Cuộc sống hôn nhân cũng không thay đổi quá nhiều so với lúc trước.
Mọi chuyện vẫn như vậy, lúc đi làm thì ở tại chung cư của Lục Trạch, cuối tuần cùng Lục Trạch về nhà.
Ba mẹ Lục Trạch mấy năm gần đây ở nước ngoài kinh doanh khá tốt, thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến chuyện chuyển trọng tâm vào quốc nội, nên tần suất về nước nhiều hơn trước rất nhiều.
Vậy nên, nếu ba mẹ Lục Trạch về nước vào cuối tuần, Giang Niên sẽ cùng Lục Trạch về họ Lục.
Mọi chuyện đều rất tốt, chỉ là …..
Mẹ Lục đối với cô thật sự quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Giang Niên chịu không nổi.
Tuy nhiên cô cũng hiểu, nhìn qua cũng có thể thấy được mẹ Lục rất thích cô nên mới nhiệt tình như vậy.
Buổi sáng trước khi vào làm việc, Giang Niên đang nhắn tin cho Lục Trạch hỏi xem trưa nay ăn gì thì nhận được cuộc gọi từ mẹ Lục.
Giang Niên không khỏi giật mình.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, đến hành lang công ty hít sâu một hơi và bắt máy.
“Dạ con chào mẹ?”
Giang Niên vừa cất tiếng chào thì trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói ân cần thân thiết của mẹ Lục: “Niên Niên! Cuối tuần nay mẹ về nhà, còn và A Trạch có về nhà không? Mẹ nấu đồ ăn ngon cho các con!”
Giang Niên sửng sốt.
Sau đó mẹ Lục cũng không quên giải thích: “Hai ngày trước mẹ có nói qua với Lục Trạch cuối tuần nay mẹ về nhà, bảo nó nhớ phải về nhà. Kết quả thằng nhóc kia cứ một hai bảo mẹ đến bàn với với con, còn nói cái gì này kia nó đều mặc kệ, con đi đâu nó đi theo đó.”
Giang Niên: “…..”
Tuy rằng cũng hơi ba chấm, nhưng đây quả thật rất giống những gì Lục Trạch sẽ nói.
Giang Niên trước kia cảm thấy Lục Trạch rất dính người, nhưng đó là lúc chưa kết hôn, sau khi kết hôn rồi, Lục Trạch dùng thực lực chứng tỏ cho cô thấy cái gì gọi là —–
Chỉ có dính hơn, không có dính nhất.
Ngay cả Kỳ Thư Nam và Khương Thi Lam cũng đều tỏ vẻ bất mãn với sự dính người của anh.
Kỳ Thư Nam nói với vẻ mặt không cam lòng: “Không phải mình nói đâu chứ, hai người các cậu như thế nào đi nữa cũng yêu đương gần mười năm trời rồi đúng không? Tại sao vẫn dính lấy nhau như hồi mới yêu vậy? Bộ sợ người ta chạy ha gì á?”
Giang Niên ngượng ngùng cười.
“Khác không nói, này ngay cả đi với bọn mình, Lục Trạch sơ hở là tới hỏi cậu đang ở đâu, có cần qua đón hay không, chưa kể còn không quên dặn dò mua sắm không cần nhìn giá đâu, cậu ấy kiếm tiền là để cho cậu tiêu xài mà.”
Kỳ Thư Nam bắt chước giọng điệu của Lục Trạch khi gọi cho Giang Niên giống như đúc, Giang Niên không khỏi cười lớn.
Về việc thường xuyên bị đánh giá ‘dính người’ Lục đại thiếu gia thật sự không mấy quan tâm.
Dính người thì sao nào, anh đây quang minh chính đại dính vợ mình chứ dính ai đâu!
Phải biết rằng trước kia anh đã muốn dính vợ mình như vậy rồi, nhưng mà lúc đó Niên Niên mới chỉ là bạn gái thôi, không phải sợ bạn gái không chịu kết hôn cùng mình nên anh mới khắc chế một chút rồi đó sao?
Hiện tại!
Đã lĩnh chứng rồi!
Lục Trạch còn ra dáng sợ cái gì nữa, đương nhiên là muốn dính như thế nào thì dính như thế đó!
“Alo Niên Niên, con có đang nghe đó không?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi hoặc của mẹ Lục, Giang Niên mới phát hiện mình đã phát ngốc như vậy lâu rồi.
Cô thấy rằng mấy năm qua tật xấu suy nghĩ lung tung vẫn không thay đổi chút nào.
Bất kể khi nào, bất kể người ta nói gì cô đều rất dễ bị phân tâm, sau đó bắt đầu suy nghĩ bốn phương tám hướng.
Giang Niên ngượng ngùng sờ mũi, nhanh chóng đáp lại: “Dạ mẹ, con đang nghe đây. Mẹ yên tâm, mẹ vất vả mới về nhà một chuyến mà, con và A Trạch cuối tuần nay sẽ về nhà ạ.”
Cô và Lục Trạch thường về nhà họ Giang, ba mẹ Giang đều hiểu được hoàn cảnh của nhà họ Lục.
Hai năm trở lại đây ba mẹ Lục Trạch về nhà thường xuyên hơn trước rất nhiều, ba mẹ Giang còn chủ động nói với hai người họ cuối tuần hãy về nhà họ Lục.
Dù sao thì có quan tâm như nào đi nữa họ cũng không phải ba mẹ thân sinh.
Bọn họ đều nhìn ra được, Lục Trạch tuy rằng vẫn luôn nói từ nhỏ đến lớn đều một mình một người sớm đã quen rồi, nhưng có đứa trẻ nào trong quá trình trưởng thành lại không cần ba mẹ chứ?
Vậy nên ….. được gần gũi khi nào thì cứ hay khi ấy, vẫn tốt hơn.
Mẹ Lục nghe vậy thì mừng rỡ, giọng điệu phấn khích vô cùng: “Được được được, Niên Niên, mẹ thích con quá đi à. Các con có muốn ăn gì không, cứ nói với mẹ, mẹ sớm chuẩn bị một chút.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ vừa phấn khích lại xen lẫn cẩn thận, Giang Niên không khỏi thở dài trong lòng.
Sau đó lại cười: “Gần đây trời trở lạnh rồi, mình ăn lẩu được không mẹ? Mẹ đừng chuẩn bị kĩ quá, thật đó, để sáng thứ bảy con cùng A Trạch đi siêu thị với mẹ mua nguyên liệu rồi mình về nhà nấu lẩu.”
Mẹ Lục vừa nghe, giọng điệu càng thêm vui vẻ: “Ừ, con nói vậy cũng được. Được rồi, cuối tuần ba mẹ ở nhà đợi tụi con về.”
Giang Niên cười, trả lời mẹ Lục sau đó cúp điện thoại.
Đang chuẩn bị cất điện thoại và quay lại làm việc, liền thấy Kha Tây từ bên ngoài trở về.
Cô mỉm cười chào hỏi với Kha Tây: “Chào buổi sáng, Kha Tây.”
Sau đó, Giang Niên thấy Kha Tây cứng đờ gật đầu chào hỏi, lại thêm một câu chào cứng nhắc “chào buổi sáng” rồi bước nhanh vào văn phòng
Toàn bộ quá trình hắn đều cố gắng tránh nhìn vào mắt Giang Niên.
Giang Niên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Kha Tây, tay còn giơ dở dang, vẻ mặt khó hiểu.
Dường như trong khoảng thời gian này, mỗi lần Kha Tây thấy cô đều cố gắng tránh mặt thì phải.
Lúc đầu Giang Niên không để ý lắm, nhưng qua một thời gian cô lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ….. Rõ ràng lúc trước Kha Tây đối với cô rất nhiệt tình và thân thiết mà, bây giờ lại cố tránh càng xa càng tốt, nếu tình cờ gặp mặt, Kha Tây cũng giống vừa rồi, cứng nhắc trả lời sau đó lập tức quay người rời đi.
Kỳ lạ thật.
Tuy nhiên Giang Niên cũng không quan tâm lắm.
Cô và Kha Tây cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, hơn nữa, mặc dù hắn có thái độ kì lạ với cô nhưng những lúc cô gặp vấn đề gì trong công việc thì hắn cũng tận lực giúp đỡ.
Như vậy là đủ rồi.
Buông tay xuống trong khó hiểu, Giang Niên lắc đầu chuẩn bị trở về văn phòng, liền nghe thấy tiếng cười vang lên từ phía sau.
Giang Niên ngạc nhiên quay đầu lại.
Sau đó cô thấy Mary Lý đang đứng phía sau nhìn cô cười.
Giang Niên sờ đầu: “Chị Lý, chị cười cái gì vậy?”
Mary Lý lắc đầu, càng cười đến vui hơn: “Cười em đó, cười em có đôi khi rất thông minh, nhưng ở phương diện nào đó thì lại ngơ kinh khủng, nhưng mà không sao, đôi khi ngơ ngơ xíu cũng tốt.”
Giang Niên: “…..”
Lời nói không đầu không đuôi như này, cô lý giải kiểu gì?
Mary Lý lại cười, nhịn không được xoa đầu Giang Niên.
Cô gái này thật sự quá đáng yêu, vừa đáng yêu lại vừa thông minh, ai gặp qua mà không thích được chứ?
Ngay cả cô là người khá kén chọn, cũng rất bắt bẻ nhưng sau khi hướng dẫn Giang Niên một thời gian thì cảm thấy thích cô gái này vô cùng.
“Giang Niên, chị có một tin tốt cho em”
Giang Niên dừng lại suy nghĩ lung tung trong đầu, ngước lên nhìn Mary Lý: “Tin tốt gì ạ?”
“Vừa rồi giám đốc Vương gọi chị lên, sau đó trước khi chị rời đi có nói với chị có ý định thăng chức cho em.”
Giang Niên ngạc nhiên, hai mắt mở to, bộ dáng không thể tin được: “Thật sao?”
Mary Lý mỉm cười gật đầu.
Giang Niên cũng không tầm thường chút nào, tính cách tốt, năng lực xuất sắc, vậy nên vừa lên nhân viên chính thức của công ty không bao lâu là có thể thăng chức rồi.
Cô cũng dám đảm bảo, Giang Niên nhất định là người phát triển tốt nhất trong những người cùng đợt tuyển chọn.
Nhìn cô gái cười đến hai mắt cong cong, Mary Lý không khỏi bật cười, sau đó lại ra vẻ nghiêm túc: “Còn không mau trở về làm việc cho tốt đi?”
Giang Niên đứng nghiêm, cúi chào Mary Lý: “Yes Madam!”
Lúc này mới mỉm cười rời đi.
Vậy nên vào buổi tối, Lục Trạch đến đón Giang Niên tan tầm đi ăn cơm liền nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình cười rất vui vẻ.
Lục Trạch lười nhác giương khóe môi: “Nhìn thấy anh em vui vậy à?”
Giang Niên nũng nịu trừng mắt nhìn Lục Trạch: “Ai vui vẻ khi gặp anh chứ! Đương nhiên là vì có tin vui nên em mới vui vẻ như vậy rồi.”
“Tin tức tốt?” Lục Trạch vừa hỏi vừa giúp cô vợ xinh đẹp thắt dây an toàn, “Chẳng lẽ ….. anh sắp phải làm ba?”
Nói xong còn không quên nhìn xuống bụng phẳng lì của Giang Niên.
Giang Niên nghe vậy, hai má lập tức đỏ lên, lại lần nữa quay sang trừng Lục Trạch một cái: “Trạch ca! Mỗi ngày anh đều suy nghĩ lung tung cái gì đâu không vậy!”
Lục Trạch không khỏi mỉm cười.
Còn không quên cảm khái trong lòng, vợ mình đáng yêu thật đấy, bọn họ đã bên nhau nhiều năm rồi, thậm chí đã kết hôn hơn nửa năm mà còn dễ dàng thẹn thùng như vậy.
Nếu muốn nhìn phản ứng đáng yêu này của vợ mình, anh thường trêu chọc một hai câu là đã thấy hai má cô nàng đỏ lên rồi.
Ánh mắt kia …..
Nói là trừng thì Lục Trạch lại cảm thấy oan uổng cho ánh mắt xinh đẹp kia quá. Nhìn như nào cũng giống như đang làm nũng mà, đúng không? Đôi mắt to ngập nước chứa vài phần xấu hổ vài phần giận dỗi mà nhìn mình, ai mà chịu cho được?
Dù sao Lục Trạch cũng thoải mái thừa nhận, anh chịu không được.
Vậy nên Lục Trạch hiện tại cảm thấy chính mình rất tệ, anh thích trêu chọc Giang Niên, thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh vài lần thì lập tức nhận sai, sau đó dỗ dành cô vợ nhỏ.
Thật sự, vui sướng vô cùng.
Lục Trạch còn có chút hối hận tại sao không cùng Giang Niên kết hôn sớm hơn?
Kết hôn và yêu đương không giống nhau, so với trước kia anh có nhiều thú vui hơn nhiều.
Trong lòng thầm hối hận, ngoài mặt Lục Trạch cũng không quên cúi đầu nhận sai: “Được được, không nói không nói. Không sao cả, Niên Niên nhà anh còn nhỏ như vậy, vẫn là thời kỳ thăng tiến trong sự nghiệp, không vội có con.”
Tuy rằng nói ra vô tư như vậy, trong lòng Lục Trạch hiểu rõ hơn ai hết.
Anh không vội có con lúc này.
Tuy rằng ba mẹ Lục và ba mẹ Giang cũng thường đề cập đến vấn đề này mỗi khi nói chuyện với nhau, Lục Trạch vẫn rất thoải mái.
Chê cười rồi, thế giới hai người bọn họ vẫn chưa trải nghiệm đủ đâu.
Vất vả lắm Giang Niên mới dồn hết sự chú ý của cô ấy vào anh, Lục Trạch vui mừng còn không kịp, làm gì có ý định để Giang Niên sớm sinh con sau đó tới quấy rầy thế giới hai người bọn họ chứ.
Theo tính cách của Giang Niên, một khi đứa trẻ được sinh ra, phỏng chừng toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt vào con thôi.
Đâu giống hiện tại, quá tuyệt vời.
Thầm cười trong lòng, Lục Trạch không quên hôn lên môi Giang Niên một cái rồi mới ngồi thẳng dậy chuẩn bị lái xe: “Niên Niên nhà anh hôm nay vui vẻ như vậy là vì chuyện gì đây?”
Nhắc đến chuyện này, Giang Niên lại ngồi không nghiêm túc, hết lắc phải rồi lắc, khiến Lục Trạch ngồi bên nổi lên một trận hỏa khí. (?)
Nhàn nhạt nhấn ga, ngay cả thanh âm cũng nhàn nhạt.
“Niên Niên, nếu em không muốn chúng ta đi ăn tối sau một giờ nữa thì ngồi đàng hoàng cho anh.”
Giang Niên: “…..”
Trong lòng thầm chửi một câu, Giang Niên không khỏi vươn tay xoa xoa eo nhỏ của mình, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi nghiêm túc.
Dư quang liếc thấy Giang Niên đã ngoan ngoãn ngồi thẳng, trong lòng anh cảm thấy tiếc nuối.
Chậc, vợ mình hiểu chuyện quá cũng không phải chuyện tốt gì.
Ví dụ như hiện tại, nếu Giang Niên không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh không phải đã có lý do …..
Nghĩ đến đây, Lục Trạch càng thêm tiếc nuối.
Giang Niên thấy Lục Trạch không có động tác nào khác, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dời đi lực chú ý: “Anh, hôm nay chị Lý nói với em, có thể em sắp được thăng chức!”
Nghe vậy, Lục Trạch cũng thật sự kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Giang Niên kiêu ngạo gật đầu, bộ dáng ‘có phải em rất đỉnh không’
Lục Trạch cũng gật đầu: “Đúng vậy, vợ anh lợi hại nhất mà!”