Cháo Lạnh

Chương 7



Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của Chu Mục Thâm.

Chính bản thân cậu cũng không biết, cho dù biết, có lẽ cũng sẽ không để tâm đến.

Mặt trời đã lên cao, phòng ngủ chính nhiệt độ có hơi thấp, Chu Mục Thâm mơ mơ màng màng co mình càng chặt.

Ba ngày trước, sau khi cả hai nói rõ ràng, mấy ngày nay ngoại trừ những chuyện quan trọng, bọn họ không hề nói nhiều thêm câu nào. Nếu cậu có suốt đêm không ngủ hay chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống cũng sẽ không có ai nửa đêm lo lắng vào xem.

Lương Tiềm cho cậu đầy đủ thời gian và không gian riêng tư để suy nghĩ thật kỹ.

Chu Mục Thâm rất nghe lời, Lương Tiềm bảo cậu suy nghĩ, cậu liền vắt hết óc suy nghĩ, dù bản thân cậu chưa bao giờ nghi ngờ về việc mình thích anh.

Trong lòng Chu Mục Thâm, hình tượng về Lương Tiềm chính là dáng vẻ cao lớn, đáng tin, không có gì không làm được, tính tình tuy rằng có chút gắt gỏng nhưng lại là kiểu người mạnh miệng mềm lòng, ngoài miệng quen nói lời khó nghe nhưng đối xử với cậu cực kì tốt.

Ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài cộc cằn, thiếu kiên nhẫn là sự dịu dàng ôn nhu vô hạn, làm sao Chu Mục Thâm có thể chống đỡ được.

Những câu tối hôm đó Lương Tiềm nói với cậu cứ lặp đi lặp lại trong đầu, rốt cuộc ấn tượng sâu đậm nhất vẫn là câu cuối cùng kia: “…… Nếu là Chu Mục Thâm trước đây, có được ký ức trước đây, sẽ không thích Lương Tiềm.”

Có phải cậu suy nghĩ nhiều rồi không, vì sao nghe những lời này, cậu lại nghe ra được sự tự ti không nên có của Lương Tiềm?

Lương Tiềm tốt như vậy, người tự ti nên là cậu mới đúng.



Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, là Lương Tiềm gọi cậu dậy ăn sáng.

Chu Mục Thâm không muốn ăn, nhưng một ngày cũng chỉ có thời gian hai mươi phút ngắn ngủi ăn ba bữa cơm này là được ở chung với Lương Tiềm, cậu luyến tiếc không muốn bỏ lỡ bữa nào.

Cậu chậm rì rì bò dậy, cơ bắp toàn thân bủn rủn vô lực. Ba ngày nay cậu liều mạng chỉnh điều hoà xuống hai mươi độ, hôm nay dường như đã đến cực hạn chịu đựng của thân thể, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ lại phát sốt.

Thật ra đổ bệnh cũng tốt.

Ít nhất Lương Tiềm sẽ không trơ mắt nhìn cậu bệnh chết, có lẽ sẽ giống như lần trước ôm cậu xuống lầu, nấu canh gừng giải cảm cho cậu, giúp cậu dán miếng dán hạ sốt, tự mình đút cậu ăn cơm.

Một tháng trước, những việc này giữa họ đều vô cùng bình thường, Chu Mục Thâm coi những quan tâm chăm sóc của Lương Tiềm là chuyện đương nhiên. Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể nhớ lại trong đầu.

Chu Mục Thâm âm thầm thở dài: Hức, sao mình lại đáng thương như vậy.



Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, giọng Lương Tiềm từ ngoài cửa vang lên: “Thư Việt tìm em, tôi vào nhé.”

Lương Tiềm đợi vài giây mới đẩy cửa, vừa bước vào liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng quá thấp. Hắn khẩn cấp nhíu mày, theo thói quen định mắng người, lời nói đến bên miệng chợt nhớ tới tình trạng hiện tại của bọn họ, lại nuốt trở về, suýt chút nữa đem chính mình sặc chết.

Hắn tâm tình không vui đóng sầm cửa lại, bước chân giẫm trên sàn gỗ, cầm di động ném lên người còn chưa tỉnh ngủ trên giường, bản thân thì đi đến bên cạnh, duỗi chân ngồi vào chiếc ghế dựa trong phòng, chờ hai tên bạn tốt tán gẫu với nhau xong.

“Thâm Thâm, sinh nhật vui vẻ!”

Một chuỗi âm thanh vui vẻ quen thuộc vang lên từ phía dưới, Chu Mục Thâm cuối đầu, thấy di động của Lương Tiềm nằm gọn trong ngực mình, trên màn hình hiện lên gương mặt Thư Việt. Cậu cười cười, giơ điện thoại lên, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay là sinh nhật tớ à?”

“…… Đúng vậy, Lương Tiềm không nói cho cậu sao?” Thư Việt hơi híp mắt, cái tên khốn này, rõ ràng mấy ngày trước đã nhắc nhở cậu ta, bảo Lương Tiềm tổ chức cho Chu Mục Thâm một cái sinh nhật vui vẻ, kết quả cậu ta ngoài miệng thì đáp ứng, quay đầu liền quên mất, không biết đã quăng đến chỗ nào rồi.

“Ừ…… Có thể cậu ấy không biết.” Chu Mục Thâm lén lút liếc Lương Tiềm một cái, thấy người ngồi ở bàn làm việc, tùy tay lật một quyển sách, căn bản không để ý bọn họ đang nói cái gì. Chu Mục Thâm thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút khổ sở.

Thư Việt phát hiện cậu khác thường, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy Thâm Thâm, cậu không vui hả?”

Chu Mục Thâm mấp máy đôi môi tái nhợt, nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc trong màn hình, không hiểu sao có một ý nghĩ mãnh liệt muốn cùng người này tâm sự. Thế là cậu hướng về Thư Việt gật gật đầu, thừa nhận mình không vui.

Tiếp theo quay về hướng Lương Tiềm nói: “Lương Tiềm, tớ có thể một mình nói chuyện với Thư Việt không?”

Lương Tiềm đang giả vờ lật sách dừng lại một chút, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, hắn lạnh nhạt nhìn cậu một cái, đi ra ngoài đóng sầm cửa.

Tiếng động lớn đến mức cả căn phòng dường như rung lên, Chu Mục Thâm bị doạ đến mức co rúm lại, thất thần nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.

“Nào nào, ngoan nào, đừng sợ đừng sợ, hai người các cậu…… cãi nhau à?” Thư Việt nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cậu, đau lòng không chịu được, tính toán đêm nay chạy tới nhà Lương Tiềm cướp người. Một đứa trẻ ngoan như vậy mà không yêu thương, ở đó hù doạ làm cái gì!

Chu Mục Thâm chuyển tầm mắt trở về, dời mông về phía sau dựa vào đầu giường, gương mặt lộ ra vẻ thiếu niên lần đầu tương tư, lắc đầu trả lời: “Không cãi nhau, chỉ là Lương Tiềm biết tớ thích anh ấy, bảo tớ suy nghĩ thật kỹ.”

“Bộp” một tiếng, di động của đối phương truyền đến một tiếng động thật lớn, màn hình đột nhiên tối đen, qua khoảng chừng một phút đồng hồ, gương mặt Thư Việt mới một lần nữa xuất hiện trở lại.

“Thâm Thâm, cậu đùa cái gì vậy?!” Thư Việt cười gượng hai tiếng, không thể tin những gì mình vừa nghe được.

“Vì sao các người đều không tin……” Chu Mục Thâm không hiểu, rõ ràng là tình cảm của cậu, tại sao Lương Tiềm và Thư Việt lại có vẻ như hiểu rõ hơn.

“Thâm Thâm, cậu nghe tớ nói”, sắc mặt Thư Việt nghiêm túc, cố gắng bình tĩnh giải thích cho cậu, “Cậu bị bệnh, trong lòng yếu ớt không có ai để dựa vào, mà khoảng thời gian này Lương Tiềm vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc chiếu cố cậu, nên cậu đối với cậu ta sinh ra tâm lý chiếm hữu cùng ỷ lại, nhưng đây cũng không nhất định là thích. Nếu là cậu trước đây, căn bản sẽ không thích Lương Tiềm.”

Lại là những lời này.

Biểu cảm Chu Mục Thâm có chút vi diệu, cậu chần chờ nói ra một câu khiến Thư Việt kinh ngạc muốn rớt răng: “……Trước kia mắt tớ kém như vậy sao?”

Khoé miệng Thư Việt giật giật.

Phải, thằng nhóc này nên đi khám mắt.

“Không phải ánh mắt của cậu kém, mà căn bản là do tính tình tên Lương Tiềm này xấu muốn chết, hở một chút là nóng nảy cáu kỉnh! Cậu không biết đâu, trước kia cậu ta……”

“Thư Việt!” Chu Mục Thâm tức giận, cậu không muốn ai khác nói Lương Tiềm không tốt, phẫn nộ bác bỏ, “Tớ không cho phép cậu nói anh ấy như vậy, các cậu đều không hiểu anh ấy, anh ấy rất dịu dàng, rất tốt, là người tốt nhất thế giới này!”

Thư Việt: “……”

Dịu dàng???

Đệt…… Rốt cuộc Lương Tiềm đã cho Thâm Thâm uống loại thuốc quái quỷ gì khiến cậu trở nên mê muội như vậy!

Không cần cố gắng nữa, đứa nhỏ này đã không thể cứu chữa rồi.

Thư Việt nghẹn lời, không muốn nói chuyện.

Chu Mục Thâm biết Thư Việt cũng là có ý tốt, cơn tức giận tiêu tán, cậu mặc kệ Lương Tiềm đối với người khác là dáng vẻ gì, cậu chỉ biết Lương Lương đối với mình như thế nào. Đối xử khác nhau như vậy chẳng phải chứng minh trong lòng Lương Tiềm cậu rất đặc biệt sao.

Chu Mục Thâm bị tưởng tượng của mình làm cho vui vẻ, đầy máu sống lại hỏi: “Thư Việt, cậu có thể nói cho tớ biết những chuyện của tớ và Lương Tiềm trước đây không?”

Chính vì những lời muốn nghe này, cậu mới đem Lương Tiềm đuổi đi, kết quả lại chọc hắn tức giận.

“Lương Tiềm chưa từng nói cho cậu những chuyện trước đây sao?” Thư Việt hỏi.

“Có nói về cậu, những chuyện khác chưa nói.”

Thư Việt dừng một chút, thở dài, dường như chấp nhận sự thật Chu Mục Thâm quá mê muội Lương Tiềm, trả lời: “Thật ra cũng không có gì nhiều, chúng ta và cậu ấy là bạn cùng lớp, thời điểm năm lớp mười hai có tiếp xúc nhiều hơn một chút, nhưng……”

“Nhưng cái gì?” Những gì Thư Việt nói đều không phải chuyện Chu Mục Thâm muốn nghe, vừa nghe có chuyện khác, cậu liền chờ không kịp gấp gáp hỏi.

“Tớ đã sớm phát hiện tâm tự cậu ta đối với cậu không hề trong sáng.”



Chu Mục Thâm hôm nay có chút hăng hái quá mức.

Kẻ đầu tiên thấy bạn quên sắc Chu Mục Thâm, buổi sáng trốn trong phòng ngủ video call với bạn tốt nửa giờ, lúc xuống lầu ăn cơm liền xoá sạch mây mù mấy ngày trước đó, tinh thần sáng sủa, cực kì vui vẻ.

Ngày thường lượng cơm của cậu nhiều nhất cũng chỉ như hạt mè, hôm nay hiếm thấy ăn hết toàn bộ bánh kẹp, uống thêm một ly sữa bò, trên miệng dính một vòng sữa còn ngồi đó ngây ngốc nhìn hắn cười.

Quả thật là ngu ngốc.

Lương Tiềm vô cùng lạnh nhạt dời tầm mắt, vô cùng bình tĩnh rót hai cốc lớn nước ấm, uống xong rồi vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại tiếp tục thong thả ung dung vào bếp rót thêm mấy cốc.

Chu Mục Thâm chống tay trên ghế, mông dịch về phía sau, hai chân đung đưa, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm thân ảnh người trong bếp. Cậu thè lưỡi liếm liếm vết sữa bên môi, trong mắt lộ ra một sự quyết tâm.

Xem cậu còn có thể giả bộ đến lúc nào.



Sau khi ăn sáng xong Lương Tiềm liền ra ngoài, cả ngày cũng chưa về. Trước khi đi còn chuẩn bị sẵn cơm trưa cho cậu, đặt trong tủ lạnh, đến giờ cậu chỉ cần hâm nóng lại ăn.

Mới đầu Chu Mục Thâm còn vui vẻ rạo rực, đặc biệt chờ mong, cho rằng Lương Tiềm biết hôm nay là sinh nhật cậu, cố ý ra ngoài mua quà. Nhưng thời gian từng chút một trôi qua, mặt trời đã quay hết nửa vòng, căn phòng khách rải đầy nắng chiều, người vẫn còn chưa thấy bóng dáng.

Sau khi Lương Tiềm ra ngoài, Chu Mục Thâm liền ngồi trên sofa chờ, tâm trạng chờ đợi cũng giống như ánh nắng chiếu trên mặt đất, theo thời gian trôi qua từ sáng rực đến ảm đạm.

Có lẽ là cậu nghĩ nhiều rồi, Lương Tiềm ra ngoài không nhất định là đi mua quà cho cậu. Lúc cậu cùng Thư Việt nói chuyện, tuy rằng Lương Tiềm ở trong phòng nhưng khoảng cách lại rất xa, hơn nữa đối phương có vẻ như cũng không thèm để ý bọn họ nói cái gì. Chắc chắn bận chuyện khác rồi.

Chỉ là……

Có chuyện gì quan trọng hơn so với sinh nhật cậu.

Theo như Thư Việt nói, Lương Tiềm hẳn là có chút thích cậu, nhưng mặt trời cũng sắp lặn rồi, anh còn chưa về. Lương Tiềm có thích cậu thật sao? Chu Mục Thâm không ngăn được nghi ngờ chính mình.

Được đối phương dẫn về nhà hơn một tháng, đây là lần thứ hai anh rời đi lâu như vậy. Lần đầu tiên là sinh nhật bạn bè, vừa ra ngoài suýt chút nữa đã mang về một tình địch.

Lần này thì sao? Lẽ nào lại mang về cho cậu một lần kinh sợ nữa sao.

Lần đầu tiên Chu Mục Thâm có một suy nghĩ mãnh liệt, nếu cậu có dũng khí bước ra ngoài, có phải Lương Tiềm sẽ dẫn cậu cùng đi hay không? Sẽ không tiếp tục vứt cậu một mình ở nhà không quan tâm nữa.

Chu Mục Thâm ngồi cuộn tròn trong góc sofa, hai tay ôm lấy cẳng chân, cằm gác lên đầu gối, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm nơi nào đó trên sàn nhà. Cậu giữ nguyên tư thế này thời gian dài, thân thể bắt đầu cứng đờ, nhưng một chút tâm tình đổi sang tư thế thoải mái khác cũng không có.

Bụng đã có chút đói, buổi trưa vẫn còn thừa đồ ăn, nhưng Chu Mục Thâm không định hâm lại. Cậu muốn chờ Lương Tiềm, người nọ chỉ bảo cậu tự mình ăn cơm trưa, không nói cơm tối, khẳng định là sẽ trở về trước đó.

Phòng khách trong nhà rất lớn, chỉ có những món đồ cần thiết, vách tường bên ngoài cùng là cửa sổ sát đất, tạo cảm giác đặc biệt trống trải quạnh quẽ. Độ ấm trong nhà rất thích hợp, nhưng Chu Mục Thâm lại cảm thấy hơi lạnh, cậu có chút sợ hãi ôm chặt cánh tay, khiến chính mình trông càng khẩn trương.

Chu Mục Thâm đừng sợ, không sao, không sao đâu.

Mày chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút, có lẽ chưa đến năm phút, trụ cột tinh thần của mày sẽ trở về.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng khách yên tĩnh, Chu Mục Thâm vội vàng đứng dậy, hai chân tê tại cứng đờ khiến cậu nhất thời đứng không vững, đầu gối đập mạnh xuống góc bàn. Chu Mục Thâm không rảnh quan tâm tới cơn đau, chật vật khập khiễng chạy tới điện thoại bàn nhận cuộc gọi trước.

“Alo……” Chu Mục Thâm gắt gao nắm chặt ống nghe, trong mắt tràn đầy ánh sáng mong chờ.

“Là tôi.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng Lương Tiềm, chỉ là âm điệu có chút không bình thường, hô hấp nặng nhọc, dường như đang vận động kịch liệt. Hắn vội vàng phân phó, “Một chút nữa có người gõ cửa, là người tới giao cơm, em không cần sợ. Mở cửa cho bọn họ vào nhà sắp xếp. Tôi đã dặn bọn họ làm thật nhanh, sẽ rất mau rời đi, em ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem, tôi sẽ lập tức trở về.”

“Ừm! Tớ biết rồi”, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cảm giác an toàn thiếu hụt cả ngày lại được lấp đầy. Chu Mục Thâm phát hiện có thể Lương Tiềm gấp gáp trở về, có lẽ vẫn luôn chạy, chắc chắn rất mệt, cậu vội vàng nói, “Cậu đừng gấp, từ từ trở về, tớ không sợ.”

Hết chương 7