"Bánh, bánh mì nướng?" ánh mắt Nguyễn Manh Manh lóe lên, căn bản đã quên, sáng sớm mình chưa ăn xong bánh mì nướng.
Bữa sáng của Lệ gia phong phú, kiểu Tây kiểu Trung Quốc đầy đủ mọi thứ.
Từ trước đến giờ cô đều là ăn cái này một chút, ăn cái kia một chút.
"Lãng phí đồ ăn, nên phạt.
" Tiếng nói Lệ Quân Ngự khàn khàn, lộ ra nguy hiểm.
Vừa dứt lời, môi mỏng liền bắt nạt đi tới, cắn vào miệng nhỏ thơm ngọt ngon lành của thiếu nữ.
Bờ môi mềm mại, bị anh bắt nạt đến hơi sưng đỏ, nhìn qua vừa vô cùng đáng thương lại làm người thương yêu.
Cụp mắt nhìn bờ môi ngọt ngào đáng yêu của thiếu nữ, mang theo dấu vết rõ ràng sau khi bị anh cưng chiều, lúc này Lệ Quân Ngự mới thoả mãn thả cô ra.
Nụ hôn như vậy dường như đã biến thành quen thuộc, mỗi ngày đều muốn tìm đủ loại lý do, "Trừng phạt" cô.
Ai!
Sau khi được người đàn ông buông ra, Nguyễn Manh Manh không hề có một tiếng động, ở đáy lòng yên lặng thở dài.
Quả nhiên giống như mấy ngày trước, mỗi ngày đều có thể bị Lệ Quân Ngự tìm ra đủ loại thói xấu vặt.
Có điều, như vậy cũng tốt.
Nếu như anh không phạt cô, thì bản thân cô sẽ phải đau đầu nghĩ cách hôn anh.
Vẫn là như mấy lần trước, sau khi "Trừng phạt" cô xong, Lệ Quân Ngự liền bắt đầu đàng hoàng trịnh trọng giáo dục cô.
Ngày hôm nay chủ đề giáo dục là, "Không được lãng phí đồ ăn, phải tiết kiệm".
Nghe tiếng nói trầm thấp êm tai, từ tính lười biếng của người đàn ông, Nguyễn Manh Manh thật sự muốn cười.
A! Ngày hôm qua người nào đó vừa mới dùng "Khí thế mua đồ không đủ, bôi nhọ uy phong Lệ gia" đến trừng phạt cô.
Kết quả qua hôm sau, liền muốn dạy dỗ cô không đủ tiết kiệm.
Toàn bộ hành trình Nguyễn Manh Manh xem lời Lệ Quân Ngự như gió bên tai, xe mới vừa tới trường học, liền mở cửa chuồn mất.
Dù sao hôn cũng đã hôn rồi, mới chẳng muốn nghe anh dạy dỗ.
Thật tốt, ngày hôm nay lại có thể thuận thuận lợi lợi ứng phó các loại cuộc thi của trường học rồi!
*
Hôm nay đi học, toàn thể bạn học lớp 12 (7) và lớp 12 (13), giáo viên của trường trung học phố thông Trí Học, tất cả đều tưởng mình hoa mắt.
Bởi vì bọn họ phát hiện, học sinh nổi tiếng nghịch ngợm gây sự, không thích học tập chỉ thích gây chuyện thị phi của lớp bọn họ, tất cả đã biến thành học sinh ngoan khắc khổ học tập.
Mặc kệ là đi học hay là tan học, giảng bài hay là nghỉ trưa.
Bảy người Mộ Cảnh Hành, Cảnh Hướng Kính liên quan Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm, Hồng Hoàng Lục đi tới nơi nào, trong tay đều cầm một cuốn tư liệu dày điên cuồng học.
Ngay cả đi WC, trong miệng cũng vẫn nói lẩm bẩm.
Chủ nhiệm lớp 13 Lý Tú Lệ, còn thoáng giữ được bình tĩnh.
Có người nói, chủ nhiệm lớp 7, nhìn thấy Cảnh Hướng Kính lại chủ động học tập, hơn nữa đặc biệt khắc khổ, đã kích động cố ý xin nghỉ ở lúc xế chiều, đi chùa miếu lễ tạ thần.
Phải biết, Cảnh Hướng Kính thân là nhị công tử tập đoàn Kim Sư, ở trường học từ trước đến giờ đều là muốn làm gì thì làm, không phục quản giáo.
Có thể an an ổn ổn ngồi học thuộc lòng, quả thực là cảnh tượng mà chủ nhiệm lớp bọn họ, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Mà cùng lúc đó, thành tích kiểm tra một tuần trước cũng đã có.
Trên màn hình LED truyền phát tin trong đại sảnh lớp học, thành tích Nguyễn Manh Manh tiếp cận trọn điểm, nằm đầu bảng.
Ở bên dưới cô, là Việt Quân Triệt trọn điểm khoa học tự nhiên, điểm môn văn hơi thấp.
Mà Nguyễn Kiều Kiều! Bởi vì hai tay bị thương, không có tham gia bài kiểm tra lần trước, ngay cả ngày hôm nay cũng xin nghỉ bệnh không đi học.
Nhưng, dù cho cô ta không tới, tất cả mọi người đều biết rõ rõ ràng ràng, dù cho tình cờ nộp giấy trắng, thực lực của Nguyễn Manh Manh cũng vẫn là cao hơn Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó, người số một lớp 12 trường trung học phố thông Trí Học, vẫn là Việt Quân Triệt.
Mà Nguyễn Manh Manh bây giờ, đã vượt qua Việt Quân Triệt, hai lần chiếm giữ hạng nhất.
Vì vậy, những lời đồn đại Nguyễn Manh Manh đố kị Nguyễn Kiều Kiều, sợ cô ta thi hơn mình mới cố ý làm tay Nguyễn Kiều Kiều bị thương, rất dễ dàng liền tự sụp đổ.
*
Trong phòng học lớp 12 (1), Nguyễn Manh Manh đang vùi đầu soạn tiếp tư liệu dùng cho bảy người học phụ đạo.
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, "Nguyễn Manh Manh có ở đây không? Đi ra một hồi, bên ngoài có người tìm.
"
Nguyễn Manh Manh ngờ vực, nhấc mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ngoài.
Mắt hạnh đẹp đẽ, tức thì co rút nhanh.
.