Ngân Tô quay người đi ra ngoài, dòng nước khổng lồ cuồn cuộn gột rửa đại sảnh, đập lên vách tường rồi lại chảy về đập vào chính giữa cây đại thụ kia.
Cũng may cây đại thụ rất khỏe, bị dòng nước đập vào cũng chỉ rơi một ít lá cây.
Dòng nước có người điều khiển, không chảy lung tung.
Ngân Tô bắt gặp hai bóng người trong dòng nước, một người là Lâm Phi Trần, một người là người chơi cũ, không biết vì sao hai người này lại đang đánh nhau.
Rõ ràng dòng nước kia là do người chơi cũ điều khiển, lực sát thương của dòng nước không cao, tuy Lâm Phi Trần có bị ảnh hưởng nhưng điều đó vẫn chưa đủ để làm anh ta bị thương.
Sau đó, Ngân Tô thấy dòng nước kia chia thành vô số nhánh nhỏ, như những thanh trường kiếm sắc bén tạo thành một chiếc lồ ng bao vây Lâm Phi Trần lại rồi trong phút chốc đâm về phía anh ta.
Nếu như lần này bị đâm trúng, chắc chắn Lâm Phi Trần sẽ thành cái sàng chỉ trong nháy mắt.
Song, khi những thanh kiếm băng kia ập tới chỗ Lâm Phi Trần thì ngay lập tức, một sức mạnh vô hình nghiền nát chúng thành băng vụn, hóa thành hơi nước rồi lại hòa vào với dòng nước.
“!!!” Quào!
Ngân Tô đảo mắt một vòng, trông thấy cô gái mít ướt Ly Khương, cô bình tĩnh đi qua, vô cùng lễ phép hỏi: “Xin hỏi kỹ năng của Lâm Phi Trần là gì thế?”
Ly Khương đột nhiên nghe thấy giọng nói thì giật mình quay đầu nhìn, hốc mắt ửng đỏ như vừa bị người khác bắt nạt đến mức khóc nức nở thế nhưng khuôn mặt thanh tú kia lại vô cùng bình tĩnh.
Nhìn rõ là ai, Ly Khương hít một hơi, sau đó khẽ mím đôi môi khô khốc, nói ra bốn chữ: “Không gian tuyệt đối.”
“Trong không gian của anh ta, bất cứ đồ vật hay sinh vật sống gì đều sẽ bị suy nghĩ của anh ta nghiền nát thắt cổ đến chết, anh ta nắm quyền tuyệt đối trong không gian đó”
Ly Khương nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Đây chỉ là suy đoán của người chơi trên diễn đàn sau khi nhìn thấy anh ta sử dụng kỹ năng thôi, cụ thể như nào thì chỉ có mình anh ta mới biết được.”
Không gian…
Cô nhớ rõ có một người trên diễn đàn từng nói, bất kể là đạo cụ hay kỹ năng thiên phú, chỉ cần liên quan đến không gian, đều cực kì hiếm.
Lâm Phi Trần lại có được kỹ năng thiên phú hiếm hoi này… Chẳng trách, đây mới là cái vốn giúp anh ta diễu võ dương oai, là cơ sở giúp anh ta có được vị trí như bây giờ.
Ngân Tô nhìn tình hình trận chiến bên dưới.
Rõ ràng kỹ năng thiên phú của người chơi cũ kia chỉ có thể tạo ra rất nhiều nước, những thanh kiếm băng kia là do anh ta lợi dụng đạo cụ để chế tạo ra, một khi đạo cụ hết lượt sử dụng, dù là mất đi hiệu lực hoàn toàn hay tiến vào thời gian CD thì đều không phải chuyện tốt đối với người chơi cũ kia.
“Tại sao bọn họ lại đánh nhau vậy?” Ngân Tô dựa vào lan can, cũng không lo lắng cuộc chiến bên dưới sẽ lan lên đây.
Ly Khương cũng không rõ lắm, cô ấy chỉ vừa nghe người chơi khác thảo luận: “Hình như đồng đội của người chơi cũ kia bị bọn người Lâm Phi Trần…”
Hôm qua Lâm Phi Trần lấy người chơi tế trời nên đương nhiên hôm nay anh ta cũng sẽ chọn tài nguyên dễ lấy hơn chính là những người chơi khác.
“Vậy sao lại trực tiếp đánh nhau?” Cho dù có là kẻ thù thì cũng nên đi đánh lén hãm hại nhau chứ sao lại trực tiếp ra tay thế này?
Ly Khương lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
“Cô làm gì thế?” Ly Khương thấy Ngân Tô đột nhiên lấy một cái bình nhỏ ra, không biết bên trong là bột phấn gì, khi cô đổ xuống, một ít bột phấn rơi xuống dòng nước bên dưới, hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
Ngân Tô nhét cái chai trở lại túi quần: “Bột ngứa.”
Ly Khương: “???”
Hả?
【Bột ngứa: Bột ngứa cô đậm, dễ mang theo, hiệu quả kéo dài siêu bền bỉ, rất thích hợp để tạo ra những trò đùa nhỏ vô hại. Xin hãy yên tâm sử dụng, không nguy hiểm đến tính mạng.】
【Hạn chế sử dụng: Giới hạn cho những vật còn sống 】
Ly Khương nhìn dòng nước phía dưới đang chảy về phía Lâm Phi Trần, Lâm Phi Trần cũng không thể ngăn cản dòng nước không đâu là không có này, hơi nước bốc hơi bay trên không trung ít nhiều gì cũng sẽ dính lên người anh ta.
Lâm Phi Trần đã tính trước, không vội tung một cú chí mạng mà ác ý đùa giỡn đối phương. Đợi người chơi cũ kia dùng hết đạo cụ, anh ta mới chuẩn bị thu hoạch tính mạng của đối phương.
Nhưng ngay lúc này, cơ thể Lâm Phi Trần đột nhiên khựng lại, bỗng trên người cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu, cơn ngứa này ngày càng lan ra khắp cơ thể khiến anh ta không cách nào ngưng tụ sức mạnh.
Mà người chơi cũ kia cũng có cảm giác y hệt, dòng nước mất khống chế chảy loạn trong đại sảnh, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Hai người ngã ra đất liên tục dùng hết sức để gãi, toàn bộ da thịt nhanh chóng đã bị cào đến chảy máu.
Ly Khương nhìn cô gái bị khẩu trang che hơn phân nửa gương mặt bên cạnh. Hai tay cô khoanh lại tì vào lan can, cặp mắt đen láy lấp lóe ánh sáng nhạt, hệt một thiên thần sa ngã đang thưởng thức tác phẩm của mình.
Ly Khương nuốt một ngụm nước bọt, hỏi ra điều mà bản thân muốn biết: “Cô lấy cái bột ngứa đó ở đâu ra vậy?”
Ngân Tô tùy ý trả lời: “Trong Cửa hàng đó, chỉ tốn 1000 điểm tích lũy thôi.”
Ly Khương hít một hơi thật sâu, cô ấy cảm thấy việc cô dùng 1000 điểm tích lũy để mua bột ngứa rất lãng phí, rất vô lý nhưng nhìn hai người trong cuộc đang lăn lộn dưới đất… Nó cũng đáng giá đấy.
Tố chất thân thể của người chơi đã được tăng lên nên một số đạo cụ cấp thấp sẽ không còn tác dụng với họ, cho dù có hiệu quả thì cũng cực kỳ nhỏ.
Theo lý thuyết, bột phấn này là sản phẩm bán trong Cửa hàng nên cơ bản là sẽ không quá hiệu quả đối với người chơi như Lâm Phi Trần… Được rồi, đạo cụ bán với giá một nghìn thì kiểu gì cũng phải có lý do nên mới có giá đó.
***
***
Trong đại sảnh, trưởng phòng Tôn khoan thai tới muộn nhìn đống bừa bộn bầy ra khắp đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên cây đại thụ một lát, sau đó cười đầy u ám: “Không ngờ sắp tan làm rồi mà mọi người còn nhiệt tình như vậy, nếu đã thế thì đêm nay ở lại tăng ca đi.”
—— Công ty rất ghét việc nhân viên làm thêm giờ.
Quy tắc này gần như đồng thời hiện lên trong lòng người chơi.
Vậy mà bây giờ trưởng phòng Tôn lại bắt bọn họ tăng ca…
“Tối nay đúng 23:00 tập hợp ở đại sảnh.” Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, không cho phép bàn cãi nói: “Tất cả mọi người không ai được phép đi muộn hoặc vắng mặt.”
Người chơi đang xem trò vui: “…” Liên quan gì tới bọn họ!! Trừng phạt nhân viên đánh nhau là được rồi mà, sao lại liên quan cả bọn họ nữa? Không thể vô lý như vậy chứ!
Ngân Tô không ngờ cô đi hóng hớt thôi cũng bị bắt tăng ca. Cô nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ đều là người chơi, ngay cả một NPC đứng xem trò vui cũng không có, NPC đều không thích xem đồng nghiệp làm xấu mặt nhau như vậy sao?
Ngân Tô mất hứng giơ tay hỏi: “Vậy có thể xin nghỉ không?”
Trưởng phòng Tôn nghe thấy giọng của Ngân Tô liền cảm thấy buồn nôn, hung dữ lên tiếng: “Đương nhiên… không thể được.”
Có lẽ trưởng phòng Tôn sợ Ngân Tô tiếp tục dây dưa, nói xong câu đó liền quay người rời đi.
Trường phòng Tôn vừa rời đi, bạn gái của Lâm Phi Trần là Diêu Dung Dung lập tức từ bên kia chạy tới, đỡ Lâm Phi Trần dậy, cho anh ta ăn thứ gì đó, vô cùng gấp gáp hỏi: “A Trần? A Trần anh sao vậy?”
Lâm Phi Trần vẫn cảm thấy rất ngứa, da rộ ra ngoài đã bị anh ta gãi đến mức máu thịt lẫn lộn, anh ta cảm thấy đầu lưỡi, yết hầu đến cả hàm răng đều ngứa.
Diêu Dung Dung phát hiện Lâm Phi Trần đang cắn đầu lưỡi, ngay lập tức nhét thứ gì đó vào chặn miệng anh ta lại.
Cô ta dùng sức đè tay Lâm Phi Trần lại, nói với người chơi đang chạy tới đằng sau: “Thuốc không có tác dụng… Trói anh ấy lại, đừng để anh ấy gãi nữa.”