Chào Em Cô Gái Việt Nam

Chương 38: Em nhớ anh



Khi máy bay chở Sung-ho cất cánh bay lên bầu trời, Hana chợt nhận ra trái tim mình như vừa trượt khỏi lồng ngực. Cô không hiểu nổi những cảm xúc lộn xộn ấy - vừa thấy nhớ, vừa thấy lo lắng, lại vừa cảm thấy hơi băn khoăn. Hana như người mất hồn ra về,trong căn phòng trống vắng, cô chỉ muốn cuộn mình lại trên chiếc giường mềm mại và suy nghĩ về những gì xảy ra giữa anh và cô.

Hana nhớ lại những ngày tháng gần đây, khi cô và Sung-ho dần trở nên thân thiết hơn. Anh luôn dành cho cô những lời động viên, sự quan tâm chăm sóc ấm áp và đặc biệt,cô đã biết rằng anh cũng có tình cảm với mình. Nhưng cô lại lo sợ khoảng cách địa lý chia cách tình cảm của anh và cô, cô lại càng không dám chắc về điều đó nữa. Dường như cô vẫn còn thích anh,cô cứ nghĩ sau khi trải qua chuyện lúc nhỏ cô đã ghét anh không còn thích anh nữa vậy mà hiện tại bản thân còn thích anh nhiều hơn lúc trước.

Việc phải đi công tác xa Hana là điều Sung-ho không hề muốn, nhưng đây là nhiệm vụ bất khả kháng. Sung-ho nhìn đăm đăm về phía cửa sổ, tâm trí anh bất an. Trong lần phải đi công tác xa này, Sung-ho luôn cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Anh nhớ Hana, nhớ những khoảnh khắc quý giá bên cạnh cô. Anh sợ sự xa cách sẽ khiến cô quên đi sự tồn tại của anh, tình cảm của cô dành cho anh vốn đã ít ỏi này sẽ phai nhạt dần.

Trời sắp tối, Sung-ho đã đến khách sạn nơi anh công tác.anh vô cùng mệt mỏi sau chuyến bay dài.Anh lặng lẽ mở những tấm ảnh chụp trộm cô trong điện thoại ra ngắm nhìn, hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh để đối mặt với sự thật rằng anh sẽ phải xa cô trong một khoảng thời gian dài.Đối với anh khoảng thời gian này không khác gì một cực hình,nó khiến anh lo lắng,bất an buồn bực và đau lòng.

Dù xa cách, anh vẫn sẽ luôn mang cô trong tim,sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ công việc để hoàn thành nó một cách nhanh nhất có thể.Anh muốn sớm được trở về nước ngày ngày quấn lấy cô,anh thèm cái cảm giác thật bình yên và hạnh phúc khi được ở bên cạnh cô.

Anh đi tắm và cố gắng ngủ một giấc thật dài trước khi bắt đầu làm việc,anh có cảm giác đêm nay thật dài vì thiếu vắng cô.Ngay ngày hôm sau anh lập tức vùi mình vào công việc với cường độ cao,ngày đêm xử lý tài liệu đẩy nhanh lịch trình gặp đối tác,rút ngắn thời hạn bàn ký hợp đồng.

Sau khi Sung-ho đi công tác,Aera và Seo-jun tiếp tục cùng nhau giải quyết vụ án của tên tài xế đã gây ra vụ tai nạn xe cho gia đình họ Park cách đây mười lăm năm trước.Hai người họ ngày đêm nỗ lực làm việc,cuối cùng vụ án của tài xế lái xe gây tai nạn cho gia đình Sung-ho đã được giải quyết xong,ngày hắn ta được thả ra Seo-jun đã âm thầm theo dõi hắn ta.Khi xe của anh đang bám theo xe của hắn ta thì bất ngờ đến đoạn cua hắn ta đánh lái quay đầu lại với tốc độ nhanh bất thường,tiếng động cơ gầm lên inh ỏi, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Chiếc xe của hắn ta lao như bay trên con đường vắng, hắn nhìn qua kính lái và nhìn thấy ngay sau lưng mình là chiếc xe của Seo-jun đang dần tiếp cận.

Bất thình lình, hắn ta quay đầu xe lại,lao thẳng xe về phía chiếc xe của Seo-jun với tốc độ vô cùng nhanh dường như muốn đâm thẳng vào xe ô tô của Seo-jun.Nhưng khi gần đến nơi hắn ta lại bất ngờ đánh lái sang làn khác khiến anh không kịp trở tay,anh chỉ kịp đánh lái theo phản xạ và xe của anh đã bị đâm vào cột mốc bên đường với tiếng động kinh hoàng. Mảnh vụn bay tung lên, tiếng kêu thất thanh của mọi người xung quanh khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng chiếc xe lăn lộn nhiều vòng trên đường rồi dừng lại, khói bốc lên mù mịt.

Trong sự im lặng đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng la của những người xung quanh và tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát lác đác vọng lại. Cảnh tượng kinh hoàng khiến mọi người chứng kiến đều phải rùng mình. Vụ tai nạn này sẽ để lại những hậu quả khôn lường, khi mà Seo-jun bắt đầu mất đi ý thức và rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Aera đang dự một phiên tòa thì nhận được cuộc gọi đến,sau khi nghe tin Seo-jun bị tai nạn thì cô gần như chết lặng.Cô cố gắng hoàn thành phiên tòa mà lòng như có lửa,phiên tòa kết thúc cô vội vã chạy đến bệnh viện.

Chủ tịch Park nghe được tin Seo-jun tai nạn cũng bị số đến ngất lịm đi,gia đình vội vã đưa ông đến bệnh viện nơi Seo-jun đang nằm để tiện chăm sóc.Sung-ho cũng nhận được tin nhưng anh không thể bay về ngay vì công việc còn dang dở,nếu như chỉ có công việc của dự án không thì anh có thể giao lại cho thư ký Go hoàn thành nốt để về.Nhưng ngoài công việc của dự án ra anh còn có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn,anh chỉ có thể nhận tin tức và quan tâm Seo-jun từ xa.

Sung-ho siết chặt tay thành nắm đấm gân xanh nổi lên,ánh mắt tỏa ra sự chết chóc,sát khí bao trùm cả căn phòng,anh thầm thề với bản thân sẽ làm cho những kẻ gây ra bất hạnh cho gia đình anh phải trả một cái giá đắt nhất.

Bây giờ, vài tháng sau khi anh đã đi rồi, Hana mới nhận ra mình thực sự có tình cảm với anh. Đây là một cảm giác rất mới mẻ và khó xử lý đối với cô. Cô chắc chắn rằng mình đang rất buồn và cảm thấy cô đơn khi phải xa anh trong một khoảng thời gian dài.Lúc này cô mới nhận ra rằng mình đã thầm yêu anh, yêu anh nhiều đến thế.

Cô vẫn đều đặn mỗi ngày đến trường và chỗ làm thêm,hiện tại cô đã là cô sinh viên năm nhất trường đại học,cô cũng đã xin vào làm thêm ở một siêu thị mini.Cuốc sống mỗi ngày đều trải qua một cách ồn ào náo nhiệt đầy màu sắc và cung bậc cảm xúc,ở trường cô vẫn được chào đón một cách nồng nhiệt vì hiện tại ai ai cũng biết cô là nữ dancer A&H nổi tiếng.

Cô cũng được nhiều nam sinh trong trường chú ý,bọn họ gửi rất nhiều thư tình,quà,và hàng loạt những món đồ khác dành tặng cho cô.Nhưng cô cũng không cảm thấy vui mừng hay thích thú chút nào, nỗi lo lắng bao trùm lấy Hana kể từ khi Sung-ho rời đi. Cô cảm thấy bản thân trống vắng, ngổn ngang. Mới đây thôi, cô mới nhận ra mình thật sự có tình cảm với anh, nhưng giờ đây khi Sung-ho đi xa, cô lại lo sợ rằng có lẽ anh chỉ đang chơi đùa với những cảm xúc này.

Những lo âu, băn khoăn cứ lởn vởn trong tâm trí Hana. Liệu Sung-ho có nhớ đến cô không? Anh có thực sự thích cô hay chỉ đang lợi dụng tình cảm của cô? Liệu khi trở về, anh sẽ vẫn dành cho cô những cử chỉ âu yếm như trước kia hay không? Cô sợ rằng một lần nữa, trái tim cô lại bị tổn thương.

Mong chờ, lo lắng cứ dâng trào trong lòng Hana. Cô ước ao Sung-ho sớm trở về, để cô có thể tìm được câu trả lời cho những thắc mắc bủa vây tâm trí mình. Cô cần biết chắc chắn rằng anh thực lòng mong muốn một mối quan hệ lâu dài với cô.

Suốt những ngày qua, cô luôn mong chờ được nhìn thấy anh qua video call, nghe anh nói chuyện. Liệu anh có thật lòng yêu cô hay anh một lần nữa trêu đùa tình cảm của cô? Có lẽ chẳng bao giờ cô dám hỏi anh về những suy nghĩ ấy,nếu lỡ như câu trả lời của anh sẽ lại khiến cô tổn thương lại khiến cô mất niềm tin vào tình yêu và hôn nhân thì sao đây?

Nhưng cô biết rằng khi anh trở về, cô sẽ cố gắng thể hiện những gì mình đang cảm nhận. Hana quyết định sẽ dành cho anh nhiều sự chăm sóc và quan tâm hơn, để anh có thể hiểu rõ tình cảm của cô. Dẫu biết rằng đó có thể không phải là một điều dễ dàng, nhưng cô sẽ cố gắng. Vì cô không muốn để mất anh, không muốn tiếc nuối những điều mình không làm.

Thư ký Go lại một lần nữa được chứng kiến cảnh Sung-ho liều mạng vì công việc,anh nhớ lần đầu tiên mình thấy Sung-ho như lúc này là lúc Sung-ho bắt đầu tự mình khởi nghiệp ở ngay tại chính nơi này.Khi đó mọi việc diễn ra vô cùng khó khăn,con đường lập nghiệp của Sung-ho không hề giống các cậu ấm cô chiêu khác thay vì trải đầy hoa hồng thì lại toàn là gai góc.

Sung-ho luôn giấu thân phận của mình vì không muốn dựa vào nguồn lực của gia đình,anh muốn tự dựa vào sức lực và năng lực của bản thân để khởi nghiệp.Cũng chính nhờ vào sự cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ đó mà Sung-ho có được chỗ đứng như hiện tại trong giới kinh doanh và tài chính,sự thành công như hiện tại của anh được đánh đổi bằng trí tuệ,tài năng,mồ hôi công sức thậm chí là máu thịt và sự cố gắng kiên trì không ngừng nghỉ.

Quay về với hiện tại,đã hơn hai tháng trôi qua Sung-ho chưa có một bữa cơm tử tế nào,anh cũng không có một giấc ngủ ngon điều này khiến cơ thể anh đã gầy đi trông thấy.Thư ký Go mang bữa trưa rồi bữa tối bây giờ là bữa ăn đêm đến cho Sung-ho nhưng không thấy cậu động đũa,cậu vẫn đang chăm chỉ làm việc thì anh đành gọi điện cho Hana.

Hana đang làm việc ở siêu thị,chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại cô vui mừng bỏ điện thoại ra xem vì cô nghĩ đó là anh gọi,nhưng khi thấy người gọi đến là thư ký Go thì trong lòng cô chợt có một cảm giác vô cùng khó chịu và bất an.Cô lo sợ anh đã gặp chuyện gì đó không tốt,vì từ khi anh đi công tác đến giờ thư ký Go chưa từng gọi điện cho cô.Ngày nào anh cũng gọi điện cho cô vào buổi trưa và chiều tối,vậy mà hôm nay anh còn chưa chưa gọi điện cho cô thì vào giờ này thư ký của anh lại là người gọi điện cho cô.

Cô hồi hộp đến độ tay run run nhấn nút nhận cuộc gọi đến

“Alo”

“Chào cô Hana”

“Vâng.Không biết anh gọi điện cho tôi có việc gì ạ?”

“Tôi gọi điện vì có việc muốn nhờ cô”

“Vâng.Có việc gì anh mau nói đi ạ”

“Cô có thể khuyên Boss ăn ngủ,nghỉ ngơi đúng giờ giúp tôi được không?Cậu ấy đã làm việc cật lực suốt thời gian qua,hiện tại đã gầy hơn trước rất nhiều.Tôi lo sợ rằng nếu như cậu ấy cứ tiếp tục như vậy cơ thể cậu ấy sẽ không chống chịu nổi mất.”

Lòng Hana se sắt khi nhận được từ thư ký Go. Anh nói rằng Sung-ho đang làm việc liên tục, đến mức bỏ bê cả bản thân. Bữa ăn vội vã, giấc ngủ thiếu hụt, và kể cả việc tập thể dục đều không được anh quan tâm. Hana hiểu rằng Sung-ho đang phải gồng mình lên để sớm ngày trở về nước, nhưng cô không thể không lo lắng về sức khỏe của anh.

Ngồi lặng trên ghế,Hana đưa tay lên che mắt, cảm thấy vô cùng day dứt. Cô biết rằng Sung-ho chỉ muốn sớm hoàn thành công việc để có thể về bên cô, nhưng cô không thể không nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra nếu anh cứ tự vắt kiệt sức mình như vậy. Liệu anh có thể chịu đựng được sự mệt mỏi này bao lâu? Liệu anh có thể giữ được sức khỏe để về với cô như mong muốn?

Nước mắt lăn dài trên má Hana, cô cầu mong cho Song-ho hãy biết trân trọng bản thân, đừng vì cô mà làm tổn hại đến chính mình. Hana muốn Sung-ho về bên cô, nhưng cô không muốn anh phải hy sinh quá nhiều để làm điều đó. Cô ước gì mọi thứ sẽ sớm ổn định, để cả hai có thể cùng nhau hưởng những ngày tháng bên nhau, không phải lo lắng hay áp lực về bất cứ điều gì.

Hana lau vội hai hàng nước mắt nói

“Anh hãy đưa máy cho Sung-ho giúp tôi nhé”

Thư ký Go mở camera và đặt máy ngay trên tập tài liệu trước mặt của Sung-ho,anh đang chăm chú phê duyệt tài liệu thì bị thư ký Go cản lại có chút khó chịu.Đôi mày kiếm chau lại quay qua định quát mắng thư ký Go, thì lại bị giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Hana làm cho bất ngờ.

“Giờ này anh vẫn còn đang làm việc sao?”

Anh ngước nhìn đồng hồ trên bàn thấy đã gần mười một giờ đêm,anh mới vội vàng đáp

“Anh cũng đang chuẩn bị gọi cho em.Em sắp về chưa?đã ăn gì chưa?hôm nay làm có mệt không?..em có nhớ anh không?

Mọi khi gọi điện anh không quay thẳng mặt mình vào camera mà chỉ quay một góc của gương mặt mình,điều này khiến cô không thể nhận ra anh đã gầy đi và gương mặt đã trở lên bơ phờ kém sắc hơn trước rất nhiều.Lần này cũng vậy,anh cố tình quay camera một góc của gương mặt mình,Hana thấy vậy chau mày buồn bã nhìn anh.

“Anh có thể quay cả mặt mình vào camera được không?”

Anh ngập ngừng nhìn thư ký Go thấy anh ấy vẫn đang đứng ở đây nhìn mình,ánh mắt hai người chạm nhau thư ký Go lắc đầu ra hiệu cho anh,lúc này anh đã biết thư ký Go đã nói hết cho cô biết mọi chuyện rồi.Anh đã không thể giấu cô được nữa,anh từ từ quay mặt mình thẳng vào camera.

Hana nhìn thấy gương mặt anh đã gầy đi rất nhiều,anh còn có cả quầng thâm mắt có lẽ anh đã thức khuya quá nhiều ngày rồi.Nhưng những điều này cũng không làm mất đi vẻ đẹp của anh,nó lại khiến anh mang vẻ đẹp trưởng thành chững trạc hơn trước.Cô thấy tim mình như đang bị ai đó bóp nghẹt,cô nghẹn ngào cố gắng kìm nén cảm xúc không thể để anh tiếp tục lo lắng cho mình.

“Sao anh không chịu ăn cũng không chịu nghỉ ngơi?Em đã nghe thư ký Go nói lại hết rồi”

Anh nghe vậy thì liếc xéo thư ký Go sau đó mới đáp lại lời cô

“Anh biết mình sai rồi,từ giờ anh hứa sẽ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ.Em đang lo cho anh sao?Cảm ơn em đã quan tâm đến anh”

“Được rồi,anh mau ăn cơm rồi đi nghỉ đi”

“Anh biết rồi,lát nữa anh sẽ ăn.”

“Không.Anh mau ăn đi,em phải tận mắt giám sát anh ăn.Từ giờ mỗi bữa ăn anh phải gọi điện cho em biết chưa?”

Anh vui mừng cười tươi đáp

“Vâng.Anh nghe theo em”

Sau đó thư ký Go bưng khay đồ ăn đến trước mặt anh,lần này anh ngoan ngoãn ngồi ăn hết suất cơm trước sự giám sát của cô và thư ký Go.Thấy anh đã ăn hết tất cả đồ ăn trong khay cô mới yên tâm cười tươi,thư ký Go đưa ngón cái ra trước mặt Sung-ho rồi đắc ý thu dọn đồ.

“Anh làm tốt lắm,được rồi bây giờ mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi nhé.Em sẽ gọi điện cho thư ký Go để kiểm tra đấy nhé”

“Vâng.Vậy em có muốn giám sát anh tắm luôn không?” anh cười tà mị nói

Hana nghe vậy thì vô cùng ngại ngùng,mặt đỏ phừng phừng trừng mắt nhìn anh quát to.

“Biến thái.Anh còn như vậy nữa em không thèm để ý đến anh nữa đâu đấy nhé.”

“Anh biết rồi.Em cũng đến giờ về rồi kìa,đi đường cẩn thận nhé.Nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ đấy nhé”

Thật ra anh vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ cô,mỗi ngày anh đều nhận được báo cáo công việc hằng ngày và những tấm ảnh chụp cô,anh coi những tấm ảnh đó như một món tài sản quý giá mà cất giữ lại toàn bộ một cách cẩn thận.

Sung-ho tắt mắt đi sau đó ném điện thoại trả lại cho thư ký Go,cũng may anh nhanh tay bắt kịp không lại phải thay điện thoại mới,anh nhìn cậu tỏ ra khó chịu nói

“Boss.Cậu có thể đừng ném điện thoại của tôi như vậy nữa có được không?trong tháng này tôi đã phải thay hai cái điện thoại vì cậu rồi đấy.”

Sung-ho không thèm để ý đến anh đứng lên đi thẳng vào phòng tắm,thư ký Go thấy vậy cố tình nói với theo.

“Tháng này cậu phải nhớ tính cả chi phí của hai chiếc điện thoại này cho tôi đấy nhé”

Sung-ho sau khi tắm xong thì lại lên giường mở ảnh cô ra ngắm nhìn,anh đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô anh thèm được ôm cô vào lòng,muốn được hôn cô cứ như vậy anh từ từ ngủ thiếp đi.Hana sau khi nói chuyện với anh thì cũng đến giờ tan làm,cô vội vàng dọn dẹp lại siêu thị rồi ra về.

Về đến nhà Hana tắm rửa và lên giường nằm âm thầm suy nghĩ vạch ra cho bản thân một kế hoạch,cô chợt nhận ra từ lúc quen anh đến giờ cô không hề có lấy một tấm ảnh chụp chung cùng anh,đến một tấm ảnh của anh cô cũng không có.Có lẽ cô đã quá vô tâm với anh rồi,cô đành lên mạng tìm kiếm ảnh của anh sau đó âm thầm tải về máy.Cô đang ngắm nhìn ảnh anh thì bất giác thốt lên…

“Em nhớ anh”