
Nửa tháng sau, một ngày sáng sớm, Phó Tư Dịch tỉnh lại, đá tỉnh người đang ngủ ở phòng cho khách- Trần Băng, “Trần Băng, cậu đi đi, từ hôm nay trở đi tôi sẽ chiếu cố tốt bản thân.”
“Tôi nói, cậu đi đi. Tôi muốn bắt đầu công việc.” Phó Tư Dịch đưa lưng về phía ánh dương sáng sớm, biểu tình mơ hồ không nắm bắt được.
Trần Băng đi rồi, Phó Tư Dịch bắt đầu xử lý bản thân, nửa tháng nay, râu đã mọc dài, khi thấy rõ bộ dáng mình ở trong gương, Phó Tư Dịch sửng sốt hồi lâu.
Dao cạo râu dính bọt biển, đi dọc theo hình dáng gương mặt, đột nhiên, cằm tê rần, Phó Tư Dịch không dao động, tiếp tục thổi mạnh, tiếp theo dùng nước trong tẩy sạch.
Khi ngẩng đầu lên, trên cằm có một vết máu, ngón tay Phó Tư Dịch vuốt xuống, có một chút đau, anh cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn tay mình, nhìn hồi lâu.
Phó Tư Dịch hình như là đã tỉnh lại, anh bắt đầu xử lí sự vụ công ty đâu vào đấy, nên chuyển nhượng thì chuyển nhượng, nên ra tay thì ra tay. Tài sản trên danh nghĩa của anh để lại cho con trai một phần nhỏ, còn phần lớn đều quyên cho các tổ chức từ thiện.
Giang Thời Thận xem một loạt động tác của anh, sợ tới mức không nhẹ, “Đây là cậu muốn xuất gia a? Gia tài đều phân tán hết!”
Trên hợp đồng chuyển nhượng Phó Tư Dịch ký xuống vài chữ, “Không phải tôi muốn xuất gia.”
“Vậy hiện tại cậu là muốn làm gì?”
Phó Tư Dịch đem nắp bút nắp lại vào bút máy, “Chỉ là tôi cảm thấy không thú vị.”
Giang Thời Thận há miệng thở dốc, không nói chuyện.
Tình cảnh hiện tại của Phó Tư Dịch, Giang Thời Thận cũng biết, Phó Tư Dịch nghĩ như vậy, nói thật, về tình cảm có thể tha thứ.
Nhân sinh đã đi tới nông nỗi, nhiều tiền cũng không để làm gì.
Ánh mắt Giang Thời Thận nhìn Phó Tư Dịch tràn đầy phức tạp.
Một năm sau, Phó Tư Dịch từ chùa Hành Dần trở về, Giang Thời Thận và Trần Băng cỏ thể nhìn ra được, tâm tình Phó Tư Dịch rất tốt, lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Giang Thời Thận âm thầm may mắn khi Phó Tư Dịch đi Hàng Châu có chuyển biến tốt, rốt cuộc không còn tử khí trầm trầm.
Đêm đó, bọn họ uống rượu xong, hàn huyên chuyện xảy ra một năm qua.
Trong lúc đó, Giang Thời Thận nhắc tới một sự kiện tiên đoán Phật gia quỷ dị, cậu ta mạnh mẽ phì cười, khuôn mặt Phó Tư Dịch lại bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười sau đó nói, “Có lẽ thật sự có.”
Giang Thời Thận không tin, “Cậu cũng chưa thấy qua.”
Phó Tư Dịch chỉ cười không nói.
Hơn mười một giờ, vợ Giang Thời Thận thúc giục cậu ta về nhà, ba người liền tan.
Lúc đó, Phó Tư Dịch là người cuối cùng đi, vẫn luôn nhìn theo xe của Giang Thời Thận cùng Trần Băng biến mất ở chỗ ngoặt.
Một năm sau, thanh minh, mưa nhỏ.
Giang Thời Thận tay ôm một bó bách hợp, đi vào nghĩa trang Thanh Xuyên.
Cậu ta dừng lại ở trước một bia mộ, sau một lúc lâu im lặng nhìn bia mộ, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, đem bách hợp trong tay nhẹ nhàng đặt ở trước mộ bia.
“Thời gian trôi thật nhanh, một năm rồi. Tư Dịch, ở bên kia cậu sống tốt không?”
Giang Thời Thận nhìn chăm chú vào gương mặt cười đến ôn hòa trong ảnh, nhẹ nhàng hỏi.
“Ông chủ cửa hàng bán hoa nói, tới tảo mộ, bách hợp là tốt nhất. Kỳ thật, tôi là rất muốn mua hoa hồng đỏ, nhưng lại sợ hoa hồng quá nổi bật, quá gây chú ý. Cậu xem, tôi vì cậu đã xuy xét rất nhiều đó……” Thanh âm Giang Thời Thận nghẹn ngào, cậu ta chôn đầu, môi run run, một câu đều nói không nên lời.
Cậu ta đã sớm nên nhìn ra, một năm trước khi Phó Tư Dịch nói không thú vị, cậu ta nên biết ba chữ đáng giá không thú vị này cũng không chỉ là tiền tài, cậu ta nên nhìn ra lúc ấy Phó Tư Dịch cũng đã……
“Cậu cứ như vậy đi rồi, thật là quá không có nghĩa khí.”
“Hiện tại cậu tìm được cô ấy rồi sao?”
“…………”
Giang Thời Thận đối với bia mộ nói chuyện hồi lâu.
“Tôi phải đi rồi, có rảnh lại đến thăm cậu.” Cậu ta ở đây cũng đã lâu, chân cũng tê rần. Giang Thời Thận chậm rãi đứng lên, cuối cùng nhìn Phó Tư Dịch mỉm cười trong ảnh, xoay người tập tễnh rời đi.
Hết mưa rồi.
Trong gió có người đang hỏi, cậu đã tìm được cô ấy rồi sao?