Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 117: Thôn Vĩnh Sinh (7)



Edit: Bông

Beta: Boss Sơ

Chờ bọn họ đi xa, Tôn Hạo giọng thô lập tức hạ giọng dò hỏi Trình Tinh: “Vừa rồi cô hỏi được gì thế?”

Trình Tinh lắc đầu: “Trương Dương vừa thấy tôi liền tỏ ra sợ hãi, tôi cũng không dám nói bậy, chỉ thử nhắc tới một câu về bích họa thì cậu ta nói ngày mai xem ý của Triệu Thần.”

Cứ tưởng cô ấy là con gái sẽ dễ hỏi chuyện hơn, ai ngờ Trương Dương nhìn thấy cô ấy tới một mình lại rất cảnh giác.

Cũng không biết cơ thể này của cô ấy đã làm gì người ta nữa.

“Lộ Dao, cô thấy sao?”

Ngân Tô đứng có chút xa, nghe thấy có người chơi gọi nàng thì bất ngờ chỉ chỉ vào mình, “Tôi có thể nghe được sao?”

“Vì sao không thể?” Đối phương buồn cười: “Mọi người đều là người chơi, giai đoạn đầu giúp đỡ nhau sẽ tốt hơn, còn sau này thì phải dựa vào bản lĩnh của mình.”

Trò chơi sẽ nghĩ cách châm ngòi quan hệ giữa các người chơi, mê hoặc người chơi khiến họ lựa chọn phản bội đồng đội.

Đây là sự thực mà bất kỳ một người chơi lâu năm nào cũng đều hiểu rõ.

Cho nên khi ở cùng người chơi khác, chỉ có thể thận trọng đánh giá xem lời nói đối phương có thể tin hay không, phải tự phán đoán.

“Tại sao cô lại cảm thấy chúng tôi không cho cô nghe?” Trình Tinh kỳ quái hỏi Ngân Tô, “Cho dù có muốn tách ra hành động thì cũng nên làm rõ tình huống cơ bản của phó bản trước đã chứ.”

“Ồ, không có gì.” Ngân Tô chắp hai tay ra sau lưng, sâu lắng nhìn trời: “Tôi cô độc trên thế giới này.”

“???”

Có phải cô ấy bị cô lập trong phó bản tân thủ không?

Nhớ lại những hành vi kỳ quái hồi nãy của cô, có lẽ người chơi mới bị cô dọa đến nên mới xa lánh cô…

Nhưng bọn họ đều là người chơi lâu năm, có thể sống đến bây giờ thì đương nhiên tố chất tâm lý đã được rèn luyện hơn hẳn người bình thường nên cứ coi cô như là một bệnh nhân tâm thần là được, chỉ cần không chém đồng đội lung tung, bọn họ có thể vui vẻ tiếp nhận.

“Cái cây khô ở cửa thôn ấy, mọi người có nhìn thấy rõ thứ treo bên trên là gì không?” Bạch Lương Dịch ý bảo mọi người đứng lại gần một chút, vừa chú ý hương đi của NPC, vừa hỏi.

“Mèo hả?” Trình Tinh không chắc chắn, “Cảm giác giống hồ ly, lóe lên một cái, không thấy rõ.”

“Tôi cũng không thấy rõ.”

“Tôi lại không nhìn thấy.”

Bạch Lương Dịch nhìn về phía Ngân Tô, Ngân Tô cũng không thấy rõ nên chỉ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không rõ lắm.

Rốt cuộc trên cây là thứ gì, tạm thời không cách nào biết được. Tôn Hạo chuyển chủ đề: “Phó bản thôn Vĩnh Sinh này, đã có ai nhìn thấy trên diễn đàn chưa?”

Thấy mọi người đều trả lời là không, Tôn Hạo nhíu hàng mi thanh tú lại, vẫn nói với chất giọng thô kệch: “Vậy chúng ta không thể biết được độ khó của phó bản này là gì. Nhưng cái tên thôn Vĩnh Sinh này… Tôi cảm thấy không ổn lắm.”

Trình Tinh lắc đầu thở dài: “Cứ có liên quan đến ‘Vĩnh sinh’ thì lấy đâu ra chuyện tốt.”

“…”

Vẻ mặt của nhóm người chơi dần trầm xuống.

Chu Hiên hỏi ý kiến mọi người: “Tối nay làm sao bây giờ? Có đi thăm dò thôn không?”

“Chúng ta chưa gặp được những người khác trong thôn, cũng chưa thăm dò được rõ ràng tình hình, tôi cảm thấy đêm nay chúng ta khoan hãy hành động, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại nói.” Trình Tinh đưa ra ý kiến của mình.

Người chơi khác cũng nghĩ giống Trình Tinh.

Bạch Lương Dịch đột nhiên hỏi Ngân Tô: “Bạn nhỏ, em cảm thấy thế nào?”

Ngân Tô ngước nhìn chàng trai tóc dài, đánh giá anh ta một lát rồi nói một câu: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Bạch Lương Dịch khẽ cười, “Hỏi tuổi người khác như vậy có vẻ không được lịch sự cho lắm nhỉ?”

Ngân Tô mỉm cười: “Vậy anh gọi tôi là bạn nhỏ thì lịch sự lắm chắc?”

“…” Đó chỉ là một cách xưng hô thôi! Hơn nữa trông cô có vẻ nhỏ tuổi thật mà!! Bạch Lương Dịch là người biết tiếp thu ý kiến, thay đổi cách xưng hô: “Lộ tiểu thư, cô cảm thấy sao?”

Ngân Tô: “Đêm hôm khuya khoắt, đương nhiên là đi ngủ rồi.”

Làm gì có ai mới ngày đầu tiên tới làm khách đã quét thôn nhà người ta? Như vậy rất là bất lịch sự đó!

“Đêm nay mọi người phải nghỉ ngơi thật tốt.” Bạch Lương Dịch nói: “Bọn tôi phụ trách ba nam NPC kia, Tình tiểu thư với Lô tiểu thư phụ trách hai nữ NPC, cố gắng hết sức nói chuyện khách sáo với bọn họ một chút nhé?”

Phó bản sẽ không vô duyên vô cớ sắp xếp NPC làm đồng đội với bọn họ. Nếu có thì chắc chắn trong tay bọn họ có manh mối.

***

***

Người chơi tách ra trở về phòng, Trình Tinh với Ngân Tô ở cùng phòng với hai cô gái kia, trên giường đất hình chữ nhật có bốn chiếc chăn gấp gọn gàng đặt cạnh nhau sát vách tường.

“Tôi ngủ bên kia đi.” Trình Tinh chỉ vào vị trí sát tường, vẻ mặt dịu dàng: “Cô có thể ngủ bên cạnh tôi, hoặc cũng có thể ngủ sát tường.”

Ngân Tô từ chối khéo, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cười ra tiếng. Dưới ánh mắt kỳ lạ như đang nhìn bệnh nhân tâm thần của Trình Tinh, cô vui vẻ nói: “Tôi ngủ với Lô Khê.”

“!!!” Cô ăn gan hùm mật gấu sao? Lại dám chủ động ngủ với NPC!!

Trình Tinh rất muốn hỏi cô làm thế nào mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cô đã có thể thân thiết với NPC nhưng nhìn thấy nụ cười vẫn vô cùng tươi tắn không có dấu hiệu biến mất bên khóe miệng cô, cô ấy rất lý trí nhịn xuống, “Được rồi, cô nhớ phải cẩn thận đấy.”

Mọi người có thể hợp tác cùng tìm và chia sẻ manh mối nhưng cũng không cần quan tâm tới việc của người chơi khác. Bằng không lòng tốt rất có thể bị coi thành làm chuyện xấu, còn tự chuốc lấy bực bội vào người.

Càng không nói đến người chơi này cứ thực thực ảo ảo, rất không bình thường!!

Trình Tinh thừa dịp hai NPC khác vẫn chưa vào, chuẩn bị kiểm tra phòng một lần. Cô ấy vùi đầu tìm manh mối, ai ngờ mới quay qua quay lại cái đã không thấy ai trong phòng.

“…”

Gan cô gái này lớn thật đấy! Có thật là cô vừa mới xong ba phó bản tân thủ không? Cái dáng vẻ buồn vui thất thường kia, không lẽ cô thực sự là NPC gián điệp. 

***

***

Ngân Tô rời khỏi phòng, thấy Triệu Thần với Liễu Lan Lan vẫn còn đứng trước cổng, những con người đang chìm đắm trong tình yêu đúng là chẳng ngại việc đứng lâu mỏi chân.

Không biết có phải tên mập đã vào phòng rồi hay không mà trong sân đã không còn người.

“Trương Dương.”

Ngân Tô kéo Trương Dương đang xách nước đi qua trước mặt cô lại.

“Lộ Dao… Có việc gì sao?” Trương Dương giật mình, nước trong thùng bị sánh ra không ít.

“Cậu đang làm gì đấy?”

“Bọn họ muốn rửa chân, tôi xách ít nước ấm qua.” Trông Trương Dương giống như không dám nhìn cô, cúi đầu trả lời: “Các cậu có cần nước ấm không? Tôi đưa cho bọn họ xong thì xách qua cho các cậu ơi một ít.”

“Cậu đi trước đi.”

“Ồ.”

Trương Dương xách theo thùng nước nhanh chóng đi vào căn phòng bên cạnh. Ngân Tô chờ một lúc mới thấy cậu ta đi ra, trên đầu dính bọt nước, bả vai quần áo cũng bị ướt nhẹp, trông có chút nhếch nhác.

“…”

Có lẽ Trương Dương không ngờ Ngân Tô vẫn còn đứng ở đây, do dự một chút mới đi tới.

“Lộ Dao… Cậu có việc gì sao?”

Ngân Tô mỉm cười: “Tôi nghe nói ở nông thôn đều có rất nhiều phong tục hoặc là ngạn ngữ, chỗ cậu có không, nói cho tôi nghe thử được không?”

Trương Dương sửng sốt, “Sao cậu lại hứng thú với chuyện này?”

“Cứ lúc nào rảnh là tôi lại hay đi nghiên cứu tìm tòi mấy chuyện những chuyện ly kỳ quái lạ. Mà giờ tới cũng đã tới rồi, còn rảnh nữa, đúng lúc nghe chút cho đỡ chán.”

“…”

Trương Dương liếc nhìn cô một cái, ánh mắt kia có chút kỳ lạ, bên trong vẻ khó hiểu trộn lẫn cả sự tối tăm quỷ dị.

Ngân Tô làm lơ ánh mắt cậu ra, cười gần gũi: “Không thể kể sao?”

Trương Dương vội vàng rũ xuống mắt, “Không phải, chỉ là trước kia có một vài giai thoại, cũng không tính là phong tục.”

Ngân Tô hứng thú: “Ồ? Ví dụ là gì?”

Trương Dương suy nghĩ xong mới trả lời: “Tôi nhớ mẹ tôi thường nói ‘Nhìn thấy mèo đen chính là điềm xấu’‘Không soi gương chải tóc lúc nửa đêm’‘Thà thử quan tài còn hơn là thử giày’‘Không nên tùy tiện vào nhà đã bỏ hoang’… Tôi chỉ nhớ mấy câu này thôi.”