Giang Niên từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, khi yêu đương thi được bạn trai cưng chiều hai tay không dính nước, sau khi kết hôn lại càng thêm cưng chiều, vậy nên cô không biết nấu cơm như thế nào cả.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là do Lục Trạch nấu ăn rất ngon, cô cảm thấy bản thân mình không cần phải xuống bếp làm gì, bởi vậy sau khi kết hôn, cô cũng chỉ có thể trợ giúp Lục Trạch vài việc cỏn con ở trong bếp mà thôi.
Thê nô như Lục đại thiếu gia hoàn toàn không cảm thấy việc này có vấn đề gì.
Hôm nay là thứ bảy, hai người lại không về nhà ba mẹ đôi bên nên quyết định ăn cơm ở nhà.
Sáng nay Lục Trạch thảnh thơi ôm vợ mềm mại trong lòng lười biếng ngủ nướng, lúc chuẩn bị rời giường tập thể dục làm bữa sáng thì nhận được cuộc gọi từ công ty.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Trạch thở dài: “Niên Niên ngoan, em ngủ thêm một chút đi, bây giờ anh tới công ty có chút việc, buổi trưa anh sẽ về nấu cơm cho em.”
Giang Niên buồn ngủ đáp lại, Lục Trạch lại hôn cô một cái, sau đó thay quần áo đến công ty.
Mãi đến khi thông báo QQ đến đánh thức cô: “Vợ ơi, em nhớ nấu cơm nhé.”
“Nấu bao nhiêu vậy anh?” Giang Niên không hề biết gì.
“Hai lon”.
Giang Niên đáp lại, sau đó lộc cộc chạy vào bếp vo gạo nấu cơm.
Khi cầm điện thoại lên định nhắn Lục Trạch mình đã nấu cơm xong rồi, liền thấy tin nhắn thứ hai của Lục Trạch.
“ ….. Chúng ta ăn không hết.”
Giang Niên: “???”
Này này này, anh nói chuyện một hai phải ngắt quãng mới chịu được sao ?!
hai.
Giang Niên thật sự rất thích quá trình trang điểm, nhưng lại rất ghét công đoạn tẩy trang.
Đặc biệt là ngày nào về nhà sau cả ngày ở ngoài mệt mỏi, cô chỉ muốn nằm dài và nghịch điện thoại thôi, một chút cũng không muốn tẩy trang tắm rửa.
….. Sau đó sẽ bị Lục đại thiếu gia không ngừng thúc giục.
Đương nhiên, Lục Trạch cứ thúc giục hoài như vậy cũng có nguyên nhân cả.
Đêm xuân, một khắc giá trị ngàn vàng, khó khăn lắm mới đợi được đến tối sao có thể để vợ mình cứ nằm đó chơi điện thoại mãi được, đúng không?
Giang Niên càng nằm càng lười, giọng điệu cũng kéo dài hơn một chút, như muốn làm nũng với anh vậy: “Trạch ca, em thật sự không muốn tẩy trang đâu. Anh nói xem tại sao người ta không làm ra máy tự động tẩy trang, tự động tắm rửa, tự động sấy tóc, còn có tự động dưỡng thể nhỉ?”
Lục Trạch buồn cười hồi lâu: “Sao em không hỏi ốc biển thần kỳ ấy, nó giải đáp cho em?”
Nói tới nói lui một hồi, Lục Trạch vẫn cầm nước tẩy trang, mỹ phẩm dưỡng da lại đây giúp vợ làm sạch da mặt.
Chậc, nhớ đến trước đây anh vẫn là một thẳng nam, còn không phân biệt được đâu là tẩy trang đâu là dưỡng da, nhưng bây giờ anh có thể phục vụ vợ mình chăm sóc da mỗi tối rồi.
Không mấy cứ tiếp tục như vậy, anh có thể đặt chân vào ngành làm đẹp cũng nên đó nhỉ?
…..
Vì đêm xuân nào có dễ dàng vậy đâu?
ba.
(100 câu hỏi ngắn cho đôi vợ chồng trẻ)
Q: Hãy giới thiệu một chút về bản thân nhé.
Giang Niên: Chào mọi người, tôi là Giang Niên.
Lục Trạch: Ừm, tôi là chồng Giang Niên.
Q: Một số độc giả rất tò mò về văn án, “Trạch ca, lần đầu tiên gặp anh anh đã không nói như vậy” là có ý gì, Trạch ca, đây là có ý gì vậy?
Lục Trạch: ….. Có ý gì đâu.
Giang Niên: (cười) có chuyện này mọi người không biết, thật ra lần đầu Trạch ca gặp tôi, à thì, anh ấy nói chuyện với tôi lúc tôi đang cho Bố Bố ăn.
Q: Cậu ấy nói gì?
(Mặt Lục Trạch cứng đờ)
Giang Niên: (cười to hơn) Anh ấy nói, ai bảo cậu cho con mèo này ăn?
Lục Trạch: …..
Q: Trạch ca, sau này anh có hối hận vì đã nói như vậy không?
Lục Trạch: (gật đầu) Hơi hối hận, nếu được nói lại, lúc ấy nhất định tôi sẽ bước tới và nói, cậu lại đến cho mèo của chồng tương lai ăn à?
Q: Thích điều gì nhất ở đối phương?
Giang Niên: À, đẹp trai.
Lục Trạch: Toàn bộ, không có điểm nào ở Niên Niên mà tôi không thích cả.
Q: Không thích điều gì nhất ở đối phương?
Giang Niên: À thì ….. cũng không phải là không thích, chỉ là Trạch ca đôi khi chiếm hữu quá mức, thậm chí còn ăn giấm của Ngộ Ngộ nữa.
Lục Trạch: Không thích Niên Niên nói tôi chiếm hữu quá mức.
Q: Nụ hôn đầu tiên xảy ra khi nào?
Giang Niên: (đỏ mặt) ở đâu sao, tôi nhớ không rõ lắm …..
Lục Trạch: (không cảm xúc) trong mơ.
Q: Hai bạn nghĩ gì về Từ Lâm Thanh?
Giang Niên: (hai mắt lộ ra vẻ sùng bái): Chính là một người vô cùng thâm tình, còn rất đẹp trai nữa, hy vọng học trưởng và chị Thời Thần luôn hạnh phúc như vậy.
Lục Trạch: (Dần dần mất kiên nhẫn) câu hỏi kiểu gì vậy? từ nhỏ đến lớn đều tranh giành nổi bật với tôi, đến bây giờ còn muốn đến nhà tôi ẵm con trai, Thời Thần, chị mau mau sinh cho ảnh một đứa con đi, làm ơnnnn !
Q: Câu hỏi cuối cùng, hai bạn nghĩ thế nào về yêu sớm?
Giang Niên: À, nếu yêu sớm có thể khiến bạn tốt hơn thì đó là chuyện tốt, thích một người thì phải cố gắng trở nên ưu tú hơn vì người ấy, hi vọng mọi người hãy học tập chăm chỉ, không phụ tương lai.
Lục Trạch: (hoàn toàn mất kiên nhẫn) các người rốt cuộc hỏi cái quái gì vậy! Tại sao lại hỏi câu này với một người chưa từng yêu sớm chứ? Các người cho rằng tôi không muốn yêu sớm sao?! Tôi không muốn sao?!
(mũi tên uất hận ghim mãi trong người không thể nào phóng ra)
bốn.
Kết quả trực tiếp của việc đồ ăn quá ngon sau khi kết hôn chính là —–
Giang Niên béo lên.
Nói béo cũng không hẳn, chỉ là so với trước kia đầy đặn hơn một chút. Giang Niên trước đầy rất gầy, hiện tại có tròn trịa hơn, thoạt nhìn có thêm vài phần hương vị.
Chẳng qua Giang Niên cảm thấy mình ăn quá thoải mái nên đã tăng cân lên rất nhiều.
….. Lúc sờ bụng cảm thấy mềm hơn trước kia không ít.
Giang Niên than phiền với Lục Trạch: “Trạch ca, em cảm thấy dạo này em béo lên rồi.”
Lục Trạch nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó lắc đầu: “Không có, vợ anh vẫn thon thả như mọi khi.”
“Trạch ca!” Giang Niên giật nhẹ góc áo của anh, “Em chắc chắn béo lên rồi, đều tại anh hết đó, ngày nào anh cũng nấu đủ loại đồ ăn ngon cho em, giờ làm em béo lên rồi nè!”
Lục Trạch dừng lại việc đang làm, ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá một phen: “Niên Niên ngoan, em chắc chắn không hề béo. Ngày mai đi làm về anh mua cho em một cái cân, em cân một chút là biết liền mà.”
Tuy rằng có hơi miễn cưỡng đối mặt với cân nặng của mình, nhưng thấy bộ dáng thề son sắt của Lục Trạch, cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau Lục Trạch mua cân về bảo Giang Niên đứng lên cân, cô không khỏi ngạc nhiên.
….. Thật sự không béo?
Lúc trước là do cô ảo giác sao?
Lại sau đó, ngày nào Giang Niên cũng cân nhưng lần nào cũng thấy vẫn giữ mức cân nặng như cũ, ăn kiểu gì cũng không béo lên.
Mãi cho đến khi …..
Cuối tuần dạo phố cùng Kỳ Thư Nam, Kỳ Thư Nam nhéo nhéo mặt Giang Niên một chút: “Niên, cậu gần đây có béo lên một chút rồi này, như vậy càng đáng yêu.”
Giang Niên nhíu mày: “Mình không có béo! Cân nặng mình không thay đổi!”
“Thật sao?” Kỳ Thư Nam có hơi nghi ngờ.
Giang Niên vì muốn chứng minh mình không béo, dứt khoát lôi kéo Kỳ Thư Nam đến cân ở trung tâm thương mại.
….. Tăng năm cân (2,5kg).
Con mẹ nó.
Giang Niên không dám tin vào mắt mình: “….. Trạch ca mua cân cho mình, mình cân rồi mà, rõ ràng không béo lên mà?”
Kỳ Thư Nam không khỏi cười nhạo: “Trạch ca nhà cậu có cái gì làm không được chứ, cậu thật sự tin anh ấy à?”
Giang Niên: “…..”
năm.
Có đôi khi Giang Niên sẽ thắc mắc rất nhiều vấn đề kỳ lạ, sau đó sẽ đem những câu hỏi này đến tra tấn Lục Trạch.
“Anh có thích thế giới này không?”
Lục Trạch ôm eo vợ, tay cầm kindle đọc sách.
Nghe thấy câu hỏi này cũng không thấy kỳ lạ, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: “Thích.”
Giang Niên tiếp tục tra tấn anh: “Vì sao á anh?”
Lục Trạch cong môi, sau đó nhìn Giang Niên: “Bởi vì em thích.”
Không nghĩ đến đáp án lại là như vậy, Giang Niên cười ra tiếng.
Cô lại lần nữa làm khó chồng mình: “Chồng ơi, nếu em qua đời sớm hơn anh thì anh phải làm sao bây giờ nè?”
Câu hỏi lần này thành công khiến Lục Trạch buông kindle trong tay xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Giang Niên, anh không nói lời nào.
Giang Niên lại gọi một tiếng: “Trạch ca?”
Thật lâu sau, Lục Trạch mới mím môi.
“Anh không dám nghĩ.”
Anh luôn tự hào mình là người có lý trí, thế nhưng mỗi khi đối mặt với Giang Niên, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến vấn đề sinh ly tử biệt.
Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu Giang Niên không xuất hiện trong cuộc đời anh.
Lục Trạch ôm chặt Giang Niên hơn vài phần, sau đó lặp lại câu nói kia một lần nữa: “….. Anh thật sự không dám nghĩ đến.:
Vậy nên, cảm giác bây giờ Giang Niên đang nằm trong lòng anh thật sự quá kỳ diệu.
Đối với những chuyện liên quan đến Giang Niên, Lục Trạch cảm thấy anh luôn là kẻ hèn nhát.
Giang Niên cũng dừng lại, sau đó mím môi cười.
Lúc chuẩn bị nói tiếp điều gì liền nghe thấy giọng nói mềm mại của con trai.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Lục Ngộc lộc cộc chạy đến phòng khách, tay cầm khối rubik nhỏ, vui vẻ vô cùng: “Con xếp được khối rubik này rồi nè!”
Giang Niên thuận thế bế con trai lên, sau đó điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ, không chút keo kiệt khích lệ: “Ngộ Ngộ của mẹ thật thông minh.”
Lục Ngộ vui vẻ dụi dụi vào lòng Giang Niên, cười không ngừng.
Lục Trạch nhìn vợ và con trai bên cạnh, anh không khỏi mỉm cười.
Anh bỗng dưng nhớ đến bài phát biểu của mình tại buổi lễ tốt nghiệp đại học, khi đó những gì trong tương lai anh có thể nghĩ đến là …..
“Trung thành với chính mình, vượt qua mọi chông gai, theo đuổi ước mơ của mình cùng em”
Giống như bây giờ, ước mơ đã thực hiện được, và Giang Niên đang ở bên cạnh anh.
Chàng trai lúc ấy chưa biết yêu là gì bây giờ đã trở thành người chồng, người cha rồi.
Kể từ khi gặp được Giang Niên, anh cứ thế rơi trực tiếp từ tế đàn xuống trần gian, bị nhiễm rất nhiều hào quang trần tục.
Nhưng Lục Trạch nghĩ, tế đàn kia không vui vẻ gì cả.
Giống như bây giờ, tương lai nằm trong tầm tay thế này mới vui vẻ.
“Ba ơi, ba ơi” Lục Ngộ không vui kêu lên, “Ngộ Ngộ nói chuyện với ba, nhưng người lại không để ý đến Ngộ Ngộ.”
Giang Niên cũng nhìn anh: “Trạch ca, anh đang nghĩ gì vậy?”