Giang Kỳ đặt tay lên tay nắm cửa dùng sức vặn xuống, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, cũng đúng lúc này anh ta đụng mặt với người bên trong.
Ngân Tô một tay cầm chậu hoa một tay cầm cánh tay bị chặt đứt: “…”
Giang Kỳ: “…”
Hai bên gặp phải nhau trong tình trạng này không hiểu sao lại khiến bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ, không một ai lên tiếng.
“Tôi nghe thấy bên trong có động tĩnh.” Giang Kỳ lùi lại một bước trước, vừa bình tĩnh lại lịch sự giải thích một câu: “Không biết là cô.”
Ngân Tô cũng không thèm để ý, tùy tiện “Ừ” một tiếng rồi cầm cánh tay bỏ chạy.
“…”
Giang Kỳ yên lặng, lựa chọn đi theo sau cô.
Ngân Tô nhấn mở thang máy, áp cánh tay bị chặt đứt lên phím ấn thang máy nhưng thang máy vẫn không có phản ứng gì hết.
Ngân Tô suy tư một hồi, thử đổi qua thang máy khác nhưng tiếc là đều không có phản ứng gì cả.
“… Không lẽ phải cần đồ tươi sống?”
“Tô tiểu thư, không biết cô đang làm gì vậy?” Giang Kỳ đứng bên ngoài thang máy, nhìn Ngân Tô ung dung bình tĩnh đứng giữa đám thực vật, đống dây leo đang nhanh chóng kéo chân cô.
Nhìn cô chẳng có vẻ gì là lo lắng, xung quanh bị đám cây cối xanh tươi um tùm bao vây, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt cô khiến khuôn mặt cô cũng bị nhiễm xanh, trông vô cùng âm trầm quỷ dị.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cô đi vào thì có lẽ Giang Kỳ sẽ cảm thấy đó là một con quái vật…
Hôm qua lúc làm thêm giờ, trường phòng Tôn đã dùng thang máy điện đưa bọn họ đến một nơi khác, Giang Kỳ cũng hiểu được trong công ty này vẫn còn không gian khác nên đêm nay cố ý đi tìm thử.
Không ngờ lại đụng phải Ngân Tô.
“Đây là tay của trưởng phòng Tôn?”
“Ừ.”
Giang Kỳ trầm mặc liếc nhìn cánh tay kia, vẻ mặt không thay đổi hỏi, “Không có tác dụng sao?”
Ngân Tô nhìn cánh tay trong tay mình, nhún vai: “Không phải rõ ràng rồi sao. Tất cả là do trưởng phòng Tôn không chịu phối hợp, nếu không thì tôi đã không cần phải chém đứt tay cô ta rồi.”
“Trưởng phòng Tôn đâu?”
“…”
Ngân Tô im lặng một cách kỳ lạ khiến đáy lòng Giang Kỳ đưa ra một suy đoán không được tốt cho lắm. Chắc là cô không giết trưởng phòng Tôn đâu nhỉ?
“Để ban ngày thử lại xem sao.” Dù sao thì Giang Kỳ cũng là người chơi đã trải qua đủ mọi loại sóng to gió lớn, bình tĩnh đưa ra đề nghị: “Có lẽ là có thời gian quy định.”
Ngân Tô cũng đã nghĩ đến khả năng này, dù sao thì đêm hôm khuya khoắt thế này cũng không phải giờ làm việc.
Nhưng cánh tay này thì phải làm sao bây giờ?
Ném vào cung điện?
Con quỷ chết đói kia kiểu gì cũng ăn sạch không nhả xương.
Ngân Tô sầu muộn trừng mắt nhìn cánh tay, cúi đầu ủ rũ một hồi lâu rồi cầm theo cánh tay đi về phía cây đại thụ kia.
“???”
Giang Kỳ đứng yên tại chỗ do dự mất nửa phút, cuối cùng vẫn lựa chọn đuổi theo Ngân Tô.
“Tô tiểu thư, cô có biết phó bản này là phó bản tử vong không?”
“Người chơi đã truyền khắp nơi như vậy rồi, nếu tôi không điếc thì chắc chắn sẽ biết.” Ngân Tô nhảy lên bồn cây, từ trên cao nhìn xuống Giang Kỳ, rất là hạn hán lời với câu hỏi của anh ta.
Giang Kỳ hơi ngửa đầu lên, ánh sáng yếu ớt lờ mờ phác họa lên hình dáng của người đàn ông, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô gái đứng bên trên, “Có vẻ như Tô tiểu thư không lo lắng gì hết nhỉ.”
“Lo lắng thì làm được gì? Có thể giúp tôi rời khỏi phó bản hay là giúp tôi bảo vệ tính mạng?”
Giang Kỳ quan sát cô thật kỹ, “Tâm thái của cô rất tốt.”
Ngân Tô hạ giọng nhẹ nhàng nói, “Anh cũng không tệ.”
Tâm thái từng bị hủy đi xây lại vô số lần, không kiên cường thì sao mà được?
Ngân Tô ném cánh tay bị chặt đứt kia xuống bên chân, lấy một cái cưa điện ra.
Giang Kỳ chớp mắt, cô có đạo cụ không gian?
Một giây sau, Giang Kỳ đột nhiên cao giọng hỏi, “Cô làm gì đó?”
“Tôi cảm thấy cái cây này phong thủy không tốt, ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty.” Ngân Tô mở chốt cưa điện. Trong tiếng ong ong của cưa điện, cô cười nói: “Tôi muốn chặt nó.”
Giang Kỳ: “???”
Không phải tâm thái cô tốt là mà bị điên thì có!!
Giang Kỳ hoàn toàn không kịp ngăn cản. Không biết cưa điện kia là đạo cụ cấp gì mà cô vừa mới chạm vào cây một cái đã cưa đi mất nửa cái cây. Một giây sau, cây đại thụ đổ ầm xuống trong tiếng cửa điện.
Giang Kỳ: “…”
Khắp người Giang Kỳ vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh ta cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, không xảy ra chuyện gì hết.
Ngân Tô nhíu mày, cái cây này không có vấn đề?
Vậy thì…
Ngân Tô cúi đầu nhìn đống bùn đất giẫm dưới chân.
Trước nay nhịp tim Giang Kỳ luôn ổn định mà giờ phút này cũng có chút không kiểm soát nổi. Nhưng còn chưa đợi anh ta hoàn hồn lại, Ngân Tô đã lấy ra một cái cuốc bắt đầu đào rễ cây.
“…”
***
***
Tuy rằng xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng Giang Kỳ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Ngân Tô đào càng sâu, lông này anh ta nhíu lại càng chặt.
Người chơi này…
Không hiểu sao Giang Kỳ lại nhớ tới phó bản tử vong trước đó, trong số những cái tên Vu Uẩn đưa ra có một người chơi tên là Tô Thiện.
Trong cả nước, số người có tên như vậy rất nhiều. Sau khi bọn họ tiến hành điều tra, thậm chí còn tìm ra được một người chơi trùng tên trùng họ nhưng đã nhanh chóng bị hệ thống tình báo của Cục điều tra loại bỏ bởi vì khi so sánh họ thấy người đó không phù hợp nên đã xác định cái tên đó là tên giả.
Phó bản đầu tiên… Hiện tại bọn họ cũng không tìm ra được hai người chơi khác cũng vượt qua là ai bởi vì phó bản đầu tiên gần như không có manh mối gì hết.
Tô Thiện, Mẫn Nhân… Đều là xuất hiện trong phó bản tử vong cộng thêm dáng vẻ thành thạo của cô khi đối mặt với phó bản tử vong không khỏi khiến người ta phải liên tưởng tới hai cái tên này có chút liên quan tới cô.
Ánh mắt Giang Kỳ đặt lên cô gái đang đeo khẩu trang, cuối cùng anh ta đè nghi hoặc trong lòng xuống, “Có phát hiện ra gì không?”
“Không.” Ngân Tô gần như đã đào tới tận đáy nhưng vẫn không phát hiện ra được gì, cô cầm một nắm đất giơ lên, “Có mỗi đất thôi.”
Ngân Tô đào sạch rễ cây lên mới chịu thôi. Cô nhảy ra khỏi cái hố vừa đào, ngồi lên cái bồn cây vẫn còn chưa sụp xuống, phủi sạch đống bùn đất trên tay.
Giang Kỳ không nhịn được hỏi: “Sao cô lại chặt nó?”
“Ai bảo nó to hơn hạt giống mộng tưởng của tôi làm gì.”
“???”
Sau khoảng thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng nghĩ đến khả năng có thể là do Ngân Tô không muốn nói nên bịa bừa một cái lý do để qua loa.
Người ta đã qua loa đến mức để cho mình biết là người ta đang qua loa lấy lệ có nghĩa là người ta đang nói cho mình biết người ta không muốn nói nên Giang Kỳ rất thức thời không hỏi nữa.
“Aaaa ——”
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên từ trên tầng, Ngân Tô với Giang Kỳ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nhưng ngoại trừ hành lang ra thì hai người họ không thấy bất cứ một thứ gì khác, hoàn toàn không thể xác định được vị trí của tiếng hét đó.
Sau tiếng hét thảm thiết kia, tất cả các tầng lầu đều vang lên những tiếng kêu thảm thiết, tiếng mở cửa… Tiếng bước chân chạy trốn, hoàn cảnh yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào.
“Aaaa!!”
“Cứu mạng!!”
“Cút ngay… Cứu tôi!!”
Giang Kỳ không quan tâm tới Ngân Tô nữa, cất bước đi lên cầu thang.
Ngân Tô quơ lấy chậu hoa với cánh tay trên mặt đất, đi theo Giang Kỳ lên tầng.
Tầng hai, ba, bốn đều không có vấn đề gì nhưng lên tới tầng thứ năm thì họ phát hiện ra có vết máu trên mặt đất, còn có cả dây leo rơi trong vũng máu.
“Đừng… Aaa!” Có người lăn từ cầu thang xuống, Giang Kỳ thuận tay ngăn đối phương lại, kéo cô ta ra sau.
Bên trên cầu thang, quái vật nửa người nửa thực vật quơ dây leo đuổi theo.
Ngân Tô hoàn toàn không thấy Giang Kỳ ra tay, anh ra chỉ nhìn nó một cái, đột nhiên con quái vật kia giống như là bị đóng băng, sau đó “Bùm’ một tiếng đầu nó nổ tung.
Ngân Tô: “!!!”
Ngân Tô lại bắt đầu ghét bỏ cái kỹ năng thiên phú không có chút lực công kích nào của mình.