Chào Em, Bảo Bối!

Chương 90: CẦU HÔN



Editor: Boomtini

Giang Niên vốn dĩ cảm thấy mình muốn tốt nghiệp trước Lục Trạch một năm.

Đối với cô thì không có vấn đề gì, chẳng qua hai người đã sớm bàn bạc về vấn đề này rồi, bọn họ đều không muốn ở lại thủ đô, đều muốn về Viễn Thành làm việc.

Quả thật như vậy, đối với Giang Niên mà nói cô vốn là người phương Nam, đến đất thủ đô học vài năm thì còn ổn nhưng nếu ở lại đây sinh hoạt làm việc thì quả là cực hình đối với cô.

Lại bắt đầu năm học mới, Giang Niên là nghiên cứu sinh năm hai, Lục Trạch là nghiên cứu sinh năm nhất.

Cô gái nhỏ giật giật tay áo của Lục Trạch: “Trạch ca, anh nói xem ….. em tốt nghiệp trước anh một năm, sau đó một mình về Viễn Thành làm việc, em phải làm sao bây giờ?”

Thật ra, Giang Niên biết rất rõ rằng một năm trôi qua rất nhanh.

Hơn nữa ở Viễn Thành có đủ loại thân hữu, người thân, bạn bè đều có, Giang Niên căn bản không cần lo lắng phải một mình ở đó.

Chỉ là, cô không nỡ.

Mấy năm gần đây cô đã quen với cảm giác có Lục Trạch bên cạnh, dường như bất kể lúc nào cô làm gì, Lục Trạch đều bên cạnh cô, hai người cùng nhau nỗ lực tiến về phía trước.

Nghĩ đến sau này bỗng dưng phải một mình làm việc ở Viễn Thành, chẳng khác gì đến nơi khác một năm cả.

Giang Niên càng nghĩ càng chán nản, cúi đầu không vui.

Lục Trạch không khỏi bật cười

Chậc, nếu Giang Niên là động vật nhỏ có đuôi, chắc chắn lúc này đã ỉu xìu cụp tai, cụp đuôi xuống rồi.

Càng nghĩ càng thấy đáng yêu, thật khiến người ta muốn chạm vào mà.

Anh đưa trà sữa trên tay qua cho Giang Niên: “Không nỡ xa anh à?”

Cô gái nhỏ thế nào cũng phải mạnh miệng vài câu mới được: “Ai, ai không nỡ xa anh chứ! Em chỉ là …..”

“Chỉ là” cũng nửa ngày, nhưng Giang Niên cũng không nói ra được “chỉ là” cái gì.

Liếc nhìn đôi mắt trong veo của Lục Trạch, cô gái nhỏ lại dẫu môi, “chỉ là” không nổi nữa.

“Đúng vậy, em không nỡ xa anh đó.”

Nghĩ đến cái năm cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, ăn cơm, đi đường hay đi làm đều không có Lục Trạch bên cạnh, mỗi ngày chỉ có thể nghe giọng của Lục Trạch một chút, cùng Lục Trạch gọi video một chút, cô không thể cầm lòng được cảm thấy thấp thỏm, tâm trạng không khỏi chùng xuống.

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của chàng trai, nghe loáng thoáng được hương vị tràn ngập vui sướng.

Giang Niên trừng mắt nhìn Lục Trạch: “Anh còn cười!”

Lục Trạch lại càng cười lớn tiếng hơn một chút.

Thấy ánh mắt của cô gái nhỏ càng ngày càng bất mãn, Lục Trạch thức thời gật đầu nhận sai: “Được rồi, anh không cười nữa, để nhận lỗi với em, anh nói cho em nghe một tin tốt được không?”

Giang Niên thoáng nghi hoặc: “Tin tốt gì?”

“Anh đang học ‘chuyên thạc’.” Lục Trạch hơi gương lên khóe môi.

Giang Niên sửng sốt, hai mắt mở to ngạc nhiên hỏi lại: “Anh nói cái gì?!”

Lục Trạch gật đầu: “Đúng vậy, ‘chuyên thạc’, cho nên anh cho thể cùng em tốt nghiệp. Em thấy vui không?”

Giang Niên thật sự bất ngờ.

Không phải vì cô không hỏi rõ ràng Lục Trạch rốt cuộc học nghiên cứu sinh bên ‘học thạc’ hay chuyên thạc’, bởi vì trên cơ bản mọi người đều ưu tiên chọn ‘học thạc’ cả.

‘Học thạc’ học bổng nhiều, đãi ngộ bên trường học cũng tốt hơn, ưu tú như Lục Trạch, Giang Niên thực sự chưa bao giờ nghĩ đến anh ấy sẽ chủ động lựa chọn ‘chuyên thạc’.

* Chuyên thạc (专硕 ) và Học thạc (学硕) trên cơ bản đều là bằng Thạc sĩ (Master’s degree), Chuyên thạc đào tạo thiên hướng ứng dụng cấp cao, còn Học thạc đào tạo thiên hướng nghiên cứu hàn lâm, học thuật.

“Anh điên rồi sao….. ?” Giang Niên quả thực rất vui khi có thể cùng Lục Trạch tốt nghiệp, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô cũng nghĩ chọn học bên ‘học thạc’ sẽ tốt hơn.

Lục Trạch duỗi eo: “Đương nhiên anh không điên.”

Anh lựa chọn ‘chuyên thạc’ một mặt cũng vì có thể cùng Giang Niên tốt nghiệp, nhưng mặt khác cũng có sự cân nhắc rõ ràng.

Lục Trạch xác định anh không học lên tiến sĩ, cho nên tiết kiệm được một năm coi như cũng quý giá rồi. Đến nỗi mấy vấn đề học bổng này kia anh cũng không suy nghĩ nhiều.

Lục Trạch …..

Giống kiểu người thiếu tiền sao?

Anh thoải mái xoa đầu Giang Niên: “Em không cần nghĩ nhiều, anh đã có cân nhắc riêng cả rồi. Cùng anh tốt nghiệp không vui sao?”

Giang Niên nhìn Lục Trạch thật lâu, không khỏi bật cười.

Vui chứ, sao lại không vui cho được.

/*****************/

Hai năm sau cũng là hai năm cuối cùng trong thời sinh viên của Giang Niên.

Cô luôn cảm thấy bản thân mình không phải là một người thích học cho lắm, cũng sẽ vùng vẫy trong đống bài tập, đồ án lớn nhỏ, mỗi lần đi thi cuối kỳ thậm chí cô còn nghĩ rằng không ấy đi làm sớm còn sướng hơn.

Nhưng mãi đến khi gần tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Giang Niên mới phát hiện bản thân cô chung quy vẫn không nỡ rời xa môi trường học tập như thế này.

Mỗi ngày đều trong lành, sạch sẽ, có thể nhìn thấy đủ kiểu bạn học cùng giảng viên thú vị, quan tâm những gì mình quan tâm, để ý những gì mình thích, vừa phong phú, lại vừa đơn giản.

Dường như mọi ngóc ngạch đều có dấu vết của cô và Lục Trạch đi qua.

Lục Trạch dường như chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu được suy nghĩ của Giang Niên: “Không nỡ xa trường học à?”

Giang Niên cười cười: “Cũng không hẳn.”

Chắc chắn sẽ có chút không nỡ.

Chỉ là sau này con người ta đều phải trưởng thành, dù quá khứ có tốt đẹp đến đâu cũng phải tiến về phía trước.



Huống chi.

Huống chi, có một người vẫn luôn đồng hành bên cạnh cô kia mà.

Đồng phục tốt nghiệp lần này là màu xanh lam.

Trong lễ đường tốt nghiệp giống như ba năm trước, Giang Niên chỉ cảm thấy thời gian quả thật trôi qua rất mau.

Cùng mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, cũng như lúc trước, đứng ở cổng trường, tung mũ lên cao và cùng nhau nhảy lên.

Sau đó hô vang: “Tốt nghiệp vui vẻ!”

Tính từ thời cấp ba đến giờ, đây là lần thứ ba cô tốt nghiệp.

Vào đêm cuối cùng tại thành phố nơi họ trải qua bảy năm sinh sống và học tập, Lục Trạch bất ngờ đề nghị tụ tập nhóm bạn bè thân thuộc.

Giang Niên cảm thấy không có lí do gì để phản đối nên cứ vui vẻ đồng ý thôi.

“Buổi tối nay làm gì đây anh?”

Lục Trạch ôm eo cô gái nhỏ: “Ca hát?”

“Thật sao?” Hai mắt cô gái nhỏ lập tức sáng người, liên tục gật đầu: “Được được được, lâu rồi em cũng không hát.”

“Ừ, nhưng mà tối nay bạn anh tìm anh có chút chuyện, anh gửi địa chỉ qua cho em, em đến trước được không?”

Giang Niên không nghi ngờ gì cả, gật đầu ngay lập tức: “Không sao, em đến với bạn cùng phòng cũng được mà.”

Lục Trạch xoa đầu cô gái nhỏ: “Thật ngoan.”

Vậy nên khi cô và bạn cùng phòng cười nói đến phòng KTV mà Lục Trạch đã gửi địa chỉ, Giang Niên ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng biết Lục Trạch có việc, nhưng sao phòng KTV này lại tối thui vậy, đến một người cũng không có?

Người phục vụ chỉ vào số phòng: “Chính là phòng này, mời vào.”

Giang Niên và bạn cùng phòng nhìn nhau, sau đó từ từ tiến vào.

Lại nhanh chóng lùi lại.

Thấp giọng hỏi bàn cùng phòng khi còn là nghiên cứu sinh Bành Xu: “….. Có thật là nơi này không á? Khi nãy mình mới xem tin nhắn trong nhóm, Thư Nam nói cậu ấy đã đến phòng rồi, ở trong phòng đợi mình mà.”

Nhưng mà sao bây giờ phòng này không có ai hết vậy?

Hai bạn cùng phòng của cô cũng nhìn nhau.

Đỗ Lỗi Lạc phất phất tay: “Không sao dâu, vừa rồi người phục vụ đó cũng nói là chỗ này mà, hơn nữa không phải nhớ rõ số phòng là 8888 sao?”

Cô còn chỉ ký hiệu trên thẻ phòng của Giang Niên.

Quả thực là ‘8888’ không sai.

Bạn cùng phòng khác của cô là Trịnh Đan cũng đệm theo: “Đúng vậy Niên Niên, mau vào đi thôi, bên ngoài nóng quá à, mau mau vào cho mình ké xíu điều hòa đi.”

Giang Niên có chút chần chờ, do dự một chút vẫn lựa chọn nghe theo bạn cùng phòng.

Đúng vậy, cùng lắm thì cũng chỉ đi nhầm phòng thôi, không sao cả.

Cô đẩy cửa bước vào phòng.

Chỉ là căn phòng vừa rồi còn tối đen như mực đã lập tức sáng lên trong nháy mắt, hai mắt Giang Niên cũng có hơi chấn động.

Bên tai là loạt âm thanh bùng nổ: “Surprise!”

Giang Niên bị dọa đến ngây người hơn nửa ngày mới hoàn hồn, mới phát hiện ra trong phòng ban nãy làm gì có chuyện không có ai đâu chứ.

Rõ ràng rất cả mọi người đã đến đây rồi mà.

Bạn cùng phòng của Lục Trạch, Kỳ Thư Nam, còn có bạn cùng phòng thời đại học của Lục Trạch, thậm chí có Khương Thi Lam và một số bạn học thời cấp ba nữa.

Tất cả đều cầm một bông hoa hồng đứng trước mặt cô.

Trên mặt ai cũng mang ý cười, nhìn chằm chằm vào cô, nở nụ cười thật tươi.

Giang Niên càng thêm bối rối.

Cô quay đầu như đang cầu cứu ai đó, nhìn bạn cùng phòng phía sau cô, cô rất muốn hỏi đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy.

Sau đó vừa quay người đã phát hiện, vừa rồi mấy người bạn cùng phòng của cô còn đang nói cười với cô vậy mà giờ đây ai cũng cầm trên tay một bông hồng.

Nói cách khác, chỉ có Giang Niên không hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả …..

Cô mờ mịt lại xoay người: “Các cậu đây là …..”

Còn chưa hỏi xong, cửa phòng lần nửa được mở ra.

Cô nghe thấy âm thanh nên nhìn về phía sau.

Người vốn nói với cô “Tối nay anh có chút việc”, Lục Trạch, nay lại một thân quần áo chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, từng bước chậm rãi đi về phía cô.

Bạn cùng phòng cùng thức thời dạt sang hai bên nhường chỗ cho Lục Trạch.

Anh người yêu siêu cấp đẹp trai đứng trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, trong ánh mắt đều là cô, đem bó hoa trao cho cô.

Giang Niên vẫn còn bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn bạn bè phía sau, nhận lấy hoa: “Cảm ơn Trạch ca, hôm nay sao vậy anh?”

Lục Trạch không trả lời câu hỏi của Giang Niên, lập tức mở miệng.

Giọng điều từ trước đến nay luôn tản mạn, không chút để ý nay lại trở nên nồng đậm lưu luyến và nghiêm túc: “Niên Niên, anh yêu em.”

Giang Niên sững sờ

Cô cắn chặt răng, có chút ngượng ngùng: “Em, Em biết mà.”



Lục Trạch lại thấp giọng cười cười, sau đó quỳ gối bằng một chân.

Lần này Giang Niên hoàn toàn đơ luôn rồi.

Sau đó cô sững sờ nhìn Lục Trạch lấy ra một chiếc hộp, mở ra và ngước mắt lên nhìn Giang Niên: “Anh đã yêu em nhiều năm, anh cũng thực sự trân trọng và biết ơn những ngày qua em đã ở bên cạnh anh. Niên Niên, anh muốn cùng em đi hết quãng đời này, anh sẽ cố gắng trao cho em những gì tốt đẹp nhất. Anh mong rằng tương lai sau này của anh có em bên cạnh, gả cho anh nhé, được không em?”

Giang Niên cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc ngày hôm nay xảy ra chuyện gì.

Cô mở miệng, muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không nói nên lời.

Cầu, cầu hôn sao?

Thật ra lúc trước bạn bè cũng từng hỏi cô khi nào có ý định kết hôn.

Dù sao tình cảm của cô và Lục Trạch vẫn luôn ổn định, chuyện đó cũng thể hiện rất rõ ràng.

Nhưng Giang Niên luôn cảm thấy còn quá sớm, cũng cảm thấy bản thân mình và Lục Trạch chưa hoàn toàn sẵn sàng để bắt đầu xây dựng một gia đình mới.

Đến bây giờ, nhìn Lục Trạch quỳ gối trước mặt cô với vẻ mặt không chút do dự, Giang Niên chợt nhận ra rằng hóa ra đáy lòng cô vẫn luôn chờ mong như vậy.

Cô không khỏi cắn môi.

Cũng không hẳn là quá sớm, bọn họ đã bên nhau bảy năm rồi.

Như Lục Trạch đã nói, cô cũng đã xác định muốn cùng Lục Trạch đi hết quãng đời này.

Có Lục Trạch bên cạnh, mỗi ngày trôi qua đều thật hạnh phúc.

Giang Niên lại mím môi.

Nhìn cô gái nhỏ chậm chạp không gật đầu cũng không nói chuyện, Lục Trạch còn nghĩ rằng cô chưa thực sự sẵn sàng để kết hôn.

Trong lòng không khỏi có chút thất vọng, cũng có chút buồn bã, nhưng anh có thể hiểu được.

Anh …..

Sẵn sàng chờ đợi.

Anh cũng không quên mỉm cười an ủi cô gái của mình: “Niên Niên, em không phải áp lực …..”

Lời còn chưa nói xong đã thấy Giang Niên gật đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp cười lên thành hình trăng non: “Được, em nguyện ý gả cho anh.”

Lần này, đến phiên Lục Trạch sững sờ tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, anh chợt phát hiện, dù bản thân mình có bình tĩnh đến đâu thì đến lúc này cũng thực sự nhịn không nổi.

Dù sao thì người con gái bạn yêu rất nhiều năm nay đã đồng ý gả cho bạn, sẵn sàng cùng bạn đi hết quãng đời này, như này còn có ai chịu đựng được kia chứ?”

Lục Trạch hít sâu mấy lần, không tránh khỏi có chút hớn hở, kinh hỉ vô cùng: “Thật sao?!”

Giang Niên gật đầu: “Đúng vậy, em nguyện ý.”

Lục Trạch chỉ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rôi.

Anh lại hít sâu mấy hơi, kìm nén sự mừng rỡ như điên trong lòng, nhanh chóng lấy nhẫn cầu hôn đeo vào cho Giang Niên.

Giang Niên nâng tay lên, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay mình.

Sau đó lại nghe thấy Hạ Gia Dương cười nói từ phía sau: “Giang Niên, nhẫn này là A Trạch tự thiết kế đó.”

Giang Niên lại kinh ngạc, lần nữa nhìn lại chiếc nhẫn độc đáo trên tay mình, nhìn về phía Lục Trạch chứng thực: “Thật sao?!”

Lục Trạch mỉm cười, gật đầu: “Ừ, thật đó.”

Giang Niên đột nhiên nhào vào lòng Lục Trạch.

Cô có thể cảm nhận được Lục Trạch quan tâm đến cô như thế nào, càng có thể cảm nhận được tình cảm của Lục Trạch dành cho cô có bao nhiêu sâu sắc, nồng đậm.

Có thể gặp được một người như vậy, cô còn cầu gì hơn đây?

Lục Trạch sờ sờ tóc Giang Niên, cũng gắt gao ôm lấy cô.

Sau đó không biết ai lại bắt đầu ồn ào: “Hôn đi! Hôn đi!”

Lục Trạch nhướng mày, biết phải biết trái, nâng mặt cô gái nhỏ lên rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó cười nói: “Niên Niên, rốt cuộc em cũng trở thành vị hôn thê của anh rồi.”

Chậc, từ bạn học, đến bạn gái, đến vị hôn thê, bước tiếp theo …..

Chính là vợ.

Thật tốt

Kỳ Thư Nam lắc đầu: “Hazz, mình cảm thấy mình lúc này chính là một cái bóng đèn công suất lớn nhất, mình thảm quá đi.”

Đặt hoa hồng vào tay Giang Niên, Kỳ Thư Nam ôm chầm lấy cô.

“Niên Niên, Niên của mình phải thật hạnh phúc đó nha.”

Giang Niên gật đầu.

Sau đó nhìn mọi người trong phòng một lượt, Giang Niên lại bật cười: “Cảm ơn mọi người nhiều.”

Cô thật may mắn biết bao, có được một người bạn trai như Lục Trạch, còn có một đám bạn vô cùng tốt thế này.

Lục Trạch dịu dàng nhìn cô gái trước mặt mình đang cười như hoa.

Không uổng công anh học thiết kế trang sức lâu như vậy, thiết kế chiếc nhẫn cũng rất lâu.

Niềm vui ngấm sâu vào trong máu, giống như lúc này, Lục Trạch mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói —–

Cuộc sống này đáng giá

Có Giang Niên, đời này mới đáng giá