Trần Phong vốn cho rằng mình không thể thoát khỏi nơi này, ai ngờ ngay lúc anh ta định bỏ cuộc thì bóng tối trước mắt đột nhiên biến mất.
Anh ta đang đứng trong một lớp học cũ, đúng là dưới chân có máu nhưng tất cả đều là những vết máu cũ đã khô lại, còn cửa phòng học nãy giờ sờ mãi không ra đang nằm ngay bên tay trái anh ta.
Trần Phong bước hai bước qua đó, lắng nghe tiếng động bên ngoài, xác định không có âm thanh nào mới kéo cửa phòng học ra.
Anh ta vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Ngân Tô đang đưa lưng về phía mình. Cô đứng trên hành lang, ống thép buông xuống bên người còn đang nhỏ máu, băng đô cài bảng tên màu trắng trên đầu dường như bị dính máu, trông vô cùng bắt mắt.
Thầy giáo lúc trước bắt anh ta bây giờ đã nằm gục trước mặt cô, nhìn có vẻ như đã chết.
“Tô tiểu thư.” Trần Phong gọi một tiếng.
Người đang đưa lưng về phía anh ta quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia lạnh như băng, hệt như những con quái vật kia… Nhưng khuôn mặt lạnh lẽo kia nhanh chóng ánh lên sự vui vẻ, hớn hở nói: “Anh còn sống à.”
Dường như cô thật sự rất vui vẻ.
Trần Phong đi qua, liếc mắt nhìn thầy giáo trên mặt đất, quy tắc thứ sáu sai hoàn toàn, cho nên có giết giáo viên cũng sẽ không sao —— Đó là nếu như có thể giết được.
Trần Phong chỉ vào lớp học anh ta vừa đi ra: “Vừa rồi tôi ở trong lớp học đó, Tô tiểu thư không nhìn thấy tôi sao?”
Ngân Tô: “Không thấy.”
Cửa sổ phòng học cũng không cao, đứng trên hành lang có thể nhìn thấy rõ toàn bộ phòng học, vậy mà Ngân Tô tới đây lại không phát hiện trong phòng học có người.
Phòng học Trần Phong vừa ở tối đen như mực, không giống phòng học cũ này lắm. Anh ta suy đoán có thể mình đã tiến vào một không gian khác, bên ngoài không nhìn thấy được.
Thấy Ngân Tô chỉ có một mình, Trần Phong dò hỏi: “Cô không gặp được những người chơi khác sao?”
Ngân Tô: “Không gặp. Anh thì sao?”
Trần Phong cũng lắc đầu, lúc trước anh ta và những người khác tách nhau ra, cả đêm trốn đông trốn tây, vất vả lắm mới chịu đựng được đến bình minh, ai ngờ lại đụng trúng thầy giáo.
“Thật xui xẻo.”
“…” Đúng là xui xẻo thật, nhưng anh ta cũng không đến mức quá xui xẻo, dù sao cũng gặp được người chơi khó nhằn là Ngân Tô rảnh rỗi không có gì làm nên đi đuổi giết giáo viên.
Ngân Tô ngồi xổm trước thi thể thầy giáo, dùng quần áo của ông ta lau máu trên vũ khí của mình, sau đó bắt đầu lục soát người ông ta.
Trần Phong không biết cô đang tìm cái gì, anh ta cũng không hỏi gì về việc đó mà nói sang chuyện khác: “Tô tiểu thư đã đến hội trường bên kia chưa?”
“Chưa.”
Trần Phong trực tiếp nói cho Ngân Tô nghe quy tắc về khu vực an toàn hội trường: “Khu vực an toàn hội trường có giới hạn thời gian, một lần chỉ được sử dụng nửa tiếng, lần dùng tiếp theo phải cách ba tiếng. Nếu không để ý quên mất thời gian mà ở lại nơi đó quá thời gian quy định sẽ bị nổ đầu.”
Trong tình trạng vô cùng mệt mỏi vì phải dốc sức chạy trốn mà lại đột nhiên xuất hiện một nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi thì dù cho có đồng hồ ở đó, vẫn sẽ có người quên mất thời gian.
Hiện giờ người chơi cũng đã biết nguyên nhân nổ đầu không phải do Ngân Tô hạ độc, nhưng những học sinh kia ngã xuống đất không dậy nổi nhất định là do độc của cô làm.
“Ừ.” Cô cũng không định đến hội trường nghỉ ngơi nên đối với cô quy tắc này không có tác dụng gì hết.
Ngân Tô lục lọi trong túi quần giáo viên, có vẻ như cô đã tìm được đồ vật gì đó.
Trần Phong nhìn thấy thứ cô lấy ra: “Chìa khóa sao?”
Là một chiếc chìa khóa trông rất bình thường, bên trên chìa khóa có khắc số ‘2’.
Ngân Tô lấy được chìa khóa, xách theo ống thép đứng dậy, quay người đi xuống tầng.
Trần Phong nhanh chóng lựa chọn đi theo, Ngân Tô nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn anh ta một cái nhưng cũng không nói gì.
Thế nhưng Trần Phong không ngờ dưới tầng lại có quái vật… Còn là hai con.
Lúc này đàn chị nhìn không khác gì người bình thường, bộ đồng phục học sinh màu đỏ sẫm tôn lên dáng người thanh tú của cô ta, khiến người khác không khỏi động lòng, nhưng cô ta đang bay lơ lửng giữa không trung… NPC bình thường chắc chắn không thể làm được như vậy nên chỉ có thể là NPC quái vật.
Còn con quái vật tóc kia… Nhìn thôi cũng đủ biết rồi.
Trần Phong còn chưa kịp bày tỏ sự kinh sợ của mình thì đàn chị bay giữa không trung đã mở miệng hỏi: “Sao lâu quá vậy?”
Giọng điệu oán giận tràn ngập sự bất mãn.
Sắc mặt Ngân Tô vẫn không đổi: “Thầy giáo thích chơi trò mèo vờn chuột.”
Trần Phong: “???”
Đàn chị: “…”
Đàn chị dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Trần Phong, giọng điệu đầy hung ác: “Cô dẫn anh ta đến cho tôi ăn sao?”
Quái vật tóc cũng bắt đầu khoa tay múa chân, chỉ cần Ngân Tô gật đầu, nó nhất định sẽ bay lại ăn.
Ngân Tô liếc cô ta một cái: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, cô xem cô béo như con heo rồi kia kìa.”
Đàn chị: “…”
Dáng người của cô vô cùng chuẩn đấy được không, béo chỗ nào chứ?
“Giải quyết việc chính đã.” Ngân Tô không thèm để ý đến đàn chị đang oán hận: “Hai bạn học thân yêu của tôi đâu rồi?”
“Giết người đến điên rồi.” Đàn chị dùng con mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm Trần Phong, như đang dùng ánh mắt để gi ết chết anh ta: “Gọi cũng không thèm trở lại.”
Hai NPC học sinh kia đã học được phương pháp đi săn từ Ngân Tô, sau khi được thả ra, bọn họ như cá mập nhảy vào giữa đàn cá con.
Ngân Tô: “…”
***
***
Ngân Tô hỏi được chỗ cất giữ bài thi từ miệng thầy giáo.
Nhưng cô phải tìm được chìa khóa trước, mà chìa khóa lại nằm rải rác trên người các giáo viên khác nhau, chỉ khi lấy đủ chìa khóa mới có thể lấy được bài thi.
Vì vậy Ngân Tô quyết định đi sưu tầm giáo viên trong trường.
Trần Phong bị hành vi điên cuồng này của cô làm cho khiếp sợ, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh ta vẫn quyết định đi theo Ngân Tô.
Điên một chút cũng không sao, chỉ cần NPC không đánh thắng được cô thì nơi nào có cô, nơi đó là an toàn nhất.
Trần Phong giữ khoảng cách không xa không gần, mà Ngân Tô cũng không thèm quan tâm anh ta có đi theo mình hay không.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, sắc trời dần tối xuống, xung quanh yên tĩnh khác thường, tưởng chừng như nơi đây không có bất kỳ sinh mạng nào tồn tại.
Ngân Tô nhặt chìa khóa cuối cùng trên mặt đất lên, lau lau vết máu đỏ tươi dính trên đó.
Những giáo viên này đều xuất hiện ngẫu nhiên, có người có chìa khóa, có người không.
Nhóc xui xẻo Ngân Tô cảm thấy mình gần như đã giải quyết hết tất cả giáo viên trong trường…
Ngân Tô cầm bảy chiếc chìa khóa, đi về phía tòa nhà hành chính, bài thi được đặt trong két sắt.
Nhưng cô không biết két sắt ở đâu…
Vì vậy Ngân Tô quyết định đập phá xung quanh, kinh động đến chủ nhiệm giáo dục. Bà ta đột nhiên xuất hiện ngay cửa văn phòng, âm u nhìn chằm chằm vào Ngân Tô: “Em đang làm gì đó?”
Choang…
Đáp lại chủ nhiệm giáo dục là âm thanh ống thép đập vỡ thủy tinh.
Mà kẻ đầu têu đang vác vũ khí trên vai, nhìn về phía bà ta cười nói: “Cô chủ nhiệm, em có chút chuyện muốn nhờ cô chỉ bảo.”
Chủ nhiệm giáo dục: “…”
Trần Phong rất tự giác đứng ngay ngã rẽ cầu thang, chỉ thò một nửa cơ thể ra nhìn Ngân Tô đánh nhau với chủ nhiệm giáo dục.
Sức chiến đấu của chủ nhiệm giáo dục mạnh hơn các giáo viên khác rất nhiều, nhưng Ngân Tô ra tay rất độc, cô không ngừng tiến lên phía trước ép đối phương.
Chủ nhiệm giáo dục nhiều lần tránh không kịp, bị ống thép của cô đập trúng, chặt xương như chặt thịt, Trần Phong nhìn một hồi cũng cảm thấy dạ dày mình không ổn lắm.
Chủ nhiệm giáo dục dần mất năng lực chống đỡ, bà ta tức giận gầm lên một tiếng rồi đột nhiên phá tan một cánh cửa phía sau.
Những giáo viên khác từ bên trong cửa đi ra.
Ngân Tô: “??” Người ở đâu ra mà lắm thế?
Những giáo viên kia nhìn Ngân Tô chằm chằm, nói: “Học sinh không biết tôn trọng giáo viên phải bị tiêu diệt.”
Ngân Tô lau máu dính trên mặt, nở một nụ cười xinh đẹp như ánh mặt trời, con ngươi đen nhánh lập lòe sự hưng phấn: “Giáo viên không có phẩm hạnh, không yêu quý học sinh cũng nên bị tiêu diệt nha.”