Người phụ nữ trung niên chỉ thấy cô gái xinh đẹp trước mặt “kéo” từng người từng người một trong không khí ra để giới thiệu với mình, như thể thực sự có một nhóm người đang vây quanh cô gái đó vậy.
Nhưng ngoài không khí ra thì bà ta chẳng nhìn thấy gì.
Đáy mắt người phụ nữ trung niên chợt lóe lên vẻ sợ hãi, sự nhiệt tình trên gương mặt cũng dần dần biến mất, hai mắt bà ta nhìn về phía tấm bia đá, dường như đang nghĩ tới cái gì đó kinh khủng, bà ta bắt đầu lùi về phía sau, cuối cùng bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Ngân Tô hét lên ở đằng sau: “Dì ơi, sao dì lại chạy, bạn của cháu nói rằng họ muốn nói chuyện với dì đó!!”
Nghe thấy câu này, người phụ nữ kia thậm chí còn chạy nhanh hơn.
Ngân Tô: “…”
Chẹp, tố chất như này mà cũng đòi làm NPC! Đồ nhát gan!
Sau khi dọa NPC bỏ chạy, Ngân Tô lại quan sát tấm bia đá. Tấm bia đá này… Ngân Tô không nhìn ra bất cứ manh mối gì trên đây, cô không chút do dự đưa tay chạm vào chỗ sạch sẽ trên tấm bia đá, cảm nhận được cơn lạnh thấu xương phát ra từ tấm bia đá.
“Sh…” Ngân Tô bị lạnh đến phát run, vội vàng rụt tay lại.
Dưới tấm bia đá có cái gì đó?
Ngân Tô đi xung quanh tấm bia đá vài vòng, tấm bia đá bị vùi sâu dưới đất, cũng không biết là đã bị chôn bao lâu.
Xung quanh bia đá toàn là dấu chân, chứng tỏ thường xuyên có người qua lại chỗ này, có lẽ là để tạt máu lên tấm bia đá.
Đúng lúc này Ngân Tô nhìn ra xa và thấy một nhóm dân làng đang đi về phía con suối bên kia, dường như là đang đi giặt quần áo.
Ngân Tô nhìn họ rồi nhìn tấm bia, sau đó từ bỏ việc quan sát tấm bia, nhẹ nhàng đuổi theo bọn họ.
***
***
Ngân Tô hiên ngang theo sau bọn họ, sau đó nhanh chóng phát hiện ra nhóm NPC này cũng không xua đuổi người ngoài, còn rất nhiệt tình hiếu khách mà chào hỏi cô.
Lần này, Ngân Tô không dọa họ mà tham gia nhóm của họ, cùng nhau đi về phía con suối.
“Ở thành phố cũng chỉ có vậy thôi. Không khí không trong lành như ở quê, con người cũng không chất phác dễ mến như ở đây.”
“Ai da, con gái thành phố ăn nói đúng là khác hẳn.”
Lời nói của Ngân Tô đã chọc cười tất cả mọi người, họ bắt đầu vây quanh cô, hỏi này hỏi kia.
Ngân Tô vui vẻ giải đáp thắc mắc của họ, cái gì không biết thì chém bừa, những dân làng này dường như không phân biệt được thật giả, nhiệt tình vừa đi vừa nói chuyện tới dòng suối.
Bên dòng suối có rất nhiều tảng đá lớn, nhìn những tảng đá bị mài đến sáng bóng, hiển nhiên là các bác gái ở đây đã tận dụng chúng để giặt quần áo.
Ngân Tô chủ động nói: “Cháu giúp mọi người nhé?”
Một bác gái trực tiếp từ chối cô: “Thế sao được, cháu là khách, làm gì có chuyện khách đến chơi lại phải làm việc.”
Ngân Tô cũng rất có thái độ làm khách, không thực sự muốn giúp NPC giặt quần áo, nghe vậy liền có ý thức của khách, tự giác đứng sang một bên quan sát.
Ngân Tô thuận miệng tám chuyện với bọn họ, các bác gái cũng nhiệt tình phối hợp, Ngân Tô thậm chí còn thăm dò được tên lúc đầu ngôi làng này không phải thôn Vĩnh Sinh mà là thôn Vĩnh Thắng.
Ngân Tô thuận thế hỏi thêm: “Sau đó sao lại đổi vậy ạ?”
Một bác gái thở dài: “Chắc là viết sai, ngày xưa không tốt như bây giờ, cái gì cũng phải chép tay, ai biết là sai ở đâu. Người bình thường như các bác đây làm sao cãi lại đám lãnh đạo được? Sau đó thì cũng đành để là thôn Vĩnh Sinh thôi.”
Là viết sai hay là có ý nghĩa sâu xa nào khác, tạm thời Ngân Tô chưa thể đoán được.
Bỏ qua cái đề tài này, Ngân Tô quay lại chủ đề về nhà Trương Dương. Các bác gái mồm năm miệng mười bàn tán về tin đồn về nhà Trương Dương.
“Trong thôn không có nhiều sinh viên đại học, nhà họ Trương lại được cả đôi trai gái đều có tiền đồ, lần này Trương Dương dẫn nhiều bạn học trở về như vậy khiến bọn họ vô cùng vui vẻ. Trước khi các cháu tới, bọn họ đã khoe khoang khắp thôn, chỉ sợ các bác đây không biết ấy chứ.”
Ngân Tô ngồi trên tảng đá, nghe thấy câu này liền nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện, tò mò hỏi: “Trương Dương có em gái sao?”
Người phụ nữ kia lanh mồm lanh miệng: “Không phải em gái, là chị gái.”
“Sao cháu chưa bao giờ nhìn thấy chị ấy?”
Tiếng cười nói không ngớt bên suối bỗng chốc im bặt, gió thổi qua mặt nước, vỗ vào chân Ngân Tô dường như cũng nhiễm thêm chút khí lạnh.
Các bác gái đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô, mặc dù trên mặt vẫn còn tươi cười vui vẻ nhưng ánh mắt lại trống rỗng, lạnh lùng: “Cháu gái hỏi cái này làm gì thế?”
Ngân Tô giống như không phát hiện sự khác thường của họ, đổ lại lỗi lên đầu họ với giọng điệu vô tội: “Không phải các bác đang nói về chị ấy sao? Cháu chỉ thấy lạ vì không thấy chị ấy ở nhà Trương Dương thôi. Cái này không được hỏi ạ?”
“…”
Các bác gái bắt đầu tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, dường như đang muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của Ngân Tô.
Có lẽ là không tìm được lý do để nổi giận nên vẻ mặt kỳ quái của dân làng cũng biến mất, trực tiếp chuyển đề tài: “Cháu gái đã có bạn trai chưa?”
Ngân Tô cười híp mắt: “Chưa có ạ.”
“Cháu xinh đẹp như vậy, sao lại chưa có bạn trai được? Ở độ tuổi của cháu thì nên yêu đương đi, không thì đáng tiếc lắm.”
Các dân làng bật chế độ giục yêu, hết người này đến người khác thúc giục.
Ngân Tô đứng trên tảng đá nhìn xuống suối, dòng suối tuy nhỏ nhưng nước chảy rất xiết, nước cũng không trong nên không nhìn thấy đáy.
Ngân Tô nhân lúc dân làng vừa nói xong, tùy tiện nói: “Dòng suối này có vẻ khá sâu nhỉ.”
“Sâu?” Một bác gái trong thôn lắc đầu: “Không sâu đâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến ngang thắt lưng thôi.”
Ngân Tô lại nhìn xuống nước: “Cháu đứng đây còn không nhìn thấy đáy, vậy mà không sâu sao ạ?”
Gợn sóng lăn tăn làm biến dạng cái bóng phản chiếu của cô trên mặt suối. Đúng vào lúc này, ở trên mặt nước, có một cái bóng đen xuất hiện ngay bên phải cô.
Ngân Tô giống như không để ý, vì thế cái bóng phía sau cô đã đưa tay ra đẩy cô.
Lời nói lạnh lùng, tràn đầy ác ý của một người phụ nữ vang lên bên tai cô: “Xuống dưới thử chút là biết có sâu hay không ngay mà.”
Ngân Tô linh hoạt tránh sang một bên, dùng tay trái túm lấy tay bà ta, nhướng mày cười khẽ: “Dì à, dì đang làm gì thế?”
Rõ ràng người phụ nữ không ngờ Ngân Tô có thể tránh thoát, lại còn tóm được tay bà ta, đôi mắt trợn trừng lên.
Nhưng bà ta rất lại nhanh chóng cười ha ha, như là chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Dì chỉ đùa với cháu thôi, muốn dọa cháu một chút ấy mà, cháu sẽ không giận dì chứ?”
Ngân Tô dường như chấp nhận lý do của bà ta: “À, thì ra là vậy.”
“Đúng…”
Bà ta còn chưa nói xong, Ngân Tô đã đạp bà ta xuống nước.
Người phụ nữ rơi xuống nước, vô thức bám vào tảng đá bên bờ, cố gắng leo lên.
Thế nhưng, cô gái đang đứng trên tảng đá lại cúi người xuống, không thương tiếc dìm bà ta vào trong nước, mặc cho bà ta liều mạng giãy giụa, cô vẫn cười nói: “Cháu cũng chỉ đùa với dì chút thôi, dì đừng giận nhé.”
Khi cô nói câu này, tay lại càng dìm bà ta xuống sâu hơn.
Đôi mắt đen nhánh của cô gái khẽ liếc về phía những dân làng khác, khỏe môi hơi nhếch lên, trông cô giống như đang cười nhưng nụ cười này lại lạnh lùng khó nói thành lời. Nhóm bác gái vốn định tiến lên lại như bị đóng đinh tại chỗ, nhất thời không ai dám nhúc nhích.
Cho đến khi người phụ nữ dưới nước ngừng giãy giụa, Ngân Tô mới buông tay để người phụ nữ từ từ chìm xuống nước.
Ngân Tô nhìn những giọt nước còn sót lại trên tay cô, sâu xa nói: “Đạo đãi khách của các cô các dì đúng là khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng đấy.”
Những bác gái còn lại dường như đã lấy lại tinh thần, khuôn mặt dần trở nên tàn nhẫn, bọn họ liếc nhìn nhau rồi đồng thời lao về phía Ngân Tô.