Vừa nãy tên béo cũng nhớ vị trí của Lộ Dao lúc đó: “Lan Lan, lúc đó quả thật Lộ Dao cách rất xa.”
Không chỉ tên béo, ngay cả Triệu Thần cũng nhớ lúc đó khoảng cách từ chỗ Ngân Tô tới cầu gỗ rất xa, hoàn toàn không có khả năng đẩy Liễu Lan Lan.
Liễu Lan Lan lạnh tới mức môi cũng phải run cầm cập lên nhưng giọng điệu vẫn rất ngang ngược: “Vậy cô ta đột nhiên kêu cái gì?”
Giọng điệu Ngân Tô bình tĩnh: “Tôi nhìn thấy thứ kỳ quái tại sao không kêu? Chả lẽ tôi không thể bị dọa chắc?”
“Thứ kì quái gì? Ở đây thì có cái gì kỳ quái? Ai biết có phải cô cố ý kêu lên để di chuyển sự chú ý của người khác, sau đó bảo Lô Khê tới đẩy tôi không!” Liễu Lan Lan nói tới đây, bỗng dưng tỉnh ngộ, trừng đôi mắt đẹp qua, kiên định nói: “Chắc chắn là mấy người kết bè kết phái làm ra!!”
Lô Khê bị chỉ đích danh nhưng không hề chột dạ chút nào, giọng nói còn lớn hơn Liễu Lan Lan: “Tôi nói này Liễu Lan Lan, cô đừng có mà cắn bậy cắn bạ như chó điên nữa!”
Liễu Lan Lan: “Ai là chó điên? Cô mắng ai thế?”
“Ai hỏi là mắng người đấy!”
“Cô…”
Ngân Tô kéo Lô Khê ra, không tránh không né mà nghênh đón ánh mắt của Liễu Lan Lan, hỏi lại cô ta: “Tại sao tôi phải đẩy cô?”
Liễu Lan Lan bị tức đến mức đầu xì khói, nghểnh cổ thét lên: “Do cô đố kỵ với tôi chứ còn gì nữa!”
Ngân Tô: “…”
Lô Khê: “???”
Lô Khê cười châm chọc: “Đầu óc Liễu Lan Lan cô có bình thường không vậy? Dao Dao đố kỵ với cô? Tôi thấy đầu cô ngấm nước rồi, nói thế mà cũng nói được.”
“Không ai đẩy cô hết.” Ngân Tô tạm ngừng, đột nhiên chiếu điện thoại vào mặt mình, âm u nói: “Cô có từng nghĩ tới một khả năng khác không.”
Khuôn mặt xinh đẹp bị ánh sáng chiếu vào trông trắng bệch. Trong hoàn cảnh này, cô lộ ra vẻ u ám không gì sánh được.
Tiếng cô gái mơ hồ mỉm cười chậm rãi vang lên: “Có lẽ, là thứ gì đó không sạch sẽ đấy!”
“!!!”
Người chơi cùng với NPC có mặt ở đây đều toát hết cả mồ hôi lạnh.
“Lộ Dao cô đừng nói bừa!” Tên béo quát lớn một tiếng nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc loạn xung quanh: “Sao ở đây lại có thứ không sạch sẽ được.”
Trong lòng Ngân Tô nghĩ thầm vốn dĩ ở đây đã có rồi mà, cô còn bắt được một con kia kìa. Sớm biết thế đã không hiến tế nhanh như vậy, nên giữ lại cho bọn họ thưởng thức, nghe thử tiếng la hét của NPC… Góp vui cho những người bạn mới thân yêu của cô.
“A Thần… A Thần, chúng ta mau rời khỏi đây đi.” Liễu Lan Lan vừa nghe thấy có thứ không sạch sẽ, đáy lòng miền bắt đầu hoảng sợ, không rảnh tiếp tục gây phiền phức, thúc giục Triệu Thần rời đi.
Có lẽ Triệu Thần cũng cảm thấy hoàn cảnh xung quanh khiến người ta không thoải mái, vội vàng quát lớn Trương Dương dẫn đường.
Trương Dương vừa mới leo ra khỏi con suối không được bao lâu, cả người cũng ướt dầm dề, trên mặt, trên cổ có cả mấy vết cào, trông còn thảm hơn cả Liễu Lan Lan.
***
***
Người chơi phía sau tự động nhận ra nhau, lúc nãy đã dần dần tập hợp lại một chỗ.
Dường như Triệu Thần với mấy NPC kia đều không để ý tới bọn họ, cũng không có ai chú ý.
“Chỉ có năm người chúng ta?” Người hỏi là một người đàn ông để tóc dài, trông rất có cảm giác qua loa của dân làm nghệ thuật: “Số lẻ… Phó bản này không đơn giản.”
Những người chơi lâu năm đều biết, tốt nhất số người trong phó bản là số chẵn, một khi là số lẻ, phó bản này sẽ vô cùng hung tàn.
Cô gái mặc áo da màu đen đứng ở bên trái nhìn về phía trước, đầy vẻ đăm chiêu: “Liệu có còn người chơi nào khác không?”
“Cô thấy bọn họ ai giống người chơi?”
Cặp đôi Liễu Lan Lan và Triệu Thần vừa nhìn đã biết là NPC, rõ ràng Trương Dương cũng vậy. Mà tên béo vẫn luôn đi theo bên cạnh Triệu Thần, thường xuyên nói chuyện với Triệu Thần, chuyện gì cũng để Triệu Thần dẫn đầu, hiển nhiên cũng không phải người chơi không biết gì hết.
Còn về hai cô gái còn lại, bọn họ thỉnh thoảng tụ lại một chỗ cười quái dị… Vừa nãy còn hành động như vậy, có thể là người chơi sao?
Người chơi không được biết trước cốt truyện của phó bản, cho dù có thể ứng phó NPC nhưng không thể nào có chuyện vừa mới bắt đầu đã có thể cười cười nói nói kết thành một bè với NPC.
Dù sao một khi gợi ra sự nghi ngờ của NPC, sẽ bị nhắm vào.
Cách tốt nhất chính là không làm cái gì hết, quan sát tình hình trước.
May mà trò chơi không yêu cầu quá nhiều về thiết lập nhân vật cốt truyện của người chơi, không cần làm đến mức mọi lời nói và hành động đều phải phù hợp với thiết lập nhân vật cốt truyện nên chỉ cần đừng nói bừa là được.
“Xem ra thật sự chỉ có năm người chúng ta.”
“Xem thử trước rồi nói.”
Người chơi giao lưu mấy câu thì không nói gì nữa.
***
***
Trương Dương đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đến cửa thôn.
Lối vào thôn có một cái cây khô héo, trên cành khô treo đầy tơ lụa và đèn lồ ng. Đợi bọn họ đến gần mới nhìn rõ tơ lụa và đèn lồ ng đó đều là màu đỏ. Trông màu của tơ lụa có vẻ rất mới giống như mới treo lên chưa lâu.
“Sao mấy cái này giống như đồ dùng cho hôn lễ vậy?” Ngân Tô tò mò nhìn lụa đỏ, như là vô ý hỏi Lô Khê: “Nhưng mà treo thế này cũng nhiều quá rồi nhỉ?”
Lô Khê nhìn lụa đỏ đầy cây, có lẽ cảm thấy Ngân Tô nói hợp lý, sự tò mò được khơi dậy, lập tức cao giọng gọi phía trước: “Trương Dương, sao cái cây này treo nhiều lụa đỏ như vậy, có người trong thôn cậu kết hôn sao?”
Trương Dương rụt cổ dẫn đường ở đằng trước, nghe thấy câu hỏi của Lô Khê thì khẽ trả lời: “Ừ, là chị họ tôi kết hôn, chính là vào ba ngày sau.”
Người chơi thoáng liếc nhìn nhau, ba ngày sau!
Có người vừa vào phó bản đã xem giao diện cá nhân, thời hạn của phó bản này chính là ba ngày, có lẽ lễ cưới này là điểm mấu chốt.
Ngân Tô nghe thấy lời của Trương Dương, đứng tại chỗ mở giao diện cá nhân ra.
【Số hiệu: 0101】
【Họ tên: Ngân Tô】
【Đồng vàng: 3】
【Điểm tích lũy: 26390】
【Kỹ năng thiên phú: Giám định vạn vật】
【Phần thưởng đặc biệt: Quyền được miễn vào phó bản tử vong, Di hoa tiếp mộc, Đạo cụ lắp đặt chip (đang lắp đặt), Thư mời hoa hồng đen】
【Đạo cụ: Dao của đồ tể, Thuốc không rõ tên (đang khôi phục), Thẻ tài xế lái xe buýt, Lời nguyền của đàn chị, Đề thi trống 】
【Cung điện bụi gai: Đang mở】
【Phó bản hiện tại: Thôn Vĩnh Sinh】
【Thời hạn sinh tồn: Ba ngày】
Thôn Vĩnh Sinh… Vĩnh Sinh? Tại sao thôn này lại có tên như vậy? Có thể bất tử (Vĩnh Sinh) hay gì?
Ngân Tô cảm thấy cần phải gặng hỏi thôn dân cho tốt, mong rằng thôn dân thành thật chất phác một chút, đừng giống đám người chỉ biết khen ngợi viện điều dưỡng như cái máy kia.
***
***
Liễu Lan Lan được Triệu Thần ôm, vừa nãy bị Ngân Tô dọa, cộng với trên người lạnh buốt, lúc này khuôn mặt nhỏ tái nhợt. Lúc này, bọn họ đang đi qua cái cây khô, Liễu Lan Lan không nhịn được nhìn lụa đỏ quấn quanh cây khô.
Liễu Lan Lan chỉ cảm thấy những lụa đỏ tạo cho con người ta một cảm giác không được tốt lắm, không thấy chút cảm giác vui mừng nào… Có lẽ là do buổi tối không có ánh sáng.
Cô ta vừa định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên thoáng nhìn thấy bên trong lụa đỏ hình như treo thứ gì đó.
Trực giác nói với cô ta rằng đừng nhìn nhưng sự tò mò lại thúc đẩy cô ta ngẩng đầu quan sát.
Lụa đỏ bay bay trong làn gió đêm, lúc lụa đỏ tách ra, Liễu Lan Lan nhìn rõ thứ trên cây, đồng tử cô ta co rụt lại, nỗi sợ lập tức bảo phủ lấy tâm trí cô ta khiến cô ta vô thức kêu lên.
“A!”
Tiếng hét khiến tất cả mọi người đều dừng lại, hướng ánh mắt qua phía chủ nhân của tiếng hét.
Ngân Tô cũng bị tiếng kêu đột ngột làm cho giật mình, không có người chơi la hét là nhét một đống NPC dọa cái là la ầm lên cho người chơi đúng không?